Âu Thần

Translator: Nguyetmai

Những lời mà Hồng Tiểu Phúc nói khiến Triệu Minh đỏ cả mặt, cậu ta vội vàng lắc đầu, "Ôi chao cậu xem cậu kìa, khách sáo thế, chúng ta là ai chứ?"

"Không phải vậy", Hồng Tiểu Phúc nghiêm túc, "Thời gian dài như thế, tuy cậu nói nhờ tôi cày game thay để phát lương, nhưng thực tế là trợ cấp cho tôi, tôi rất hiểu điều này."

Triệu Minh tùy ý phất phất tay, cười cười ngượng ngùng, "Tí tiền ấy có đáng kể gì, đáng kể gì đâu, tôi tìm cậu hay tìm ai thì đều phải tìm mà, ha ha, ha ha."

"Không, không phải là một tí tiền, mà là rất nhiều." Hồng Tiểu Phúc nghiêm túc nói, "Từ tháng 9 năm 2017 tới tận hôm qua, cậu đã trợ cấp cho tôi tổng cộng 27530 tệ. Tôi biết cậu không thiếu gì tiền, tôi cũng không biết tới bao giờ mới có thể trả được khoản tiền ấy, nhưng tôi phải nhớ ân tình này, nhớ mãi."

Hồng Tiểu Phúc vừa nói xong, Triệu Minh sững người, Tô Oánh sững sờ, Lý Hoằng cũng ngẩn ngơ.

Họ biết Triệu Minh dùng danh nghĩa luyện game thay để trợ cấp cho Hồng Tiểu Phúc không ít tiền, nhưng cũng không ngờ lại nhiều đến thế.

Bản thân Triệu Minh lười ghi nhớ, cậu ta thực sự không thiếu gì tiền.

Nhưng Hồng Tiểu Phúc nhớ kĩ.

Hơn nữa còn chính xác tới từng con số cụ thể, không thiếu nửa xu.

Triệu Minh nhìn Hồng Tiểu Phúc, đột nhiên ôm mạnh lấy vai cậu, hô to lên, "Không cần nói gì nữa, đời này mãi là anh em, cạn ly!"

"Cạn ly!"

Hai người lại uống cạn một ly.

Tô Oánh ở bên cạnh nhìn hai người họ mà len lén quệt nước mắt.

Cô biết Hồng Tiểu Phúc khó khăn.

Nhưng cô không ngờ Hồng Tiểu Phúc biết cảm tạ ân đức như thế.


Mấy năm trở lại đây, có biết bao nhiêu người mượn tiền xong chỉ mong sao mình bốc hơi khỏi thế giới, không bao giờ liên lạc nữa?

Nhưng nhìn Hồng Tiểu Phúc đi.

Tuy rằng tạm thời cậu ấy thực sự không trả được, nhưng cậu ấy vẫn nhớ. Bởi vì chỉ cần còn người là còn hy vọng!

Hồng Tiểu Phúc và Triệu Minh uống xong, ôm nhau một cái thật mạnh, Triệu Minh vừa bỏ cốc rượu xuống, đột nhiên đờ ra, sau rồi mấy người có mặt tại đó nhìn thấy trên trán cậu ta xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng!

Lần này Lý Hoằng sợ mất mật, chẳng lẽ rượu này có độc?!

"Triệu Minh?" Hồng Tiểu Phúc nhỏ giọng hỏi, "Cậu sao thế?"

Triệu Minh không nói gì.

"Triệu Minh?" Lý Hoằng cũng sợ hết hồn, chẳng lẽ rượu này có độc thật?

Cả căn phòng im lặng đến cực điểm, đột nhiên Triệu Minh nhảy dựng lên, sau đó nước mắt ngắn nước mắt dài, "Anh Phúc, hức hức hức hức hức... tôi... tôi thức tỉnh rồi..."

Hồng Tiểu Phúc: "..."

Thức tỉnh là chuyện tốt! Cậu khóc lóc làm gì?

Hồng Tiểu Phúc dè dặt hỏi: "Đây là chuyện tốt mà, sao cậu lại khóc? Lẽ nào..." Nói đến đây, Hồng Tiểu Phúc hoảng hồn hỏi, "Cậu cũng không cảm nhận được năng lực của mình như tôi?!"

"Không phải thế", Triệu Minh sụt sịt, "Năng lực của tôi không tốt, là... là... là một vú em..."

Hồng Tiểu Phúc: "..."

Tô Oánh: "..."

Lý Hoằng: "..."

Thẩm Tiểu Linh: "..."

Ban nãy bầu không khí còn cảm cảm động, thế mà chỉ một loáng đã bị cậu làm tụt hết cảm xúc!

Lý Hoằng kinh ngạc hỏi: "Là năng lực chữa trị hả?"

Triệu Minh gật đầu: "Đúng vậy, năng lực chữa trị, có thể khôi phục vết thương hay sát khuẩn gì gì đó... Vốn dĩ em tính năng lực của mình phải là năng lực thật ngầu như băng hay hỏa hay sấm sét gì đó, thế mà cuối cùng lại là một vú em..."

Đám người kia câm nín.

Tên nhóc này đúng là ngồi trên đống vàng mà còn không biết chừng mực!

Năng lực chữa trị đó, năng lực cứu mạng đó! Ngầu biết chừng nào? Chỉ tùy tiện là có bao nhiêu tiền tới tay... à phải rồi, tên này thiếu gì tiền...

Cũng chẳng trách cậu ta phiền lòng, với một kẻ không thiếu tiền, cảm giác uy lực của năng lực này kém đi tới chín phần...

"Thôi vậy, thức tỉnh rồi, còn đỡ hơn không", Triệu Minh cười hì hì, "Sau này yên tâm làm một vú em cũng không đến nỗi nào, ít nhất thì nó an toàn!"

Điều này thì đúng thật, thông thường vú em chính là đối tượng mà đám đông dốc sức bảo vệ...

"Vậy thì tốt rồi, tốt rồi." Lý Hoằng cười to, "Ôi chao lớp chúng ta lại có thêm một người thức tỉnh, quá đỉnh! Nào nào nào, uống thôi!"


Lớp mình dạy có thêm người thức tỉnh, thầy làm giáo viên chủ nhiệm tất nhiên cũng được thơm lây.

"Tô Oánh", mấy người họ cười xong, tiếp đó Hồng Tiểu Phúc kính rượu Tô Oánh, "Chúng ta là bạn cùng bàn, chiếc máy tính kia cậu bảo là bỏ đi, thực ra tính năng của nó dùng thêm vài ba năm cũng không thành vấn đề, đúng không?"

Tô Oánh bỗng chốc ngượng đỏ cả mặt, lí nhí đáp, "Thực ra... thực ra khi đó tớ thực sự muốn đổi cái khác, cảm giác máy này hơi chậm..."

Hồng Tiểu Phúc mỉm cười, khẽ thở dài.

Máy tính này mà còn chậm?

Máy tính chơi được PUGB không lag tí nào mà còn chậm?

"Còn nữa", Hồng Tiểu Phúc cười, "Lúc tớ mới tới trường, bài vở không tốt lắm, may mà khi đó có cậu thường xuyên giảng bài cho tớ. Cho nên ly này xin kính cậu!"

Tô Oánh vội vàng giơ ly lên, "Được, uống thôi!"

Hai người uống cạn ly.

Hồng Tiểu Phúc kính xong ba ly rượu, sau đó họ bắt đầu ăn uống.

Những người có mặt trong bữa cơm này là bạn bè thuần túy, trong tình cảm bạn học và tình thầy trò của họ không dính tí tạp chất nào, họ ăn uống rất vui vẻ.

Ăn thêm được một lúc, Triệu Minh đứng dậy, "Mọi người ăn trước đi, tôi đi mua ít đồ."

Mấy người kia tò mò, mới ăn được một nữa mà, không khí đang tốt đẹp, cậu đi mua cái gì vậy?

"Anh Minh, anh muốn đi mua gì vậy?" Thẩm Tiểu Linh thấy lạ, "Chúng ta có đủ rượu và đồ ăn rồi mà."

"Anh thức tỉnh rồi đó bé", Triệu Minh sải chân chạy thẳng ra ngoài, "Là một chiến sĩ cầm nhân dân tệ đánh giặc, mấy người nghĩ xem tôi đi mua cái gì?"

Hồng Tiểu Phúc: "..."

Tô Oánh: "..."

Lý Hoằng: "..."

Thẩm Tiểu Linh: "..."


Quả nhiên, Triệu Minh đi nhanh, về cũng nhanh. Đợi cậu ta vào nhà, mấy người có mặt ở đó trông thấy cậu ta vác theo một cái túi nilon đen to đùng, vừa mở ra, cả đám người sững sờ!

Bên trong chiếc túi kia là gần hai trăm viên thuốc kích thích năng lực thức tỉnh!

"Ban nãy tiêu tiền sướng cả tay", Triệu Minh thở phào thỏa mãn, "Tôi gom hết thuốc trong cửa hàng đó luôn, sau này tôi sẽ ăn thứ này như ăn kẹo!"

Tô Oánh lặng lẽ câm nín, bắt đầu tìm vũ khí, Hồng Tiểu Phúc thở dài...

Cậu có năng lực vung tiền rồi, còn thức tỉnh làm cái quái gì...

Ai có thể lôi cậu ta ra ngoài đánh chết luôn được không?!

Triệu Minh đắc ý lấy ra một viên thuốc tăng trưởng, bỏ vào miệng ăn như ăn kẹo, sau đó ném cho Tô Oánh và Hồng Tiểu Phúc mỗi người một viên, "Đừng nhìn mãi thế, ăn chung đi chứ!"

Tô Oánh và Hồng Tiểu Phúc đưa mắt nhìn nhau...

Thôi vậy, khách sáo với cái tên này chắc chắn chỉ khiến bản thân mất tự nhiên...

Tô Oánh ăn thứ này không có hiệu quả quá lớn, nhưng Hồng Tiểu Phúc thì khác, cậu ăn một viên bằng mười viên!

Cho nên lúc này mấy người có mặt ở đó đều nhìn về phía cậu, đợi xem xem nếu cậu ăn một viên có phải sẽ thức tỉnh nữa không!

"À ừm... tôi ăn nhé..." Hồng Tiểu Phúc nhìn mấy người kia, cũng không khách sáo nữa, lập tức cầm một viên thuốc bỏ vào miệng.

Dùng xong một viên thuốc, Hồng Tiểu Phúc nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Cậu nhanh chóng cảm thấy một luồng nhiệt từ dạ dày cuộn trào lên, cùng với đó, thậm chí cậu có thể nghe được tiếng khóa gene trong cơ thể đang đứt gãy từng mắt xích bên tai mình!

Đây là... dấu hiệu sắp lên cấp!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui