Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây


Kinh ngạc, vẫn là kinh ngạc!
Những nguyên liệu nấu ăn này sao vừa rồi cô không thấy?
Anh còn có kĩ năng này?
Nước miếng đang không ngừng gia tăng, bây giờ chỉ cần có thức ăn, là có thể kích thích vị giác của cô.
Mới vừa cầm dĩa lên, đối diện truyền tới một câu nói: “Muốn ăn phải tham gia bữa tiệc mấy hôm nữa do ông chuẩn bị.”
Á…
Đây là đe dọa, lợi dụng điểm yếu uy hiếp người khác.
Lý Tang Du chưa bao giời bị người ta lợi dụng điểm yếu để uy hiếp!
Nhưng là.

.

.
Dĩa trong tay cô như có suy nghĩ vậy, từ từ di chuyển về chỗ có thức ăn.
Bây giờ.


.

.
“Ừ!” Nhẹ nhàng đồng ý, cô bắt đầu vội ăn.
Cô, bị một đĩa thức ăn đánh bại!
Lục Huyền Lâm ngồi đối diện, nhìn cô ăn như hổ đói, không khỏi nhíu mày: “Thân là phụ nữ, tiết chế hơn đi, lúc nào cũng ăn đồ vớ vẩn, cẩn thận biến thành con heo rác.”
Nhét vào miệng một miếng súp lơ Lý Tang Du rất hưởng thụ vừa nhai vừa nói: “Có phải anh có thành kiến với heo không? Có thấy không.

.

.” Cô gắp một miếng thịt từ trưa: “Đây chính là đóng góp vĩ đại của heo.” Dứt lời lại nhét vào trong miệng.
Mùi vị không tệ!
Hoàn toàn là hai logic khác nhau, Lục Huyền Lâm lại nhíu mày lần nữa, từ bỏ việc tiếp tục chủ đề này.
Gặp nhiều cô gái chỉ giả vờ ăn một miếng nhỏ, cách ăn của Lý Tang Du lại trái ngược làm cho người ta có cảm giác ngon miệng, thèm ăn.

Đôi môi đỏ mím thật chặt, chiếc cằm xinh xắn không ngừng cử động theo động tác nhai, trong mắt xuất hiện ý cười thích thú, cô đang đắm chìm trong một vẻ đẹp hoàn toàn khác.
Lục Huyền Lâm nhìn, nhưng ngoài miệng nói một nẻo: “Cô đúng là không có thể diện, một tô mì đã làm cô khuất phục, tôi còn tưởng rằng Lý Tang Du có bản lĩnh thế nào.”
“Thể diện? Thể diện lớn hơn nữa cũng không chống lại miếng ăn, hơn nữa, giờ này tôi vẫn ngồi đây ăn, không phải do anh hại tôi sao?”
Lục Huyền Lâm đứng lên: “Cô bây giờ có thể ăn có thể ngủ, có thể làm heo.” Dứt lời, lên tầng.
Lý Tang Du liếc anh một cái, nhỏ giọng thầm thì: “Anh mới là heo, anh là heo, con trai anh là heo con.

.

.”
Hôm sau.
Lý Tang Du còn đang ngủ bị điện thoại đánh thức.
“A lô.

.

.”
“Tang Du!”
Vừa nghe tiếng trong điện thoại, Lý Tang Du “phắt” một cái ngồi dậy, kinh ngạc nói: “Vu Thiến?”
Vu Thiến là bạn thân nhất của cô, từ khi đại học bắt đầu hai người vẫn ở chung, ở nước ngoài cả hai đều là ngưởi ở đất khách quê người nên cũng thân nhau hơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui