"Nhanh như vậy đã chết rồi sao? Thật là chán a~~"
Cả khu tập luyện nhất thời im lặng,cơ thể từng người như bị từng cây đinh đóng ghim vào chiếc cột,đông cứng thành đoàn.
Tiểu Thiên Hy nhếch mép,vòng tay kiêu ngạo,ngũ quan nổi lên một trận tiếu ý nồng đậm.
Vung cây roi nện xuống đất,mặt đứt khẽ nứt ra thành nhiều mảnh, tạo nên những vệt loan lỗ xấu xí.
"Đã loạn đủ chưa?" Tiểu Thiên Hy nhếch môi khinh bỉ.
Bỗng,từ trong đám người,một người con gái xinh đẹp bước ra.
"Nếu chưa thì sao" Nghe như một câu hỏi,thực chất lại là một câu khẳng định, cực kì khiêu khích đối phương.
Tiểu Thiên Hy tắt hẳn ý cười trên mặt,nhíu nhíu mày.
A~ Thật là đãng trí nga~ Đây chẳng phải là nữ chủ đại nhân Tiêu Nguyên Đào hay sao?
Như cô đã nói lúc trước Tiểu Thiên Hy là một nữ phụ quan trọng chỉ xuất hiện danh không xuất hiện mặt. Theo như cô nhớ thì nguyên văn là nguyên chủ nhìn trúng nam chủ mà lại biết nam chủ có quan hệ với nữ chủ cho nên tìm mọi cách để phá,bất quá chỉ là sai đàn em đi thôi! Còn kết cục? Khỏi nói cũng biết! Trụ sở bị đốt ———> chết cháy! Thật là bi ai a~
Tuy nhiên với sự xuất hiện của nữ chủ, Tiểu Thiên Hy không hề ngạc nhiên, ngược lại nhếch môi càng đậm hơn.
Duỗi chân,cô đạp một cái xuống nền đất vỡ,khu nứt loan rộng đến chân Tiêu Nguyên Đào khiến cho chỗ đứng của cô ta bị sụp xuống.
Tiêu Nguyên Đào nhanh nhẹn né tránh,đang định quay lại khinh bỉ Tiểu Thiên Hy,lại bị một lực đạo va vào má làm cho bỏng rát.
Tiểu Thiên Hy thu roi,nhìn vết roi dài trên khuôn mặt cô ta,cô thỏa mãn.
Lại vung một roi vòng qua eo, Tiểu Thiên Hy khẽ dùng lực giật mạnh một cái, Tiêu Nguyên Đào ngã ầm xuống đất.
"Rose, cô không nên liều lĩnh như vậy,người ta không phải ai cũng cho đó là lòng dũng cảm đâu,mà là yếu - mà - còn - ra - gió đấy!"
Lòng tự tôn nổi lên, Tiêu Nguyên Đào lại vùng dậy hướng mặt Tiểu Thiên Hy mà đánh.
Giật roi một cái, Tiêu Nguyên Đào lại bị lực đạo mạnh mẽ kéo đi,một lần nữa rơi xuống đất,khuôn mặt xinh đẹp cùng thân hình chữ l bị chà đạp không thương tiếc.
"Ư......." Phun ra một bụm máu,cô ta hừ hừ nói "Mày......Mày.....?"
Tiểu Thiên Hy vẫn im lặng đứng nghe.
Tiêu Nguyên Đào lại vùng dậy,trong tay xuất hiện một con dao sắc bén "MÀY ĐI CHẾT ĐI!!!!!"
Vù———
Cô ta khẽ sững người đứng chôn chân tại chỗ. Nhìn Tiểu Thiên Hy lãnh đạm chĩa súng vào đầu mình,từ từ lên đạn.
Cạch———
"Xin lỗi nhé! Tao không hiểu mày sủa cái gì cả!"
Mắt cô ta trợn tròn,lòng đen dần thay bằng một màu trắng đục,cô ta vô lực ngã xuống,ngất lịm đi.
"Miêu Miên,Hạo đưa cô ta vào phòng sơ cứu!" Tiểu Thiên Hy ngoắc tay,ngữ khí lạnh băng.
Lại quay sang đám người còn đang sững sờ bên kia,khoanh tay kiêu ngạo.
"Ta là ai?"
Họ sực tỉnh lại,đồng thời quỳ rạp xuống,hô to "Chủ nhân!"
Tiểu Thiên Hy nhếch mép,xoay người rời đi,còn không quên quăng lại một câu "Biết vậy là tốt!"
Tiêu Nguyên Đào,họa này cô tự tạo,tự cô gánh lấy! Tôi đây mới là không muốn đấu với cô, bất quá nếu cô khiêu chiến,ta ắt chấp nhận! Bởi vì ta - Tiểu Thiên Hy hay còn là Phùng Thiên Thiên, quyết không bao giờ để cho người khác chà đạp. Và vì thứ duy nhất mà ta thực sự có.......................................là sự kiêu ngạo!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...