Tỉnh giấc thì đã quá trưa ngày hôm sau, Kỳ Phong mở cửa hang đá bước ra ngoài, lúc này thời tiết cuối mùa xuân, không còn lạnh nữa.
Tầm nhìn ở Hang Dơi rất tốt, cây cối xanh tươi, bốn bề cỏ hoa khoe sắc, nắng chiếu xuyên qua kẽ lá xua đi chút sương cuối cùng của mùa cũ, nếu không có hung thú mà thay vào là ruộng vườn đầy cây trái thì tốt biết bao, ở nơi trong lành như thế này chắc chắn hắn sẽ sống rất tốt.
Đang nghĩ ngợi với hiểu biết của mình có thể làm nên sự nghiệp gì ở thời đại này chợt tiếng huyên náo ồn ào mắng cãi xôn xao ngoài hàng rào gai dại.
Đội thợ săn hôm nay về sớm thật, mà tại sao cãi nhau?
Bước nhanh tới phía trước, Kỳ Phong thấy Nanh Sói đang nằm trên cáng đơn giản là hai cái cây nhỏ căng ở giữa là miếng da lớn buộc lại, Nanh Sói là thủ lĩnh của bộ lạc, hắn bị thương là việc vô cùng hệ trọng, toàn thể bộ lạc lúc này tập trung xung quanh, mọi người có lo lắng có buồn rầu, có người còn rơm rớm nước mắt.
Thủ lĩnh là người giỏi nhất, săn được nhiều thú về, hắn dù đói cũng không đổi giống cái đi.
Sơn Dương - một chiến binh chạy nhanh nhất của bộ lạc không ngừng mắng hai anh em Tay Trái và Tay Phải, do bìa rừng ngày càng ít con mồi.
Đội thợ săn đi sâu hơn vào trong núi, vận khí hôm nay không tệ họ phóng lao được hai con hươu, lúc đi về mùi máu đã thu hút mấy con sói lớn, Sơn Dương muốn ném lại một con hươu để cắt đuôi lũ sói nhưng hai anh em tham ăn này nhất định không chịu, hai con sói lao tới, Nanh Sói nhanh nhẹn dùng lao đuổi được một con, nhưng bị con sói già đợp vào chân.
Mọi người ngao ngán thở dài, đội thợ săn không phải lần đầu bị thương, họ đều cố gắng tránh cho vết thương nhẹ nhất rồi tự xem năng lực khôi phục của ngươi đến đâu.
Gãy chân có thể không chết, nhưng một chiến binh gãy chân thì còn là một chiến binh không? Có thể trèo cây hay đuổi theo con mồi không? Bộ lạc có một chiến binh cừ khôi, đó là Chân Cái, hắn bị gấu xám vồ, trên mặt còn lưu ba vệt sẹo dài, bàn chân phải bị thọt, hiện tại không thể đi săn, ở trong hang ngây ngốc cả ngày đến mang bệnh, cáu gắt vô cớ.
Bộ lạc ngày xưa có của ăn của để, còn có thầy cúng đắp thuốc rồi nhẩy quanh đống lửa, kiên trì một hai 10 người chết 9 vẫn hy vọng sống 1.
Kỳ Phong ở thời đại nào cơ chứ, đập chết hắn cũng không tin thầy cúng mà lành chân.
Bước vào trong vòng người, hắn hướng Nanh Sói mặt trắng bệch vì đau và mất máu rồi nói " mọi người lùi lại chút cho thủ lĩnh thở, Nanh Sói à, anh tin tôi giúp anh không?"
Nhìn vào đôi mắt của người trước mắt, Nanh Sói thở dài " Phong cứu ta, ta tin.
Nhưng chân ta gãy xương rồi, phải có thầy cúng"
" Nếu anh tin tưởng tôi sẽ giúp anh lại có thể đuổi lợn rừng, lại là dũng sĩ mạnh nhất của bộ lạc"
Nanh Sói hô hấp dồn dập "vậy ngươi cúng cho ta đi"
Sở dĩ Kỳ Phong muốn giúp bởi đây là những người đầu tiên tiếp nhận mình ở cái thời đại hồng hoang này, hắn cũng trải qua chiến tranh, đã ôm xác đồng đội về, một chút máu me này không đáng sợ, chỉ là hiện tại không có gì gọi là dao kéo chỉ tự tiêu, thuốc bột...
"Sơn Dương, anh chặt cho tôi hai đoạn cây dài bằng từng này" Phong vừa nói vừa ra dấu
"Mọi người có muối không? Có cây thuốc gì thường dùng sẵn đây không?"
Cha của Nang Sói lên tiếng " muối quý giá lắm, chúng ta không có, chỉ tìm nơi Khe Giáo có đá muối, ăn có vị mặn cả đắng nữa, ăn nhiều còn đau bụng kìa"
Một người phụ nữ tiến tới đưa hai tay cho Kỳ Phong một củ màu đỏ nâu sần sùi, "cái này nghiền nát đắp lên có thể cầm máu"
Hắn cầm lấy củ này mà quan sát, bẻ đôi bên trong chắc nịch như củ dền có nước màu đỏ chảy ra, mùi hắc, dùng lưỡi nếm thử chút xíu thì chợt thấy tê cứng miệng, mất hết cảm giác xúc giác.
Hai mắt hắn sáng lên, sao giống thuốc tê vậy nhỉ? Dược tính còn quá mạnh mẽ đi.
Tốt quá rồi.
" Ai đi bắt cho ta một đám kiến lửa tới đây"
Bộ lạc lúc này xôn xao bàn tán, Kỳ Phong đúng là thầy cúng rồi, còn chuẩn bị rất nhiều thứ thế kia, người được cứu rồi
Kỳ Phong nhanh nhẹn đập vụn khối đá muối nhỏ, hoà nó vào nước, lại đợi lắng cặn đổ lại lần nữa nước trong sang cái bát đá khác.
Nếm thử có vị mặn, đúng là nước muối có thể sát trùng rồi.
Kiếm một nhánh cây đưa cho Nanh Sói, hắn nói " anh ngậm chặt vào, cố gắng chịu đau", vết thương được rửa sạch sẽ bằng nước muối, trên đùi Nanh Sói là mấy vết cắn máu thịt bầy hầy, ống đồng bị sói lôi rồi đập vào đá có vế cắt sâu vào bắp chân.
Kỳ Phong bôi quả gây tê lên rồi dùng dao xương cắt hết những chỗ thịt nát, đến bắp chân thì cẩn thận chỉnh xương lại ngay ngắn, cũng may là không vỡ vụn mà chỉ gần lìa ra.
Hắn bắt một con kiến lửa trong đám lũ trẻ mang tới, cho nó cắn vào miệng vết thương nơi bắp chân rồi ngắt đầu kiến đứt lìa, con kiến dùng chút hơi tàn cuối cùng khép chặt hàm răng lại.
Cứ như vậy vết thương nơi bắp chân không há miệng nữa.
Cuối cùng là nẹp cố định phần chân gẫy lại.
Xong xuôi cũng đã qua buổi chiều.
Kỳ Phong dặn người phụ nữ trông chừng Nang Sói, nếu hắn nóng thì dùng nước ấm lau hạ nhiệt.
Uống nhiều nước một chút sẽ không việc gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...