Ảo Tưởng Hôn Nhân


Không thể không thừa nhận rằng Chu Tiểu Hổ mặc dù nhân phẩm chẳng ra gì nhưng vẫn có đôi chút khả năng, nếu không anh ta đã chẳng trụ lại được ở nơi này và tích cóp được một khoản kha khá. Những con số trên cuốn sổ tiết kiệm của anh ta do chính miệng anh ta nói với Giang Yến Ni:
- Em xem rồi đảm bảo sẽ kinh ngạc!
Giang Yến Ni chưa bao giờ muốn nếm cái cảm giác kinh ngạc này, thế nhưng hôm nay lại có hứng thú. Cô gần như truy hỏi Chu Tiểu Hổ.
Chu Tiểu Hổ vòng vo một hồi, cuối cùng vẫn nói:
- 90 nghìn tệ!
Đúng là khiến cho người ta phải kinh ngạc. Cái gã thanh niên quê mùa này nếu như thật lòng yêu thương và kết hôn với Phùng Hán Trân, yên lành sống qua ngày thì có lẽ cả hai đã là một cặp đôi đẹp.
Giang Yến Ni suýt chút nữa thì rớm nước mắt.
Đúng lúc Giang Yến Ni đang định khuyên bảo Chu Tiểu Hổ, bảo anh ta ngoan ngoãn về nhà kết hôn với Phùng Hán Trân thì đột nhiên bên tai vang lên một giọng nói vô cùng quen thuộc.
Cái âm thanh ấy vang lên từ phía sau bức bình phong với âm lượng cực lớn, chọc thẳng vào màng nhĩ của cô.
Giang Yến Ni cảm thấy lưng mình như cứng đờ ra.
***
Trịnh Tuyết Thành đang mời một bàn đầy khách, có lẽ là những đối tác làm ăn của anh ta. Công việc không còn, quan hệ chính là tài nguyên, vì vậy càng phải chú ý chăm chút và bảo vệ.
Tiếng cười của Trịnh Tuyết Thành sảng khoái vang lên. Thất tình và thất nghiệp đối vói thế giới của đàn ông chẳng là cái thá gì.
Chu Tiểu Hổ nhìn thấy sắc mặt của Giang Yến Ni bỗng thay đổi liền ngậm miệng lại.
Ngay sau đó, một chuyện kinh thiên động địa đã xảy ra. Trịnh Tuyết Thành vừa ngẩng đầu lên, nhìn qua tấm bình phong và nói:
- Đó chẳng phải là cô Giang ư? Thật là tình cờ!
Giang Yến Ni bối rối không biết phải làm sao. Trong tình cảnh này chẳng phải Trịnh Tuyết Thành nên giả vờ như không quen biết hay sao? Cô làm sao quên được, chính gã đàn ông ấy chỉ mới mấy ngày trước thôi đã suýt bóp chết cô.

Trịnh Tuyết Thành sải bước đến trước bàn của Giang Yến Ni, chẳng nói chẳng rằng kéo cô ra khỏi bàn ăn, thản nhiên như không có sự tồn tại của Chu Tiểu Hổ.
Giang Yến Ni gần như mất hết cả hồn vía trước bộ dạng khoa trương quá mức của Trịnh Tuyết Thành. Cô không hề phản kháng, người cứng đờ ra như một con rối. Mãi cho đến khi Trịnh Tuyết Thành giới thiệu cô với từng người trong bàn của anh ta:
- Đây là tổng giám đốc Trương, đây là tổng giám đốc Vương, giám đốc Lý…
Chẳng hiểu ông giám đốc nào đó liền rót cho cô một cốc rượu đầy rồi nói:
- Bạn của anh Trịnh hả? Nào, uống thay anh Trịnh một chén nào!
Giang Yến Ni ngoảnh đầu lại nhìn Trịnh Tuyết Thành, thần trí cô vẫn chưa trở lại hoàn toàn. Cô chỉ nhớ là gã đàn ông này đã chẳng còn chút quan hệ gì với cô nữa rồi.
Giang Yến Ni gạt cốc rượu ông giám đốc gì gì đó đưa ra, định bỏ đi nhưng đã bị Trịnh Tuyết Thành giữ chặt. Trịnh Tuyết Thành nở nụ cười nhiệt tình nhìn cô, nói:
- Uống hai li đi mà, coi như nể mặt anh! Ai mà không biết tửu lượng của cô Giang đây rất khá. Nhớ lại năm đó cô đã đánh gục biết bao nhiêu gã đàn ông!
Đám đàn ông ngồi quanh bàn liền bật cười, suýt chút nữa thì vỗ tay hoan hô câu nói của Trịnh Tuyết Thành. Còn Trịnh Tuyết Thành vẫn tiếp tục tỏ vẻ nhiệt tình cổ vũ Giang Yến Ni:
- Hôm nay em không uống li này là không nể mặt Trịnh Tuyết Thành này. Các vị ở đây đều đang chờ bị em đánh bại đấy!
Tiếng cười ầm ĩ lại vang lên, đám người ấy nhìn Trịnh Tuyết Thành bằng ánh mắt ngưỡng mộ, dám nói chuyện rất mạnh bạo trước mặt người đẹp, có thể làm cho không khí trở nên náo nhiệt hơn! Giang Yến Ni đành phải nhận lời, ngửa cổ uống ực một ngụm rượu trước con mắt tò mò của đám đông.
Lúc này Trịnh Tuyết Thành mới thả Giang Yến Ni như thả một “gái nhà hàng”. Thế nhưng “gái nhà hàng” vừa đi đến cửa chợt nghĩ ra điều gì đó liền ngoảnh đầu lại, lớn tiếng nói với Trịnh Tuyết Thành:
- Anh uống ít thôi!
Trịnh Tuyết Thành ngoảnh đầu lại nhìn Giang Yến Ni, đám đàn ông kia cũng quay sang nhìn cô. Sắc mặt của Giang Yến Ni không đỏ mà chuyển sang trắng, mỉm cười nói:
- Anh bị liệt dương, uống rượu nhiều không tốt cho sức khỏe!
Lần này đến lượt Trịnh Tuyết Thành đỏ mặt, anh ta gân cổ gào lên:
- Mẹ kiếp, cô nói vớ vẩn cái quái gì thế hả? Ai bị liệt dương?

Giang Yến Ni ung dung nhìn anh ta, kiên quyết nói:
- Anh có bị liệt dương hay không bản thân anh tự biết!
***
Giang Yến Ni đã khóc, khóc sau khi bước ra khỏi cửa nhà hàng Ma Cao.
Chu Tiểu Hổ vô cùng kinh ngạc, nếu nói cả đời này anh ta không có duyên với các kì quan thì một là sao Hỏa đâm vào Trái đất, hai là Giang Yến Ni khóc lóc.
Thế nhưng hôm nay Giang Yến Ni đã khóc, khóc rất thảm thiết, cứ như đã dốc hết toàn bộ phẫn uất trong lòng ra vậy. Chu Tiểu Hổ chợt cảm thấy không nên nhìn kì quan này.
Anh ta vội vàng vò đầu bứt tai mà chẳng nghĩ ra cách nào để an ủi một người phụ nữ đang khóc. Ngẫm nghĩ hồi lâu anh ta liền nghĩ phải đưa cô một tờ giấy ăn, thế nhưng lục tung túi mà anh ta chẳng tìm thấy cái khăn giấy nào.
Thế là Chu Tiểu Hổ liền chạy đến cái siêu thị gần đó để mua một túi giấy ăn. Đến khi anh ta quay lại thì Giang Yến Ni đã biến mất.
Giang Yến Ni đã một mình bắt xe về. Ngày hôm nay là một ngày nên quên đi. Thật là mất mặt!
Dường như cô đã thắng. Cô nghĩ Trịnh Tuyết Thành có lẽ còn muốn khóc hơn cả cô, vốn định sỉ nhục một người đàn bà, nói ra toàn lời độc địa, ấy vậy mà lại bị đàn bà sỉ nhục lại.
Cô tưởng rằng Trịnh Tuyết Thành hận cô thấu xương, cũng giống như cô hận anh ta vậy. Thế nhưng cô không ngờ Trịnh Tuyết Thành chỉ khinh thường cô. Hận vẫn còn tốt chán, căm hận chứng tỏ vẫn còn coi trọng.
Trong lòng thật sự đau đớn, đau đớn như cái khoảnh khắc phát hiện ra Trịnh Tuyết Thành đã lừa cô, thậm chí còn đau hơn cái khoảnh khắc mà Trịnh Tuyết Thành bóp cổ cô, đau tới mức không biết phải làm gì!
Chu Tiểu Hổ gọi điện thoại đến. Giang Yến Ni nhận điện thoại. Lúc này cô đang ngồi trên taxi.
Chu Tiểu Hổ hỏi trong điện thoại:
- Em đang ở đâu?
Giang Yến Ni im lặng khoảng ba giây, sau đó ánh mắt cô lướt qua một công trình kiến trúc đồ sộ ở bên ngoài, nói:

- Cẩm Giang Chi Tinh, anh đến không?
Nguồn ebooks: .luv-ebook
Cẩm Giang Chi Tinh là một khách sạn, rẻ và sạch sẽ.
Rẻ, đấy là trong suy nghĩ của Giang Yến Ni, còn đối với Chu Tiểu Hổ lại là đắt. Một căn phòng có giường to mất 198 tệ.
Chu Tiểu Hổ móc tiền làm thủ tục nhận phòng, Giang Yến Ni ngồi ở xô-pha trong đại sảnh, mặc cho nhân viên vệ sinh cứ liên tục lau qua lau lại sàn nhà dưới chân mình mà chẳng buồn ngẩng đầu lên. Thực ra với những đôi nam nữ nửa đêm đến đặt phòng như thế này mỗi ngày khách sạn này phải tiếp đến không biết bao nhiêu đôi, vì vậy Giang Yến Ni cảm thấy thật thấp hèn và mất mặt. Nhưng có lẽ chỉ mình Giang Yến Ni nghĩ vậy. Chu Tiểu Hổ rõ ràng không nhận thấy mình thấp hèn, anh ta vừa đứng dựa vào bục chờ nhân viên phục vụ làm thủ tục, vừa liên tục ngoảnh đầu ra nhìn Giang Yến Ni, cứ như sợ cô sẽ thay đổi ý kiến mà chạy mất.
Thực ra Chu Tiểu Hổ không thể hiểu nổi, nếu như Giang Yến Ni đã chấp nhận qua đêm với anh, tại sao không về thẳng nhà cô có phải càng dễ chịu và an toàn hơn không? Điều quan trọng hơn là, không phải dùng đến tiền.
Thế nhưng với cái lá gan nhỏ xíu của mình, Chu Tiểu Hổ đâu dám nói ra ý đó. Anh ta biết có một số phụ nữ rất kị chuyện dẫn đàn ông về nhà. Mặc dù Giang Yến Ni rõ ràng không phải là loại phụ nữ ấy, cô chỉ thiếu điều khua chiêng gõ trống chào đón tên họ Trịnh kia đến nhà mình.
Chuyện xảy ra ở nhà hàng Ma Cao ngày hôm nay thực sự khiến Chu Tiểu Hổ mừng thầm trong bụng. Anh ta cảm thấy cái tên họ Trịnh kia chẳng khác gì một thiên sứ, một vị thần tình yêu.
***
Giang Yến Ni hiểu rõ mình đang làm cái gì.
Lúc Chu Tiểu Hổ định lột quần áo của cô, cô liền xua tay nói:
- Để tôi tự làm. Anh đi tắm đi!
Chu Tiểu Hổ không chịu đi tắm, chủ yếu là vì không yên tâm. Chu Tiểu Hổ cứ một mực phải phát huy cái sự thấp hèn của mình cho bằng hết.
Giang Yến Ni đành phải tự đi, thế nhưng còn chưa đến cửa nhà vệ sinh, Chu Tiểu Hổ đã chồm đến từ phía sau, ôm chầm lấy cô.
Ngay cả một giây để suy xét cũng chẳng có. Khi mùi cơ thể xa lạ của Chu Tiểu Hổ xộc vào mũi, khi cái cơ thể xa lạ của Chu Tiểu Hổ đi vào cơ thể mình, cái khoảnh khắc ấy, Giang Yến Ni cảm thấy mình thối nát hoàn toàn.
Cũng tốt thôi, cứ thối nát như vậy đi, ít nhất cũng khiến cho cô không phải nghĩ ngợi gì, có thể thả mình trong khoảnh khắc.
Chẳng mấy chốc Chu Tiểu Hổ đã hừng hực đi vào bên trong cơ thể cô. Giữa chừng anh ta còn định bật đèn lên, ngắm nhìn thân hình tuyệt mỹ của Giang Yến Ni nhưng Giang Yến Ni một mực không đồng ý.
Cô không muốn để cái gã đàn ông đê hèn ấy nhìn mình, nhìn thấy tấm thân lõa lồ của cô. Cô tin chắc rằng bản thân mình trong khoảnh khắc ấy thật già cỗi, xấu xa và đồi bại.
Giang Yến Ni lặng lẽ bỏ đi lúc nửa đêm, lúc ấy Chu Tiểu Hổ đã ngủ say giống hệt một con lợn chết.
Giang Yến Ni ngồi dậy trong bóng tối, rất muốn châm một điếu thuốc để hút như một nhân vật nữ hư hỏng trong phim, thế nhưng không có cơn thèm thuốc, cũng chẳng có đạo cụ.

Cô mặc quần áo vào, xuống giường, soi mình trong tấm gương ở phía đối diện. Người đàn bà hiện ra trong gương với bộ dạng tả tơi khiến cho cô vô cùng xót xa.
***
Thẩm Anh Nam dọn khỏi nhà Giang Yến Ni, bởi vì cô phải về nhà, nhà của mình.
Cô tin rằng, cho dù cái nhà này đã từng có bao nhiêu người đàn bà từng sống, chỉ có một mình cô, Thẩm Anh Nam mới có cảm giác nơi đây là bến đỗ của đời mình. Bởi vì nhà là của cô với Tề Cường cùng mua, cùng bài trí từng chút một. Cái bọc xô-pha kia là do chính tay mẹ cô thêu, cái giá đặt lò vi sóng trong bếp kia chính tay cô lắp.
Những thứ cô vất vả gây dựng lúc cô ra đi lại vội vàng chẳng kịp nói lời từ biệt với chúng. Bởi vì có lẽ từ sâu trong tiềm thức, cô cho rằng mình sẽ còn trở lại.
Quả nhiên cô đã quay trở lại. Lịch sử, là do kẻ mạnh viết ra.
Đương nhiên, lúc nghĩ đến hai từ “kẻ mạnh” này, cô bỗng cười như mếu.
Hôm nay cô xuống bếp, định làm một bữa thịnh soạn để mừng ngày sum họp. Vào bếp, sờ vào thứ gì cũng cảm thấy lạ lẫm. Nhìn kĩ lại, quả nhiên là lạ lẫm, mấy cái bát, mấy cái nồi này đều không phải chính tay cô sắm.
Chắc chắn là do con hồ li tinh ấy mua rồi. Con mắt cũng không tồi, nhìn sơ qua cung biết là hàng cao cấp, hoàn toàn khác với những đồ rẻ tiền mà Thẩm Anh Nam lựa chọn trong siêu thị.
Thẩm Anh Nam tức tối gạt hết chúng sang một bên, đi tìm những đồ dùng gia đình của mình, nhưng phát hiện ra tất cả đều không còn. Chắc là đã bị con hồ li tinh ấy bỏ hết vào thùng rác rồi.
Thẩm Anh Nam cầm một cái bát to, chẳng nghĩ ngợi gì mà ném bốp vào tường rồi giương mắt nhìn những mảnh vỡ bắn tung tóe ở trên sàn nhà.
Thẩm Anh Nam ngây người, cô không biết rằng mình lại kích động, hoặc cũng có thể là lỗ mãng đến mức độ này. Thế nhưng lần này, cô thấy lòng mình dễ chịu hơn nhiều, như thể khơi thông được một rãnh nước đang bị tắc.
Lúc quét dọn những mảnh vỡ, cô nghĩ có nên viết một bài viết khuyên những người phụ nữ chuẩn bị phục hồi hôn nhân, trước khi quay trở lại với nhau nên tìm một nơi nào đó để ném vỡ vài cái đĩa hay không, bởi vì làm việc này rất có lợi cho tâm lí và sức khỏe bản thân.
Đúng lúc ấy cô nhận được điện thoại của Tưởng Đại Bình. Anh ta nói:
- Người mà em tìm đã đến đây xem tình hình rồi, khi nào em có thời gian rảnh đến đây một lát?
Kể từ khi từ bỏ ý định nói chuyện với Tề Cường, Tưởng Đại Bình đã trở nên điềm tĩnh hơn nhiều. Anh ta trở lại là một Tưởng Đại Bình hiền lành, chỉ mong nhanh chóng giải quyết chuyện cổ phần cửa hàng.
Tất cả đều đúng theo ý nguyện của Thẩm Anh Nam. Nhưng Thẩm Anh Nam biết rằng mọi chuyện có thể thuận lợi như vậy là do cô gặp được Tưởng Đại Bình, ngoài Tưởng Đại Bình ra thì chẳng có ai có thể kiềm chế nổi.
Thẩm Anh Nam thật sự hi vọng Tưởng Đại Bình có thể sống bình an cả đời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận