Bá Chủ Thời Tiền Sử


Bộ lạc giờ đây giống như một ngôi làng đơn sơ mộc mạc trên núi.

Mọi việc đã đi vào quỹ đạo ổn định, đã qua gần một tháng, theo như người già tính toán còn mấy ngày nữa là đến ngày tuyết rơi đầu tiên.

Bộ lạc cần phải lên đường tới bộ lạc Đá Thần, hình thức là trao đổi thịt khô da thú, nhưng thực chất là phải cống nạp tài nguyên cho bộ lạc Xương Khô.

Nếu không muốn bị bọn ăn thịt người tìm tới cửa, cách tốt nhất là cho chúng những gì chúng muốn.

Mùa đông trước mỗi bộ lạc lớn trên trăm người vùng Hoang Vực phải nộp hai mươi người lớn hoặc bốn mươi túi thịt khô.

Bộ lạc Xương Khô khá thông minh, chúng biết lấy người ăn dần chứ không phải tàn sát bộ lạc, bắt hết sạch sang năm mùa đông lấy đâu ra người? Dù sao chúng vẫn có thể đi săn vào mùa xuân, chẳng qua bộ lạc có cách chứng tỏ sức mạnh khá man rợ, ai có nhiều đầu lâu nhất là dũng sĩ mạnh nhất.

Còn bộ lạc nhỏ đen đủi gặp phải lũ mọi này coi như xoá sổ


Hang Dơi mang theo 100 người, 30 gùi thịt khô và cá hun khói bằng khoảng 100 túi thịt khô, đồ gốm..

đi đường mất hơn ba ngày mới tới bộ lạc Đá Thần, đoàn người vừa đi vừa săn bắn, tìm kiếm khoai dại, rau củ quả dại theo lời Kỳ Phong nên có thể chậm hơn các bộ lạc khác.

Đến ngày thứ hai buổi chiều bất chợt mưa lớn.

Sơn Dương tìm được một cái hang khá rộng, đủ cho mọi người trú ẩn

"Phong, ta tìm thấy nơi tránh mưa, mau đi theo"

Đây là một cái hang cao hơn đầu người, rộng bằng hai sải tay nhưng rất sâu, bên trong tối đen như mực.

Kỳ Phong cho Sơn Dương vào đánh lửa trước, kiểm tra xem có dã thú không rồi đoàn người vào sau.

Có dấu vết đốt lửa ở cửa hang, bên trong còn đống củi khô, hang này có thể an toàn.

Sơn Dương đốt lửa xong hớt hải đi ra " Phong, bên trong không có con gì cả nhưng..

nhưng có nhiều than đá, là một nơi giống như chỗ bọn Quạ Đen"

Kỳ Phong vui mừng len vào sâu kiểm tra, than đá càng nhiều càng ít, lần này chưa đi đã có thu hoạch, đúng là may mắn quá thôi.

Hắn cầm cây củi đang cháy cẩn thận quan sát trong hang.

Nhặt một hòn đá màu đen lên thấy kỳ quái, lại nhặt một hòn khác, nặng hơn than đá nhiều, có ánh kim chứng tỏ hàm lượng kim loại rất cao.

Loại này thường nằm sâu dưới lòng đất, hiện tại bắt gặp ở đây còn khó hơn tìm vàng.


Ngoài loại đá đỏ đen pha lẫn còn có loại ánh xám hơi trắng, cũng có thể là kim loại khác, đã có hy vọng thay đổi thời đại đồ đá, nhất định hắn không bỏ qua cơ hội nào dù là nhỏ nhất.

Kỳ Phong cùng Nanh Sói ghi nhớ khu vực này, đợi sau khi quay lại sẽ vận chuyển về bộ lạc.

Trong bữa ăn, Kỳ Phong hỏi Sơn Dương "ngươi thích loại vũ khí nào nhất?"

"Ta thích dùng dao xương dài như cánh tay này, khi kẻ thù tấn công, ta nhanh nhẹn nên có thể đến gần cho hắn một dao cụt đầu"

"Sơn Dương, lần này ngươi lập đại công, khi về bộ lạc ta sẽ xin thần linh cho ngươi con dao như ý, lại là con dao cứng nhất vùng Hoang Vực, chém một cái xẻ đôi con lợn lòi, cắt vỡ mọi dao xương khác"

"Thầy cúng nói thật sao? Nếu có con dao đó ta sẽ thành dũng sĩ mạnh nhất bộ lạc, sẽ đem về nhiều thịt nhất cho ngươi"

"Nhất định có"

Tối hôm đó Sơn Dương nằm ngủ mơ cái gì không biết, tay chân đâm chém đập loạn vào làm cặp sinh đôi cáu tiết ném hắn ra khỏi hang.

Tự mình gây ra biết trách ai bây giờ đây...


Dầm mưa dãi nắng mấy ngày cuối cùng đoàn người cũng tới bộ lạc Đá Thần.

Đây là một ngọn núi đỉnh bằng phẳng, rộng lớn.

Nhìn từ xa giống như bị một vị thần chém cụt đỉnh núi đi vậy.

Một vài bộ lạc khá đến sớm đã dựng lều, đốt lửa không khí trao đổi thương lượng diễn ra vô cùng náo nhiệt.

Bộ lạc Hang Dơi chọn dựng trại bên cạnh bộ lạc Hạt.

Hắn rất muốn từ bộ lạc này đổi chác nhiều thứ về cho mùa xuân trồng trọt.

Vừa mới hạ gùi xuống, bất chợt một ngọn lao phóng thẳng về phía Nanh Sói, cắp phập xuống đất cách hắn chưa tới một mét.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận