Bà Xã Đừng Trốn Nữa!


"Tưởng trợ lý, từ giờ trở đi, phong sát tất cả hợp tác của Mạc thị."
Đây là tình huống gì vậy? Tưởng Tồn Ngộ giật mình, nhìn thấy sắc mặt Bạch Diễn Sâm, anh ta lấy lại tinh thần, nghiêm mặt nói: "Là phong sát hợp tác với tập đoàn chúng ta sao?"
"Không chỉ có hợp tác với tập đoàn chúng ta, tất cả đối tượng Mạc thị sắp hợp tác cũng chặt đứt hết đi."
Tưởng Tồn Ngộ không rõ, Mạc thị sao lại chọc phải vị đại Boss này, nhưng anh ta lại hiểu được vị đại boss này là người không ai địch được ở thành phố S này, thủ đoạn tàn nhẫn, chỉ cần chọc phải anh, gần như là đụng phải quả bom sắp nổ, Mạc thị đành tự cầu phục vậy!
Sau khi Tưởng Tồn Ngộ đáp một tiếng vâng, anh ta chuẩn bị rời đi, Bạch Diễn Sâm lại nói tiếp: "Việc này làm trong âm thầm."
"Đã hiểu."
Sau khi Tưởng Tồn Ngộ rời khỏi văn phòng, Bạch Diễn Sâm lấy một điếu thuốc, châm lên, tàn thuốc trong tay bốc khói mờ ảo, anh híp mắt, trong mắt có ánh sáng khác.

Anh đưa điếu thuốc vào miệng, một tay cầm lấy điện thoại di động, một tay tìm kiếm trên màn hình, thẳng đến khi nhìn thấy ba chữ Thiệu Chính Dương mới dừng lại, ấn xuống.

Đã bấm điện thoại, đầu kia đổ chuông ba tiếng bíp, rồi nhấc máy.

"Bạch Tứ gia, hôm nay ngọn gió nào mà lại thổi điện thoại của Bạch tứ gia cậu đến đây vậy."
Nặc mùi trêu chọc từ đầu dây bên kia xông vào tai Bạch Diễn Sâm.
Anh híp mắt, đường nét rõ ràng lộ ra khí lạnh, đưa tay rút điếu thuốc trong miệng ra, đôi môi mỏng hé mở, âm thanh lạnh lẽo vang lên: "Chính Dương, có chuyện muốn phiền anh một chút."
"Là chuyện phí sửa chữa xe của cậu ấy hả!"

"Là chuyện khác, về việc Tô Tích Cầm muốn ly hôn, anh nhận vụ án này đi, chi phí tôi trả hết, nhớ kỹ nhất định phải theo ý của cô ấy, thắng vụ kiện."
Lời này giống như một tiếng sấm, nổ vang trong đầu Thiệu Chính Dương: "Chờ đã, tôi còn chưa hiểu rõ, Tô Tích Cầm đã kết hôn, hơn nữa còn muốn ly hôn?"
"Ừm.

"
Đầu kia im lặng, vài giây sau, Thiệu Chính Dương không dám tin hỏi: "Không phải, Bạch Tứ gia, người ta ly hôn cậu nóng lòng cái gì, sao cứ phải để tôi nhận?"
Bạch Diễn Sâm hít một hơi thuốc, từ từ phun ra, nhẹ giọng nói: "Tình huống của cô ấy khác, tóm lại anh cứ làm theo lời tôi là được, nhớ kỹ, đừng để cô ấy biết là tôi bảo anh nhận."
"Phụt.

Bạch tứ gia, cậu học Lôi Phong làm việc tốt, không lưu danh từ lúc nào vậy, coi trọng người ta rồi hả?"
Bạch Diễn Sâm ngửa đầu, nhìn trần nhà, trong đầu hiện lên gương mặt xinh đẹp của Tô Tích Cầm, thật lâu sau mới nhỏ tiếng nói: "Anh nghĩ nhiều rồi."
"Chậc chậc, tôi thật sự mong là mình nghĩ nhiều, cậu cũng không cần phải giấu, thích thiếu phụ cũng không có gì là đáng xấu hổ cả, ai không biết thiếu phụ ở trên giường sẽ càng có kinh nghiệm, càng quyến rũ.

Đặc biệt là đối với kiểu mấy năm không ăn thịt như cậu, chỉ có thiếu phụ mới có thể thỏa mãn khẩu vị của cậu thôi."
Thiệu Chính Dương cười ranh mãnh, Bạch Diễn Sâm không để ý tới anh ta, tay kẹp điếu thuốc, miệng phun ra vòng khói, giọng nói bị thuốc lá lọc qua đặc biệt khô ráo, trầm thấp tràn ra từ trong cổ họng.

"Thiệu Chính Dương, anh cẩn thận chút, đổi phụ nữ như thấy quần áo, cẩn thận biến thành súp lơ đấy."
Bạch Diễn Sâm không nói thì thôi, một khi nói tuyệt đối là độc chết đối phương.

Thiệu Chính Dương nghe thấy súp lơ, cả người rùng mình một cái, nhưng miệng lại lẩm bẩm: "Phụ nữ của tôi nhiều, so với cậu buồn bực phát bệnh, đến lúc đó cũng đừng vì lâu không sử dụng, lúc muốn phát huy tác dụng, Tô tiểu thư lại chê cậu không được đó!"
Bạch Diễn Sâm không đùa giỡn với anh ta, mà cúi đầu dặn dò: "Nhớ làm tốt vào, làm xong, đương nhiên không thể thiếu chỗ tốt của anh."
Dứt lời, Bạch Diễn Sâm cúp điện thoại, Thiệu Chính Dương ở đầu kia muốn hỏi chỗ tốt gì cũng không kịp, chỉ có cười mù một tiếng.

Bạch Tứ gia thay đổi khẩu vị này, phải tìm hiểu một chút về sự quyến rũ của vị Tô tiểu thư này mới được.

Sau khi Bạch Diễn Sâm cúp điện thoại, người ngả vào ghế, khói thuốc bảo trùm khắp mặt, trong đầu hiện lên một khuôn mặt hình trái xoan.

- - -
Mạc Cẩm Thiên sau khi cúp cuộc gọi với Bạch Diễn Sâm, tâm trạng rất tốt, trong lòng cảm thấy may mắn có được một người bạn đáng tin cậy, lúc có khó khăn là có thể giúp đỡ, vừa nghĩ, vừa nằm xuống sô pha, trong miệng ngâm nga giai điệu.


"You"re my little apple."
Trong miệng ngâm nga bài hát lạc điệu, tay lại nghịch chiếc điện thoại di động, ấn mấy con số, sau đó quay số.

Cậu gọi điện cho Đường Tịch, số của Đường Tịch Mạc Cẩm Thiên cũng nhớ rõ, trước kia Tô Tích Cầm chẳng may bị bệnh gì đó, đều nhờ Đường Tịch tới giúp đỡ.

Điện thoại reo, ba giây đầu kia bắt máy: "Tô Tô, trán thế nào rồi?"
"Dì Tịch, là con."
"Túi Sữa Nhỏ? Sao lại là con gọi điện, Tô Tô nhà con đâu rồi?"
Mạc Cẩm Thiên cúi mặt: "Tô Tô ở trên giường, dì Tịch, hôm nay dì rảnh không?"
"Có phải trán ma ma con lại đau không? Đúng rồi, hôm nay con không phải đi học sao?"
Mạc Cẩm Thiên giả bộ đáng thương nói: "Con ốm rồi dì, vừa rồi Tô Tô còn bị ba ba đánh, giờ đã hơn mười giờ rồi, con muốn nấu chút gì cho Tô Tô, nhưng không biết nấu thế nào?"
Bên tai Đường Tịch vang lên lời nói phía trước: "Cái gì? Mạc cặn bã đánh Tô Tô?"
Tay thịt của Mạc Cẩm Thiên gãi gãi tai: "Thật ra cũng không đánh, con ra cứu mẹ rồi."
Đường Tịch không nói gì, nếu Mạc cặn bã muốn đánh Tô Tô, chỉ dựa vào cậu sao có thể cứu được? Nhưng bất kể là thế nào, cô ấy vẫn tức giận nghiến răng nghiến lợi nói.

"Thằng đàn ông trời đánh này, lần sau nhìn thấy anh ta, khẳng định sẽ cho anh ta đẹp mắt."
Sau đó cô ấy nói một câu: "Con ở nhà chờ, lát nữa dì sẽ qua, mang đồ trưa cho hai mẹ con."
Mạc Cẩm Thiên nghe thấy mang bữa trưa đến, tròng mắt đen láy đảo quanh, lập tức nói: "Dì Tịch, con cảm thấy bào ngư, tôm hùm các thức ăn như thế sẽ bổ cho cơ thể cho Tô Tô."
Thật ra những thứ này đều là những món cậu muốn ăn, nhưng nếu nói là cậu muốn ăn, dì Tịch nhất định sẽ không đồng ý, nhưng nếu nói là cho Tô Tô, thì lại khác.


“Là con muốn ăn thì có!" Đường Tịch coi như là hiểu rõ thằng nhóc này, một câu xuyên trúng tim đen.

"Dì Tịch, dì đừng nhỏ mọn như vậy chứ, thật sự là vì Tô Tô mà, con thấy sắc mặt của mẹ cũng không tốt, lại chảy nhiều máu như vậy, phải bổ bổ." Mạc Cẩm Thiên giải thích với giọng bé sữa, mang vẻ vô tội.

"Đây không phải món để bổ máu, trán mẹ con muốn khỏi thì không thể đụng vào những đồ ăn này."
Mạc Cẩm Thiên nghe xong, trợn trắng mắt, đang muốn nói chuyện, Đường Tịch đã nói trước: "Con bị ốm cũng không thể ăn thứ này, phải ăn những thứ thanh đạm một chút mới nhanh khỏi được."
Mạc Cẩm Thiên hoàn toàn vô vọng, dạ cho xong rồi cúp điện thoại.
Gọi điện thoại xong, Mạc Cẩm Thiên xuống sô pha, chạy về phòng ngủ xem Tô Tích Cầm đã tỉnh lại hay chưa.

Lúc Đường Tịch đến, Tô Tích Cầm tỉnh lại, bước ra khỏi phòng ngủ, thấy trên tay Đường Tịch có túi lớn túi nhỏ, mà vị thằng nhóc bị cảm kia lại vội chạy tới giúp.

"Tịch Tịch, sao cậu lại tới đây?"
"Lo hai mẹ con nhịn đói, nên chạy tới đó."
Tô Tích Cầm: "...”
Mạc Cẩm Thiên: "...”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận