Bà Xã Đừng Trốn Nữa!


Điện thoại của Bạch Diễn Sâm kêu rung lên, anh đang họp trong phòng họp, trong phòng họp rộng rãi, tiếng rung đặc biệt rõ ràng, Tưởng Tồn Ngộ ở một bên nghiêng người, nhanh chóng cầm lấy chiếc điện thoại di động màu đen lên.

Bình thường lúc họp, Bạch Diễn Sâm thường không nghe điện thoại, toàn bộ đều do Tưởng Tồn Ngộ nhận, lần này cũng không ngoại lệ, cho nên khi nghe thấy Mạc Cẩm Thiên gọi tiếng Bạch Bạch, anh ta vẫn có chút kinh ngạc.

"Bạch Bạch?" Anh ta nhỏ tiếng lặp lại một lần.

"Chú không phải Bạch Bạch sao? Số này là của Bạch Bạch mà! Chú ấy có ở đó không ạ, bảo chú ấy nghe điện thoại dùm cháu với.”
Tiếng bé sữa vô hình trung mang theo một cỗ khí phách, Tưởng Tồn Ngộ cảm thấy thiên lôi cuồn cuộn, ai có can đảm đặt cho Bạch tổng một cái biệt danh như vậy chứ?
Anh ta nhìn về phía Bạch Diễn Sâm đang ngồi với vẻ mặt nghiêm túc, do dự vài lần, cuối cùng anh ta kề sát vào bên tai Bạch Diễn Sâm thì thầm.

"Một cậu bé tìm Bạch Bạch?"
Bạch Diễn Sâm lập tức quay đầu, ánh mắt bình tĩnh, Tưởng Tồn Ngộ run rẩy, anh ta chỉ lặp lại lời nói của tiểu quỷ trong điện thoại thôi mà! Này là muốn dùng ánh mắt gϊếŧ anh ta sao?
Mặt Bạch Diễn Sâm không chút thay đổi cầm lấy điện thoại, đặt ở bên tai, nhàn nhạt đáp một tiếng: "A lô."
"Bạch Bạch ạ? Là cháu Mạc Cẩm Thiên đây." Tiếng của Mạc Cẩm Thiên có chút kích động, nhưng lại có chút mất tinh thần, Bạch Diễn Sâm nghe ra, bàn tay thon dài đẩy ghế về phía sau, sau đó đứng lên, đi tới bên cửa sổ.

"Cháu tự gọi điện hả?" Bạch Diễn Sâm đứng bên cửa sổ, nhìn mặt trời ngoài cửa sổ, ánh mắt híp lại.

"Đương nhiên rồi, đương nhiên là cháu gọi, nếu không chú còn cho rằng là ai chứ?"

Bạch Diễn Sâm: "..."
"Có việc gì?" Anh tiếp tục hỏi thẳng.

Yên lặng một lát, đầu kia mới truyền đến giọng đứa trẻ có chút buồn bã nhưng lại cố gắng kiềm chế cảm xúc: "Bạch Bạch, chắc chú không biết cảm giác bị bố ghét bỏ đâu nhỉ!"
"Xảy ra chuyện gì rồi?" Bạch Diễn Sâm đột nhiên nheo mắt lại, sắc mặt lập tức trở nên ngưng trọng, thằng bé này gặp chuyện gì rồi?
"Bố cháu nói cháu không được gọi ông ấy là bố..." Nói nói, tiếng của Mạc Cẩm Thiên nhỏ dần.

Quả nhiên, giọng nói ấm áp của anh truyền đến: "Vì sao đột nhiên bố cháu lại nói với cháu như vậy?"
"Bố bắt nạt Tô Tô, cháu liền cầm kiếm đi cứu Tô Tô, sau đó bố tức giận gầm cháu là không được gọi ông ấy là bố, cho dù ông ấy rất tức giận, nhưng cũng không thể nói như vậy, ông ấy nói như vậy có phải là rất chán ghét cháu không?"
Bạch Diễn Sâm chưa từng an ủi người khác, đặc biệt còn là trẻ nhỏ, cho nên đối với loại tình huống này của Mạc Cẩm Thiên, anh thật sự không biết nên an ủi như thế nào, cho nên không lên tiếng, chỉ lẳng lặng nghe.

"Bố chắc chắn là rất ghét cháu, bởi vì cho tới bây giờ bố chưa từng ôm cháu, kỳ thật cháu rất muốn bố ôm cháu, bố của người khác đều sẵn sàng làm ngựa cho con mình, nhưng cháu trước nay còn không cả được chạm vào người." Mạc Cẩm Thiên tức giận nói, hoàn toàn quên phanh lại.
"Sau này sẽ có cơ hội thôi." Bạch Diễn Sâm bổ sung một câu, xem như xoa dịu tâm hồn bị tổn thương kia.

"Không có cơ hội nữa đâu, cháu nghe bố nói, hình như Tô Tô muốn ly hôn với bố, tuy hiện tại ông ấy không đồng ý, nhưng cháu biết Tô Tô đã quyết định thì sẽ không thay đổi, chắc là không lâu nữa bọn họ sẽ ly hôn, sau khi ly hôn càng không có khả năng để cháu cưỡi ngựa."
Nói đến đây, tiếng nói của Mạc Cẩm Thiên lại thấp xuống, sự mất mát nồng đậm từ trong sóng điện truyền đến tai Bạch Diễn Sâm.

Bạch Diễn Sâm lại tràn đầy ánh sáng trong sự mất mát của cậu nhóc kia, giống như là nhìn thấy ánh sáng từ núi vàng chiếu lên người, lạnh lùng cũng ấm lên rồi.


"Sau này chú có thể cho cháu cưỡi."
"Thật sao ạ? Chú thật sự nguyện ý để cháu cưỡi ngựa lớn sao ạ?" Tiếng của Mạc Cẩm Thiên dồn dập không dám tin.

"Ừm, giờ Tô Tô thế nào rồi?" Bạch Diễn Sâm chuyển đề tài, thật ra vấn đề này mới là chủ yếu nhất.

"Tô Tô có lẽ bị hoảng hốt nên ngủ thϊếp đi rồi ạ, cháu lén ra ngoài gọi điện cho chú đấy.

Quần áo của mẹ đều bị bố cháu xé rách, may là cháu ra ngoài nhanh, nếu không còn không biết ông ấy sẽ đánh Tô Tô như thế nào nữa."
Mạc Cẩm Thiên từ trong sự phấn khởi vừa rồi tụt xuống phẫn nộ: "Tô Tô vẫn còn bị thương mà ông ấy xuống tay vậy.

Thật ra cháu cũng không muốn bọn họ ly hôn, nếu họ ly hôn cháu sẽ trở thành đứa trẻ trong gia đình đơn thân, tuy cháu có bố hay không có bố thì cũng không khác gì nhau, nhưng chung quy là có một người bố.

Nhưng Tô Tô lại đau lòng, cháu nên làm sao đây?"
Bạch Diễn Sâm nghe thấy Mạc Tây Cố xé rách quần áo Tô Tích Cầm, sắc mặt lập tức chuyển sang tối sầm, cả người toát ra cảm giác lạnh đến mức ở xa mười mét vẫn có thể cảm nhận được.

Loại cảm giác lạnh lẽo này kéo dài trong phòng họp, nhân viên ở đây không khỏi kích động.

Người ở đầu dây bên kia là ai đã đắc tội với sếp, có thể khiến sếp biến thành thế này chỉ trong nháy mắt kia chứ, hôm nay có vẻ không tốt đẹp gì rồi.


"Cái này chú cũng không giúp được, cháu từ từ nghĩ coi." Bạch Diễn Sâm đột nhiên đáp lại bằng một vẻ lạnh lùng gϊếŧ chết cảnh vật.

Mạc Cẩm Thiên: "..."
Được thôi! Nói với chú ấy, chú ấy cũng không hiểu suy nghĩ của mình, vậy nói vào trọng điểm đi!
"Tuy rằng thế giới của người lớn có chút phức tạp, nhưng cháu biết hai người ly hôn, đứa con đều sẽ theo bố, cháu nghĩ ngộ nhỡ Tô Tô không thể đấu lại bố, cháu không thể theo Tô Tô, vậy cháu nên làm sao ạ?"
Cậu dừng lại, và nói: "Cháu biết bố cháu có rất nhiều tiền, Tô Tô không có, trên phim đều diễn như vậy, người không có tiền không thể giành với người có tiền."
"Bạch Bạch, cháu nên giúp Tô Tô như thế nào đây?"
"Vừa rồi không phải cháu nói là không muốn bọn họ ly hôn sao?" Bạch Diễn Sâm chặn lời cậu nhóc.

“Nhưng bố đã làm Tô Tô bị thương, vậy cháu sẽ theo suy nghĩ của Tô Tô!"
Bạch Diễn Sâm: "..."
"Chú nói xem cháu nên làm gì đây ạ?" Mạc Cẩm Thiên lại hỏi.

"Không cần lo lắng, cháu nhất định sẽ được ở với Tô Tô." Giọng của Bạch Diễn Sâm rất ấm, trái ngược với sự lạnh lẽo trên người anh.

"Thật sao ạ?" Mạc Cẩm Thiên hỏi.

"Ừm, cháu chăm sóc Tô Tô cho tốt, có chuyện gì có thể gọi điện cho chú."
"Đương nhiên cháu sẽ chăm sóc Tô Tô thật tốt, nhưng mà bây giờ cháu còn bị cúm nữa?"
Bạch Diễn Sâm nhíu mày, anh làm lơ mất vấn đề này rồi, nên nói: "Hay là chú cho người qua đó nấu cơm cho hai mẹ con nhá?"
"Không tốt không tốt, Tô Tô sẽ không tùy tiện nhận sự giúp đỡ của người khác đâu, tuy chú là bạn của cháu, nhưng tính nguyên tắc của Tô Tô rất mạnh, sẽ không đồng ý đâu ạ, không chừng còn có thể giận cháu nữa."

"Cháu gọi điện cho dì Tịch, dì Tịch là bạn tốt của Tô Tô, dì ấy tới giúp, Tô Tô sẽ không tức giận.

Cứ vậy đi ạ.

Bạch Bạch, cám ơn chú đã nói chuyện với cháu.

Tâm trạng cháu đã tốt hơn rồi."
Bạch Diễn Sâm nghe Mạc Cẩm Thiên nói xong, khóe miệng không khỏi cong lên: "Có chuyện gì thì cứ gọi cho chú, nhưng tạm thời đừng để Tô Tô biết chuyện cháu tìm chú nhé."
"Cháu biết rồi, chắc chắn sẽ không để Tô Tô biết đâu ạ.

Được rồi, Bạch Bạch, bye bye."
Bạch Diễn Sâm cúp điện thoại, vẻ mặt âm trầm, nhìn cửa sổ hồi lâu, sau đó xoay người, trở lại chỗ ngồi, nói với mọi người.

"Cuộc họp hôm nay tới đây thôi, tan họp." Dứt lời, anh cất bước, cả người đầy sát khí đi ra cửa.

Mọi người lập tức thở phào nhẹ nhõm, may là kết thúc hội nghị, nếu không e là sẽ bị liên lụy mất thôi!
Bạch Diễn Sâm trở lại văn phòng, ngồi lên ghế.

Tưởng Tồn Ngộ đi theo, vẻ mặt không giải thích được, còn không hiểu ông chủ vì sao mà biến thành bộ dáng này, bên tai đã truyền đến giọng nói lạnh lùng.

"Trợ lý Tưởng, từ giờ trở đi, phong sát tất cả hợp tác của Mạc thị.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận