Bá Chủ Thời Tiền Sử


Sức đề kháng của Nanh Sói thật tốt, chỉ qua hai đêm sốt không cao lắm thì tỉnh lại ngay lập tức muốn ăn thịt.

Kỳ Phong cũng thở phào một hơi, đánh bậy đánh bạ mà thành, không có bột mà hắn gột nên hồ? Công lao sao dám nhận.

Nanh Sói nói chuyện với cha hắn, người già nhất bộ lạc xong thì đưa ra quyết định mời Phong làm Thầy Cúng của bộ lạc.

Kỳ Phong thực không muốn nhưng khi toàn bộ lạc quỳ xuống theo lệnh Nanh Sói thì hắn lại xao động.

Không phải vì quyền lực, mà vì hắn không quen nhận ân tình kiểu quỳ lạy như thế này.

Ở một nơi xa lạ, có nhiều người tin tưởng vẫn tốt hơn cho sinh tồn so với tự lực cánh sinh.

Hắn đang vẩn vơ suy nghĩ thì Nanh Sói lên tiếng:


" Ngươi cứu ta hai lần, ngươi giỏi, ta tin ngươi sẽ đem lại may mắn cho bộ lạc"

Sau sự việc lần này bộ lạc không thể mãi vì đói mà không có thầy cúng, Nanh Sói nói thêm nhưng Kỳ Phong vẫn do dự, đợi hắn lành chân sẽ tính toán tiếp.

Không có thủ lĩnh dẫn đầu, đội thợ săn tạm thời không vào núi.

Hai con hươu xẻ ra rồi dùng dao xương cắt thành từng miếng thật mỏng, phơi dưới ánh mặt trời làm thịt khô ăn với củ dại nướng dè dặt được mấy ngày.

Kỳ Phong đứng trước cổng mái vòm lớn của Hang Dơi mà suy tính cải thiện cuộc sống, đã nhiều lần hành quân trong rừng nên hắn biết rừng già có rất nhiều tài nguyên, không hiểu sao bộ lạc lại thiếu thốn đến buồn bực, đây lại là nơi hoang dã đến hoàn hảo, chỉ cần có vũ khí chống lại dã thú là có nhiều lựa chọn hơn rồi.

Hắn tiến tới chỗ của Chân Cái đang ngồi loay hoay chặt chặt chẻ chẻ.

" Chân cái khoẻ không"

" Ta tốt, Thầy Cúng khoẻ?"

"Đừng gọi ta như vậy, gọi là Phong đi.

Ngươi đang làm gì vậy?"

"Ta làm giỏ để đựng" nói rồi nhanh nhẹn đưa một cái giỏ tre cho Kỳ Phong nhìn, rồi lại tay chân nhanh nhẹn dùng những nan tre đã chẻ xiên qua liên lại.

" Lót thêm lá cây ở trong là có thể đưa cho giống cái đeo trên vai đi đào củ dại, mang được nhiều lắm"

" Anh khéo tay đấy, có biết làm cung không?"

"Cung là cái gì? Có lớn hơn giỏ này không?"


Chân Cái bị ám tật sau vết thương cũ, hắn không thể đi săn được nữa, buồn bã ở nhà mơ về thời oanh liệt đuổi nhau với lợn rừng.

Từ khi làm được giỏ tre, hắn mới cảm thấy mình còn có ích, cũng góp phần nào đó vào việc chung, giống cái của hắn và đàn con được phát thêm đồ ăn, nhưng sâu trong mắt hắn vẫn không muốn cam chịu như vậy.

Chỉ là lực bất tòng tâm.

" Chân cái à, tre này có nhiều? Anh dẫn tôi đi tìm được không?"

" Phong muốn bao nhiêu cũng có, đi theo tôi, qua chân núi kia rồi đi qua khe suối là gần lắm rồi"

Kỳ Phong phác thảo sơ qua ý tưởng làm cung hoặc nỏ trong đầu đi theo sau Chân Cái, hai người mang theo giỏ tre rìu đá lên đường

Đến rừng tre làm hắn ngạc nhiên không ít, đây không phải tre thường, mà là tre luồng, rất cứng thân tre có phấn, thẳng vút lên trời, nhìn từng khóm tre không có điểm cuối làm Kỳ Phong khá phấn khích.

Hiện tại khoảng tháng 4,5 gì đó, măng của cây luồng mọc rất nhiều, hắn dùng sức bẻ một cây lên nặng trịch, này chế biến món ăn kể sơ sơ cũng tầm mấy chục món, chẳng làm gì nướng chấm muối ớt cũng mĩ vị nhân gian a.

" Chân Cái, sao mọi người không ăn cái này?"


"Không ăn được đâu Phong, đắng lắm, ăn vào đau bụng lắm, ngươi ném đi"

" Haha, ta đảm bảo với ngươi ngọt, ngươi hái cùng ta đầy hai sọt này, ta làm đồ ăn ngon cho ngươi"

Chân Cái phân vân, thầy cúng biết cách nối chân, không lẽ biết cúng cho đắng thành ngọt? Thủ lĩnh đã tin vậy ta cũng tin.

Nghĩ liền xong hắn bẻ một mạch đầy hai sọt măng

Còn nữa Chân Cái " anh chọn hai cây thật già, cứng, chặt mang về ta giúp anh đi săn"

Chân Cái thoáng ngập ngừng nghĩ mình nghe lầm, lắp bắp nói " thầy cúng chữa được chân cho ta ư?" Hắn quỳ gập mình đập đầu " hai cây ư? Không ta chặt gấp 10 lần, ngươi giúp ta đi săn được ta chặt hết cả rừng tre này cho ngươi"

Kỳ Phong nâng hắn dậy " một lời đã định, ngươi làm nhanh ta đói rồi"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận