Khi Lục Tiểu Ngọc học năm nhất tiểu học, lần đầu tiên bị giáo viên mời phụ huynh.
Lúc ấy Tạ Thanh tham gia một cái nghi thức trao giải, Lục Thành liền đến trường học, gặp giáo viên, sau đó tạm thời dẫn Lục Tiểu Ngọc về nhà.
Sau nghi thức trao giải còn có tiệc rượu, Tạ Thanh bận rộn xong, đã là buổi tối, lúc này mới để ý có mấy cuộc gọi nhỡ.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trên cùng là cuộc gọi nhỡ của Sở Văn Đình, Tạ Thanh trực tiếp gọi lại cho bà.
Vang lên hai tiếng, điện thoại kết nối.
“Mẹ?” Tạ Thanh hỏi, “Lúc nãy con bận không kịp xem điện thoại, chuyện gì vậy ạ?”
“Ai, Ly Đại.” Xưng hô của Sở Văn Đình vẫn luôn không sửa được, Tạ Thanh đã bất đắc dĩ chấp nhận mẹ chồng gọi mình là đại đại từ sớm.
Trong điện thoại Sở Văn Đình đơn giản nói với Tạ Thanh chuyện Lục Tiểu Ngọc bị gọi phụ huynh, lại nói với Tạ Thanh yên tâm không có việc gì lớn.
Tạ Thanh nghe không rõ lắm, ậm ừ: “Vì sao lại gọi phụ huynh ạ?”
Thành tích không tốt? Không có khả năng.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bài tập không làm xong? Càng không thể.
“Lục Thành không có nói với mẹ.” Sở Văn Đình nói, “Nó nói chờ con về rồi nói.”
“Được, con đang trên đường về.” Tạ Thanh vừa nói vừa chui vào xe, chào tạm biệt Sở Văn Đình, cắt đứt điện thoại.
Mấy năm trước cô có quyền mua nhà, cuối cùng mua hai căn, một là biệt thự Kinh Giao, nơi khác là khu nhà bên học khu Tây Thành.
Phòng bên chỗ học khu là phòng cũ, diện tích nhỏ. Dựa vào điều kiện sống bây giờ, không quá thích hợp để ở. Vì thế sau khi Lục Tiểu Ngọc bắt đầu đi học, đại đa số thời gian, một nhà ba người vẫn sống ở căn nhà trong khu Quốc Mậu của Lục Thành, mỗi buổi sáng Lục Thành lái xe đưa Lục Tiểu Ngọc đi học.
Chỗ Tạ Thanh tham gia trao giải thưởng cách cũng không tính là quá xa, hơn bốn mươi phút là có thể về đến nhà.
Mở cửa, phòng khách sáng đèn, Lục Thành đang ngồi trên sô pha xem máy tính.
“Tiểu Ngọc đâu?” Cô hỏi, Lục Thành đồng thời ngẩng đầu, cô chú ý thấy Lục Tiểu Ngọc đan ngồi trên thảm dẩu miệng chơi đồ chơi.
Tạ Thanh đổi giày xong đi vào, ngồi bên người cô bé, hỏi: “Chuyện là như thế nào, con làm gì sai?”
“Ai…” Lục Thành cười khổ thở dài, buông máy tính, cũng ngồi vào thảo, nói cho Tạ Thanh, “Đánh nhau với bạn học, một đứa đánh sáu đứa.”
“A?!” Tạ Thanh nhanh chóng nhìn kỹ Lục Tiểu Ngọc, “Có bị thương không?”
Lục Tiểu Ngọc rầu rĩ mà lắc đầu.
Lục Thành lại nói: “Con bé thắng.”
Tạ Thanh: “…?”
Cái này thật là thần kỳ.
Cô cùng với Lục Thành không có tế bào vận động, Lục Tiểu Ngọc hoàn mỹ kết thừa tố chất của bọn họ, đặc biệt thích đọc sách, nhưng đánh nhau? Đừng có làm rộn nha!
Con bé ngay cả học nhảy dây cũng chậm hơn so với những bạn khác.
Tạ Thanh liền hỏi: “Vì sao lại đánh nhau với bạn?”
Lục Tiểu Ngọc hừ một tiếng, không nói lời nào.
“Làm sao vậy?” Cô sờ sờ trán Tiểu Ngọc, Lục Thành ở bên cạnh nói: “Con nói với mẹ đi.”
“Con không!” Lục Tiểu Ngọc oán khí mười phần, giơ khuôn mặt nhỏ, cùng Lục Thành ồn ào, “Con giúp ba! Mà ba còn nói con! Con không thích ba!”
Lục Thành bất đắc dĩ mà nhìn Tạ Thanh, Tạ Thanh cũng đáp lại sự bất đắc dĩ.
Tiểu Ngọc không giống như bọn họ, hoàn cảnh trưởng thành của bọn họ gặp phải những bất hạnh khác nhau. Thơ ấu của Tạ Thanh ngập tràn trong lạnh lùng và bạo lực, không cần phải nói gì thêm; Lục Thành năm mười bốn tuổi cuộc sống mới đặc biệt biến đổi, nhưng thật ra là những năm trước đó, cha hắn thời gian dài “đi công tác” không ở bên cạnh cũng gây ra một số ảnh hưởng nhất định với hắn.
Cho nên trong một khoảng thời gian rất dài đều theo bản năng mà thực sự cẩn thận xử lý mối quan hệ cùng người lớn, hoặc nỗ lực lấy lòng hoặc thật cẩn thận.
Mà Tiểu Ngọc lại là một đứa bé lớn lên trong tình thương, quan hệ với cha mẹ giống với bạn bè hơn. Rất nhiều thời điểm, cách cô bé biểu đạt có chút bồng bột.
Giống như lần này.
Tạ Thanh đành phải nghiêm túc lên một ít, nói với cô bé: “Không thể như vậy, có chuyện gì nói đàng hoàng, không được ác ngôn gây tổn thương cho người yêu thương con, con không nhớ sao?”
Bộ dáng của Lục Tiểu Ngọc không phục, khuôn mặt nhỏ nhắn căng ra, lấy tay lau nước mắt nói với Tạ Thanh: “Bọn họ nói ba ăn cơm mềm, chỉ biết chăm con, dựa vào mẹ nuôi, cho nên con mới đánh bọn họ!”
Tạ Thanh: “…”
Tính chất đặc biệt của nghề nghiệp làm cho phản ứng đầu tiên của cô là: Bây giờ lượng từ ngữ của trẻ nhỏ cũng thật phong phú!
Sau đó cô nhíu nhíu đầu mày: “Chỉ vì nguyên nhân này?”
Lục Tiểu Ngọc nghiêm túc gật đầu.
Tạ Thanh nhìn về phía Lục Thành, Lục Thành nâng nâng vai, ý bảo cô qua chỗ khác nói chuyện.
Trong vấn đề giáo dục con cái, hai người vẫn luôn thảo luận với nhau. Nếu như trong trường hợp một người không có mặt, một người còn lại đã phát biểu ý kiến mình trước. Sau đó, hai người sẽ thống nhất ý kiến với nhau trước tránh chuyện quan điểm bất đồng, làm cho đầu óc bé con loạn.
Tạ Thanh liền theo Lục Thành vào phòng bếp, hỏi hắn: “Anh nói như thế nào?”
Lục Thành: “Anh sẽ hỏi con bé, con có biết là những gì bạn con nói là đúng sự thật hay không không. Con bé nói nó biết, anh nói vậy được rồi, chỉ cần trong lòng mình rõ ràng là được, không cần phải một hai tranh cãi với người khác.”
Tạ Thanh nghĩ nghĩ, cách hắn nói không thành vấn đề.
Giữa hai người bọn họ tự nhiên không tồn tại chuyện ai nuôi ai --- hai người một năm có thể kiếm được mấy ngàn vạn, ai nuôi ai chứ?
Bạn học của Tiểu Ngọc có loại thành kiến này, đơn giản bởi vì Tạ Thanh là tác giả nổi tiếng, tiếng tăm quá lớn, mà Lục Thành lại là người đứng sau hậu trường, có danh tiếng chỉ thêm mệt.
Cho nên ý nghĩ cơ bản của Lục Thành chính là vấn đề duy nhất cần giải quyết là suy nghĩ. Bằng không còn có thể làm sao bây giờ? Để hai bọn họ đổi chỗ cho nhau, hắn xuất hiện trước sân khấu, cô quay về sau hậu trường? Đều không thể.
Chỉ có thể làm cho bản thân Tiểu Ngọc suy nghĩ bình thường.
Nhưng mà Tạ Thanh cân nhắc lúc sau sẽ nói: “Em sẽ nói bổ sung cho con bé.”
Nói xong, cô đi ra khỏi phòng bếp, ngồi bên người Tiểu Ngọc.
Lục Tiểu Ngọc nhìn cô: “Có phải là mẹ muốn nói giúp ba không?”
“Không, mẹ muốn tâm sự với con.” Tạ Thanh ngồi xếp bằng, “Mẹ hỏi con nha, cha mẹ của những bạn học của con đều đi làm sao?”
Tiểu Ngọc ngẫm lại, lắc đầu: “Không phải.”
Đây là đáp án có thể nghĩ được.
Tiểu Ngọc tiếp theo lại nói: “Mẹ của bạn con ở nhà chăm sóc gia đình, bọn họ không đi làm.”
Đây đúng là tình huống theo như dự liệu của cô.
Mặc kệ trường học của Tiểu Ngọc có tốt bao nhiêu, toàn bộ mẹ của tất cả bạn học con bé đều là đi làm, đó là điều không thể.
Theo cấu trúc xã hội hiện tại một bộ phận đáng kể phụ nữ sẽ trở thành bà nội trợ, đây là điều không thể nào.
Cô lại hỏi: “Vậy con cảm thấy, mẹ của bọn họ không đi làm, mất mặt sao?”
Lục Tiểu Ngọc lắc đầu: “Không mất mặt ạ.”
“Vậy vì sao người khác ngộ nhận ba con không đi làm, con liền cảm thấy mất mặt?”
Lục Tiểu Ngọc: “Con không cảm thấy mất mặt.”
“Vậy thì vì sao con lại tức giận?” Tạ Thanh dịu dàng nói, “Con không phải là một đứa bé xấu tính. Nếu con không giận dữ, con liền giải thích cho bọn họ, không cần phải đánh nhau.”
Lục Tiểu Ngọc nghiêng nghiêng đầu nghĩ nghĩ, hình như là vậy.
Nhưng mà cô bé lại không nghĩ ra được nguyên nhân vì sao.
Lời nói của Tạ Thanh thấm thía: “Tiểu Ngọc con nghe cho kĩ nha, tuy rằng bạn học của con chính là hiểu lầm. Cho dù đó không phải là hiểu lầm, nếu như ba con thật sự chỉ biết chăm con, muốn dựa vào mẹ nuôi, cái đó cũng không có gì mất mặt, không có gì đáng giá để con phải thẹn quá hóa giận.”
“Trên thế giới này, phân công làm việc giữa người này với người khác không hề giống nhau, từ trước đến nay đều không phải phân chia dựa theo giới tính. Con xem, mẹ viết tiểu thuyết, dì Lưu Cẩm viết tiểu thuyết, chú Đinh, chú Chấp Bút cũng viết tiểu thuyết, đúng hay không nào?”
Lục Tiểu Ngọc như đang suy nghĩ gì đó, gật gật đầu, chính mình bổ sung nói: “Ba đi họp, dì Ngụy cũng đi họp.”
Với tuổi của cô bé không đủ để biết ý nghĩa của “Người đại diện”, cô bé cảm thấy công việc của Lục Thành, Ngụy Bình chính là “đi họp”.
“Đúng vậy, con xem, tất cả mọi thứ không phải lấy giới tính để quyết định.” Tạ Thanh chậm rãi nói, “Chăm sóc con cái cũng vậy. Mẹ có thể chăm sóc con cái, vì sao ba không thể? Có cái suy nghĩ này có phải là rất kỳ quái hay không?”
Lục Tiểu Ngọc nhíu mày, giống như hiểu rõ nhưng thật ra cũng thật sự không quá rõ.
--- cho nên Tạ Thanh muốn nói với cô bé cái này.
Cái gọi là bản khắc ấn tượng, đáng sợ nhất chính là lúc con trẻ chưa có bất kỳ khái niệm gì đối với thế gian vạn vật, trong đầu đã mơ mơ hồ hồ hình thành định kiến.
Loại định kiến này sẽ dần dần vô tri vô giác ăn sâu bén rễ trong đầu cho dù qua bao nhiêu thay đổi.
Trở thành một định kiến được ăn sâu bén rễ bởi hàng ngàn hàng vạn người, nó liền trở thành “khái niệm” bị truyền sang cho đời sau.
Thật ra có nhiều khái niệm không nên là như vậy, những cái khái niệm không có đạo lý này sẽ thương tổn rất nhiều người.
Cô không cho rằng bản thân mình thay đổi Lục Tiểu Ngọc là có thể thay đổi xã hội, tuy nhiên đồng thời, xã hội lại do vô số cá thể tạo thành.
Mỗi người đều là một phần trong đó, cho nên cô không hy vọng con gái mình trở thành một người lại trở thành một thành phần quạt gió thêm củi.
Rất nhiều việc là như thế này.
Chẳng hạn như việc cô bị bạo lực mạng, chẳng hạn như cái gọi là hoàn cảnh chung của ngành,
“Ba mẹ của con đều có công việc, nhưng đây chính là lựa chọn của ba mẹ, không hơn.” Cô ôm con bé vào ngực, “Chỉ cần không vi phạm pháp luật, không vi phạm đạo đức, lựa chọn của mỗi người phải được tôn trọng ---con hiểu cái này có ý gì không?”
Lục Tiểu Ngọc là một cô bé thông minh, gật gật đầu, lẩm bẩm nói: “Nếu có một ngày ba mẹ quyết định không đi làm, cái đó cũng không phải là chuyện gì.”
“Đúng vậy, nhưng không chỉ là ba mẹ không thôi.” Tạ Thanh nghiêm túc, cẩn thận mà bổ sung, “Còn có ba mẹ của bạn học con, người nhà của giáo viên của côn, mỗi người về sau con quen biết, nếu là người quyết định ở nhà chăm sóc gia đình, không quan trọng là nam hay nữ, đều không có gì cả.”
Lục Tiểu Ngọc một lần nữa gật đầu.
“Hơn nữa, nếu có hiểu lầm – chỉ cần trong lòng con rõ ràng đó là hiểu lầm, không cần vì nó mà thẹn quá hóa giận.” Tạ Thanh nói, “Chúng ta đều gặp qua cùng một loại sự tình, nhưng chúng ta có thể nhẹ nhàng thể diện mà giải quyết nó, cho dù trong đó có một số thời gian con bị đè nén cũng không quan trọng, con phải tin tưởng chung quy chân tướng sự tình sẽ rõ ràng, mà thẹn quá hóa giận làm cho chuyện này không xong.”
“Dạ…” Lục Tiểu Mộc mếu máo.
Tạ Thanh biết, cái này đối với con bé là quá sâu.
Qua thêm mấy năm nữa, cô đại khái sẽ nói với con bé chuyện trước kia, nói một chút về đại chiến giữa cô cùng Khởi Văn, chân chính lý giải một chút cái gì đó.
Lục Tiểu Ngọc nói chuyện với cô xong, liền ngoan ngoãn đi ngủ, nhưng mà trước khi về phòng còn rất có lập trường mà trừng mắt nhìn về phía Lục Thành, cho thấy mình còn giận.
“…” Lục Thành lười nhác nói chúc ngủ ngon, nhìn theo của phòng con bé đóng lại, tiến đến ôm Tạ Thanh, “Các tác giả như em có đôi khi suy nghĩ có phải là quá sâu rồi không?”
Tạ Thanh nhún vai: “Em nói gì sai à?”
“Không có.” Hắn cười khẽ, “Anh chỉ là hoài nghi với tuổi của con bé có thể ký giải hàm nghĩa của ‘thể diện’ hay không.”
Nói xong hắn cúi người, hôn sâu: “Nhưng mà thừa dịp con bé còn chưa hiểu, chúng ta tranh thủ có thể làm một chút chuyện không có thể diện đi.”
Tạ Thanh cười ra tiếng, vừa đáp lại nụ hôn vừa hàm hồ phản bác: “Em không đồng ý… Em có khuynh hướng chờ tới khi con bé tới tuổi thích hợp, chậm rãi nói cho nó, tính cũng không có gì không thể diện, chỉ là nước chảy thành sông mà thôi.”
“…Em nói đúng.” Lục Thành gật gật đầu, đem cô bế ngang lên: “Trước tiên chúng ta nước chảy thành sông một chút.”
Tạ Thanh cười không nói gì, tiến sát lồng ngực hắn, bị hắn ôm vào phòng.
Rất nhiều chuyện, đều là nước chảy thành sông.
Chẳng hạn như quen biết với hắn, rồi sau đó yêu hắn.
Rồi ví dụ như chuyện mấy năm trước cô thành lập quỹ thư tình, vài năm sau nhìn lại, phát hiện so với trước đó, ngành này dường như quy phạm hơn một chút.
Hết thảy đều không có cái gì có thể lo nghĩ hay bực bội.
Chỉ cần con người có tình cảm sẽ vì những gì mình thích mà nỗ lực hơn một chút, sự tình kiểu gì cũng sẽ bị một ngày nào đó, nước chảy thành sông mà chuyển thành tốt.
Vạn sự như thế.
Cô có niềm tin vững chắc như thế.
----Hoàn toàn văn -------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...