Chương 24 TÔI ĐÁNH CẬU ĐẤY
Phó Thiên Thiên hơi nheo mắt lại.
Cô vốn không có khái niệm gì về chỗ ngồi, với cô, ngồi ở đâu cũng được.
Chẳng phải chỉ là một chỗ ngồi thôi ư?
Nhưng cô không thích người khác ra lệnh cho mình.
“Tôi không đổi!”
Mặt Hoàng Viên Viên khẽ run lên vì giận.
“Cậu nói gì? Tôi có thể cho cậu tiền, cậu ra giá đi!” Hoàng Viên Viên hít sâu một hơi.
Phó Thiên Thiên lạnh lùng nhìn cô ta.
“Chỉ đơn giản là tôi không muốn đổi chỗ với cậu mà thôi.”
Câu nói này của Phó Thiên Thiên đã chọc giận Hoàng Viên Viên.
Cô ta tức tối chỉ tay vào mặt Phó Thiên Thiên.
“Phó Thiên Thiên, cậu là cái thá gì mà có tư cách ngồi cùng bàn với Thịnh Diên? Cậu chỉ là đồ vô tích sự, đồ ăn hại, mẹ cậu đoản mệnh chết sớm vì sinh cậu…”
Những hình ảnh Hoàng Viên Viên từng sỉ nhục Phó Thiên Thiên trong ký ức dồn dập ùa về.
Đôi mắt của Phó Thiên Thiên liền trở nên lạnh lẽo.
Hoàng Viên Viên còn chưa mắng xong thì đột nhiên bị ăn một cái tát vào má trái.
Cô ta hơi lơ mơ, bấy giờ mới nhận ra Phó Thiên Thiên vừa mới giáng cho cô ta một bạt tai, điều này khiến cô ta nổi điên lên, mắng: “Đồ con gái thối tha nhà cậu…”
Nhưng bất ngờ, kèm theo một tiếng “bốp”, má phải của Hoàng Viên Viên cũng lĩnh trọn một cái tát.
Cô ta thậm chí không nhìn rõ Phó Thiên Thiên đã ra tay như thế nào.
Phó Thiên Thiên khẽ lắc bàn tay của mình: “Cậu có thể chửi tiếp, tôi không ngại tát cậu cái nữa đâu.”
Hoàng Viên Viên không dám tin, ôm lấy hai má nóng rát, trừng mắt nhìn Phó Thiên Thiên đầy căm tức.
“Phó Thiên Thiên, cậu dám đánh tôi!”
“Miệng cậu không sạch sẽ, tôi đánh cậu đấy! Còn chửi nữa không?” Phó Thiên Thiên cười nhạt, nhìn Hoàng Viên Viên.
Nụ cười trên mặt cô khiến Hoàng Viên Viên sởn gai ốc, một luồng khí lạnh lẽo bò từ gan bàn chân lên đỉnh đầu.
Cô ta không khỏi sợ hãi: “Phó Thiên Thiên, cậu chờ đó cho tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho cậu đâu.”
***
Trước khi vào giờ học, Thịnh Diên về chỗ ngồi.
Vừa ngồi xuống ghế, cậu ta liền nhẹ giọng nói lời xin lỗi với Phó Thiên Thiên: “Bạn học Phó Thiên Thiên, thật ngại quá, tôi vừa mới nghe nói cậu va chạm với người khác vì tôi.
Tôi nói lời xin lỗi với cậu ngay tại đây.”
Phó Thiên Thiên không buồn quay đầu sang, chỉ đáp:
“Tôi va chạm với người khác không phải vì cậu, bạn học Thịnh không cần phải tự trách bản thân.”
“Nhưng tôi nghe nói là vì có bạn học muốn ngồi cùng bàn với tôi, và cậu không đồng ý cho nên…”
Phó Thiên Thiên hờ hững cắt ngang lời cậu ta: “Cậu nghĩ nhiều rồi, tôi không muốn đổi chỗ chỉ là vì không thích người khác ra lệnh cho tôi, còn xảy ra va chạm là vì đối phương đã mắng chửi tôi.”
Thịnh Diên: “…”
Có phải cậu ta có thể hiểu là: Cậu không quan trọng đến thế, cậu không cần phải tưởng rằng ai cũng mê cậu như vậy.
Một cô gái thú vị, Thịnh Diên thích khiêu chiến.
“Bất luận thế nào thì nguyên nhân của chuyện này cũng từ tôi mà ra.
Nghe nói thành tích của cậu không tốt lắm, để đền bù cho cậu, tôi có thể giúp cậu phụ đạo.” Thịnh Diên mỉm cười nhìn Phó Thiên Thiên, khẽ chớp đôi mắt hoa đào.
Giọng điệu của Phó Thiên Thiên vẫn lạnh tanh: “Khỏi, chỉ cần cậu đừng gây cản trở là được.”
Thịnh Diên: “…”
Thật là sống lâu mới thấy, một học sinh yếu nhắc nhở một học sinh giỏi rằng đừng gây cản trở.
Thật thú vị!
*
Văn phòng Tổng Giám đốc của Tập đoàn Bùi thị.
Hà Minh gõ cửa rồi đi vào văn phòng của Bùi Diệp, đúng lúc Bùi Hạo cũng đang có mặt ở đây.
Thấy dáng vẻ đầy tâm sự của Hà Minh, Bùi Hạo tò mò hỏi: “Sao anh vào phòng rồi mà không nói lời nào vậy?”
w●ebtruy●enonlin●e●com
Hà Minh nhìn Bùi Diệp, sau một thoáng ngập ngừng, cuối cùng anh ta cũng đánh liều mở miệng nói: “Tổng Giám đốc Bùi, vừa rồi đã nhận được tin tức, cậu Thịnh đã chuyển trường đến trường Trung học số 1 Vân Thành, vào lớp 12A9 và trở thành bạn… cùng bàn với cô Phó!”
Quyên góp ủng hộ onlinez.com
Chương 24 TÔI ĐÁNH CẬU ĐẤY
Phó Thiên Thiên hơi nheo mắt lại.
Cô vốn không có khái niệm gì về chỗ ngồi, với cô, ngồi ở đâu cũng được.
Chẳng phải chỉ là một chỗ ngồi thôi ư?
Nhưng cô không thích người khác ra lệnh cho mình.
“Tôi không đổi!”
Mặt Hoàng Viên Viên khẽ run lên vì giận.
“Cậu nói gì? Tôi có thể cho cậu tiền, cậu ra giá đi!” Hoàng Viên Viên hít sâu một hơi.
Phó Thiên Thiên lạnh lùng nhìn cô ta.
“Chỉ đơn giản là tôi không muốn đổi chỗ với cậu mà thôi.”
Câu nói này của Phó Thiên Thiên đã chọc giận Hoàng Viên Viên.
Cô ta tức tối chỉ tay vào mặt Phó Thiên Thiên.
“Phó Thiên Thiên, cậu là cái thá gì mà có tư cách ngồi cùng bàn với Thịnh Diên? Cậu chỉ là đồ vô tích sự, đồ ăn hại, mẹ cậu đoản mệnh chết sớm vì sinh cậu…”
Những hình ảnh Hoàng Viên Viên từng sỉ nhục Phó Thiên Thiên trong ký ức dồn dập ùa về.
Đôi mắt của Phó Thiên Thiên liền trở nên lạnh lẽo.
Hoàng Viên Viên còn chưa mắng xong thì đột nhiên bị ăn một cái tát vào má trái.
Cô ta hơi lơ mơ, bấy giờ mới nhận ra Phó Thiên Thiên vừa mới giáng cho cô ta một bạt tai, điều này khiến cô ta nổi điên lên, mắng: “Đồ con gái thối tha nhà cậu…”
Nhưng bất ngờ, kèm theo một tiếng “bốp”, má phải của Hoàng Viên Viên cũng lĩnh trọn một cái tát.
Cô ta thậm chí không nhìn rõ Phó Thiên Thiên đã ra tay như thế nào.
Phó Thiên Thiên khẽ lắc bàn tay của mình: “Cậu có thể chửi tiếp, tôi không ngại tát cậu cái nữa đâu.”
Hoàng Viên Viên không dám tin, ôm lấy hai má nóng rát, trừng mắt nhìn Phó Thiên Thiên đầy căm tức.
“Phó Thiên Thiên, cậu dám đánh tôi!”
“Miệng cậu không sạch sẽ, tôi đánh cậu đấy! Còn chửi nữa không?” Phó Thiên Thiên cười nhạt, nhìn Hoàng Viên Viên.
Nụ cười trên mặt cô khiến Hoàng Viên Viên sởn gai ốc, một luồng khí lạnh lẽo bò từ gan bàn chân lên đỉnh đầu.
Cô ta không khỏi sợ hãi: “Phó Thiên Thiên, cậu chờ đó cho tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho cậu đâu.”
***
Trước khi vào giờ học, Thịnh Diên về chỗ ngồi.
Vừa ngồi xuống ghế, cậu ta liền nhẹ giọng nói lời xin lỗi với Phó Thiên Thiên: “Bạn học Phó Thiên Thiên, thật ngại quá, tôi vừa mới nghe nói cậu va chạm với người khác vì tôi.
Tôi nói lời xin lỗi với cậu ngay tại đây.”
Phó Thiên Thiên không buồn quay đầu sang, chỉ đáp:
“Tôi va chạm với người khác không phải vì cậu, bạn học Thịnh không cần phải tự trách bản thân.”
“Nhưng tôi nghe nói là vì có bạn học muốn ngồi cùng bàn với tôi, và cậu không đồng ý cho nên…”
Phó Thiên Thiên hờ hững cắt ngang lời cậu ta: “Cậu nghĩ nhiều rồi, tôi không muốn đổi chỗ chỉ là vì không thích người khác ra lệnh cho tôi, còn xảy ra va chạm là vì đối phương đã mắng chửi tôi.”
Thịnh Diên: “…”
Có phải cậu ta có thể hiểu là: Cậu không quan trọng đến thế, cậu không cần phải tưởng rằng ai cũng mê cậu như vậy.
Một cô gái thú vị, Thịnh Diên thích khiêu chiến.
“Bất luận thế nào thì nguyên nhân của chuyện này cũng từ tôi mà ra.
Nghe nói thành tích của cậu không tốt lắm, để đền bù cho cậu, tôi có thể giúp cậu phụ đạo.” Thịnh Diên mỉm cười nhìn Phó Thiên Thiên, khẽ chớp đôi mắt hoa đào.
Giọng điệu của Phó Thiên Thiên vẫn lạnh tanh: “Khỏi, chỉ cần cậu đừng gây cản trở là được.”
Thịnh Diên: “…”
Thật là sống lâu mới thấy, một học sinh yếu nhắc nhở một học sinh giỏi rằng đừng gây cản trở.
Thật thú vị!
*
Văn phòng Tổng Giám đốc của Tập đoàn Bùi thị.
Hà Minh gõ cửa rồi đi vào văn phòng của Bùi Diệp, đúng lúc Bùi Hạo cũng đang có mặt ở đây.
Thấy dáng vẻ đầy tâm sự của Hà Minh, Bùi Hạo tò mò hỏi: “Sao anh vào phòng rồi mà không nói lời nào vậy?”
w●ebtruy●enonlin●e●com
Hà Minh nhìn Bùi Diệp, sau một thoáng ngập ngừng, cuối cùng anh ta cũng đánh liều mở miệng nói: “Tổng Giám đốc Bùi, vừa rồi đã nhận được tin tức, cậu Thịnh đã chuyển trường đến trường Trung học số 1 Vân Thành, vào lớp 12A9 và trở thành bạn… cùng bàn với cô Phó!”
Quyên góp ủng hộ onlinez.com
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...