Ảo Tưởng Hôn Nhân


Hơn nữa Phùng Hán Trân chẳng phải tới để mong cô đồng cảm mà là đến để chất vấn. Chu Tiểu Hổ vừa mới đổi công việc, ngay cả tên và địa chỉ công ty cũng chẳng nói cho Phùng Hán Trân biết. Vì vậy anh ta thậm chí chẳng cần nghỉ việc, chỉ cần trốn chui trốn lủi ở một ngóc ngách nào đó ở thành phố này cũng chẳng khác gì một quả bong bóng tan biến trong không trung. Phùng Hán Trân cuống quá liền gắt lên:
- Rốt cuộc cô đã giấu Chu Tiểu Hổ ở đâu hả? Tôi nói cho cô biết, phá hoại hôn sự của chúng tôi thì cô chẳng có kết cục tốt đẹp gì đâu. Đàn ông của người khác lúc nào cũng “ngon”, thế nên cô ngày đêm nhung nhớ. Đồ khốn như cô không tìm được thằng khác hay sao hả?
Vế đằng sau nên dành để nói Phùng Hán Trân mới phải? Một gã đàn ông suýt chút nữa phải dùng dây thừng để trói lại mới không bỏ trốn thì có gì đáng để mà nhung nhớ?
Thế nhưng Giang Yến Ni chẳng có tâm trí nào mà cãi nhau với Phùng Hán Trân, mà cô cũng chẳng có kinh nghiệm cãi nhau với một “ác phụ”. Nếu như Phùng Hán Trân đã nghĩ rằng cô lấy cắp mấy người đàn ông của cô ta, vậy thì cứ để cô ta nghĩ như vậy đi!
Thỉnh thoảng cô nghĩ, chi bằng cứ thản nhiên nhận là mình đã lấy mất Chu Tiểu Hổ của cô ta. Dù gì thì việc mình không làm, người khác cứ một mực cho rằng mình làm. Thậm chí chính Phùng Hán Trân cũng nghĩ rằng mình đã làm như vậy.
Giang Yến Ni thầm nghĩ, cuộc đời của mình cũng giống như một cái khay trà, bên trên có bày mấy cái cốc uống trà và dụng cụ pha trà.
***
Cuộc đời của Thẩm Anh Nam đang đối mặt với một cái khay trà khác.
Tưởng Đại Bình đòi giết Tề Cường, sau đó lao nhanh ra ngoài, mặc cho Thẩm Anh Nam có gào thét thế nào cũng chẳng chịu quay đầu lại.
Không quay đầu lại cũng phải gọi, vì vậy toàn bộ thực khách và nhân viên làm thuê ở cửa hàng đều được chứng kiến cảnh tượng này: ông chủ lao ra từ trong gian phòng nhỏ bên trong, ngay sau đó bà chủ cũng lao ra theo, nhanh chóng đuổi được ông chủ và kéo áo ông ta lại.
Tiếp đó là sự giằng co, một cuộc chiến không lời.
Nếu nói là đánh nhau thì Thẩm Anh Nam đương nhiên chẳng thể là đối thủ của Tưởng Đại Bình. Thế nhưng ở trước mặt bao nhiêu người, một thằng đàn ông như Tưởng Đại Bình, lại là một gã đàn ông hiền lành, nên tương đối thiệt thòi. Thẩm Anh Nam biết chắc mình sẽ không phải chịu ấm ức nên mới dám ngăn cản Tưởng Đại Bình.
Tưởng Đại Bình đã bị ngăn lại, khuy áo bị kéo đứt hết.
Thẩm Anh Nam đã giữ chặt lấy Tưởng Đại Bình, thế nhưng biểu cảm và giọng nói rất nhẹ nhàng, rụt rè an ủi Tưởng Đại Bình:
- Đại Bình, hãy bình tĩnh lại! Đại Bình, anh không thể đối xử với tôi như vậy được!
Xung quanh là bao nhiêu người nên không thể nói điều gì, Thẩm Anh Nam chỉ biết khổ sở cầu xin. Dường như Tưởng Đại Bình đã bị thuyết phục, sự kích động trên khuôn mặt dần chuyển thành nỗi ngại ngùng. Anh ta hạ giọng nói:
- Em bỏ tay ra đi!

Thẩm Anh Nam lúc này mới bỏ tay ra, còn tỏ vẻ thân thiết kéo lại vạt áo cho anh ta.
Sau đó, hai người lần lượt đi ra khỏi cửa hàng, toàn bộ quá trình giằng co không quá hai phút nhưng cũng đủ để cho các nhân viên và thực khách trong cửa hàng được chứng kiến một màn hài kịch thú vị.
Hôm nay Thẩm Anh Nam cùng Tưởng Đại Bình về nhà. Tưởng Đại Bình không yêu cầu như vậy nhưng hôm nay cô buộc phải giữ chân anh ta.
Thực ra ngoài việc trả tiền, Thẩm Anh Nam còn định bàn bạc chuyện cửa hàng với anh ta. Ý kiến của cô cũng giống với Tưởng Đại Bình, nếu đã chia tay rồi thì cửa hàng không thể kinh doanh chung được nữa, bắt buộc phải có một người chuyển cổ phần.
Xem ra, hiện giờ người ấy chỉ có thể là cô. Vì vậy tiếp theo, cô cần tìm một người thích hợp để chuyển nhượng cổ phần, tiếp tục hợp tác với Tưởng Đại Bình.
Cô thật sự không đành lòng, sự nghiệp khó khăn lắm mới tạo dựng được nay lại dâng cho người khác. Thế nhưng đứng trước hôn nhân và sự nghiệp, trái tim người phụ nữ luôn chọn ình con đường hôn nhân.
Giang Yến Ni mạnh mẽ đến vậy mà chẳng phải suốt ngày đòi lấy cho bằng được Trịnh Tuyết Thành hay sao?
Kiếp sau nếu có đầu thai làm người, cô tuyệt đối không muốn làm đàn bà
***
Thẩm Anh Nam không biết rằng, cho dù thượng đế có viết giấy đảm bảo cho cô, đảm bảo không để kiếp sau cô phải làm đàn bà đi nữa thì cũng không kịp mất rồi, bởi vì đời này, Tưởng Đại Bình đang nôn nóng muốn “xử lí” cô.
Thẩm Anh Nam theo Tưởng Đại Bình về nhà để làm gì? Với tư duy đàn ông của Tưởng Đại Bình, anh ta cho rằng đàn bà chịu theo mình về nhà chắc chắn là tình nguyện lên giường với mình.
Thế nhưng vừa bước vào cửa, ngọn lửa hi vọng vừa mới nhen nhóm của Tưởng Đại Bình trong phút chốc đã bị Thẩm Anh Nam dập tắt. Khi Tưởng Đại Bình lỗ mãng thò tay ra định chộp lấy ngực Thẩm Anh Nam, cô liền né đi nhanh như một con sóc, vội vàng nói rõ:
- Chúng ta đã chia tay rồi!
Chẳng hiểu sao vẻ mặt lạnh lùng của Thẩm Anh Nam lại khiến cho Tưởng Đại Bình bực bội. Kể từ sau khi Thẩm Anh Nam đề nghị chia tay, tâm trạng của Tưởng Đại Bình lại rơi vào trạng thái cực kì không ổn định. Tưởng Đại Bình đột nhiên hóa thân thành sói, anh ta nhảy đến tấn công Thẩm Anh Nam, một sự tấn công mang mùi vị của nhục dục.
- Đây là phòng của tôi, cô là người đàn bà của tôi! - Tưởng Đại Bình lỗ mãng gào lên.
Thẩm Anh Nam bị Tưởng Đại Bình đè xuống xô-pha, cân nặng của Tưởng Đại Bình khiến cho Thẩm Anh Nam phải kêu lên một tiếng “hự” như ở trong tiểu thuyết võ hiệp.
Cô bắt đầu phản kích. Bốp bốp bốp…, ngay cả cốc chén cũng bắt đầu bay. Ở bên dưới nghe thấy chắc lại tưởng nhà này đang tổng vệ sinh nhà cửa.
Tưởng Đại Bình không được như ý. Thẩm Anh Nam lấy hết sức bình sinh đẩy Tưởng Đại Bình ra, chộp lấy túi xách rồi lao ra khỏi cửa. Lúc xuống cầu thang cô mới thấy tức, chuyện này không những chẳng bàn bạc được gì mà còn khiến cho cả hai trở mặt thành thù.

& ;STENT: .luv-ebook
Thật sự “trở thành mặt thù” có lẽ sẽ là ngày hôm sau, cũng có thể sẽ là một giây sau. Tưởng Đại Bình liệu có đi tìm Tề Cường không? Anh ta sẽ nói gì với Tề Cường? Kể từ khi Tưởng Đại Bình liên tục phát điên, Thẩm Anh Nam chẳng còn dám chắc điều gì nữa.
Giang Yến Ni nói:
- Đấy là do cậu lật lọng, lợi dụng người ta nên mới khiến cho anh không những chẳng còn đường lùi mà thậm chí còn mất đi sự tự tôn.
Giang Yến Ni còn nói:
- Cậu cho rằng những kẻ giết chồng giết vợ mà báo chí, thời sự vẫn đưa tin ấy bị biến thái như thế nào? Thực ra bọn họ đều là những người bình thường, chẳng qua là bị bức bách mới như vậy đấy!
Thẩm Anh Nam lo lắng hỏi:
- Theo như trạng thái tinh thần của Tưởng Đại Bình hiện nay, cậu nói xem liệu anh ta có định giết tớ không?
Giang Yến Ni tay cầm cốc cà phê, ngẫm nghĩ một lát rồi thong thả gật đầu:
- Ừm, rất có khả năng!
***
Tưởng Đại Bình đương nhiên không giết người, anh ta chẳng qua chỉ ngủ một giấc rồi vẫn quyết định đi tìm Tề Cường nói chuyện.
Vì một người đàn bà nổ ra cả một cuộc chiến “đẫm máu”, trong lịch sử nổi tiếng nhất là cuộc chiến thành Troy khốc liệt, còn không nổi tiếng nhất chính là cảnh tượng trước mắt này.
Không có ánh đèn, không có loa, không có máy ảnh, cũng chẳng có người quan sát. Thế nhưng sự thực đủ để khiến người ta khiếp đảm.
Xe của Tề Cường từ xa tiến lại. Trước Tề Cường, Thẩm Anh Nam đã đứng dưới cổng công ty chờ đợi được hai mươi phút rồi.
Chờ đợi là trạng thái thường thấy của Thẩm Anh Nam. Hơn nữa cô lại đến sớm vì sợ Tề Cường không nhìn thấy mình sẽ lên công ty tìm. Chẳng cần phải nghi ngờ gì vì hiện giờ Tề Cường luôn có thái độ ân cần như vậy.
Đúng vào lúc nhìn thấy xe của Tề Cường đang lái đến, Thẩm Anh Nam còn nhìn thấy một người khác.

Tưởng Đại Bình, anh ta cũng vừa hay nhảy xuống khỏi xe buýt ở bên đường bên kia. Nỗi sợ hãi giống như một con muỗi bay vo ve trong đầu Thẩm Anh Nam.
Tưởng Đại Bình đi thẳng về phía cô. Xe của Tề Cường cũng đang lái về phía cô.
Cả thế giới như rơi vào trạng thái vô thanh, tiếng còi xe, tiếng huyên náo trên đường, tiếng rao hàng… tất cả đều tan biến trong khoảnh khắc này. Chỉ có hai người đàn ông đang chạy như bay về phía cô bằng hai hình thức khác nhau.
Thẩm Anh Nam cảm thấy chân mình như bị đóng đinh xuống mặt đất. Cô không sao cử động được trong khi cô thực sự muốn bỏ chạy.
Đúng lúc này thì thượng đế mở to mắt. Xe của Tề Cường phải dừng lại trước cột đèn đỏ gần Thẩm Anh Nam nhất, gần tới mức Thẩm Anh Nam có thể nhìn thấy đôi lông mày đen sì và mái tóc dày mượt của anh ta. Tưởng Đại Bình nhanh chân đến trước, anh ta càng lúc càng tiến lại gần Thẩm Anh Nam. Trong khi đó, Thẩm Anh Nam chỉ biết vô vọng đưa mắt nhìn, chẳng biết nói gì và cũng chẳng biết phải làm gì.
Thực ra nếu đổi lại là người phụ nữ khác, ví dụ như Giang Yến Ni thì chuyện này đâu đáng gì. Người phụ nữ chưa kết hôn Giang Yến Ni của chúng ta xưa nay chưa bao giờ né tránh việc mình đã từng có bao nhiêu người bạn trai, đã từng lên giường với bao nhiêu người. Không thừa nhận thậm chí còn là sự sỉ nhục đối với chính bản thân mình.
Tuy nhiên nhận thức mỗi người một khác. Cho dù là ở chợ bán buôn quần áo hay là trong việc thừa nhận người đàn ông đã từng lên giường với mình, Giang Yến Ni vẫn không thể thuyết phục được Thẩm Anh Nam, một người đàn bà đã kết hôn.
Vì vậy Thẩm Anh Nam đang đối mặt với bi kịch, thực ra bi kịch ấy là do chính cô tạo ra.
Cái bi kịch ấy đang diễn ra ngay trước mắt. Tưởng Đại Bình đến gần Thẩm Anh Nam, hỏi:
- Em đang đợi anh ta à?
Đèn xanh bật sáng, Tề Cường tiếp tục lái xe về phía cô.
Thẩm Anh Nam thật không ngờ mình lại nhanh chóng mềm nhũn cả người, hạ giọng cầu xin:
- Anh mà mở miệng nói với anh ta một chữ thôi là em tiêu đời!
Thẩm Anh Nam nói:
- Coi như em cầu xin anh, đừng phá hoại bọn em, anh hoàn toàn không hiểu được nỗi khổ của một người đàn bà bị li hôn đâu! Em mệt mỏi lắm rồi, anh có hiểu không?
Tưởng Đại Bình không nói gì, có lẽ anh ta đang mơ hồ. Thẩm Anh Nam mệt mỏi ư? Anh ta đối xử tốt với cô như vậy, chỉ hận không thể móc hết tim gan mình cho cô xem, đúng là một người đàn bà ngốc nghếch!
Ánh mắt Tưởng Đại Bình nhanh chóng chuyển sang màu xám xịt, thê lương, tuyệt vọng. Thẩm Anh Nam hoàn toàn sụp đổ, khoảnh khắc này, cô từ bỏ phản kháng, nhắm mắt chờ đợi vận mệnh.
Vì vậy khi Tề Cường đỗ xe trước mặt, cô thậm chí còn không thể khiến mình nặn ra một nụ cười với anh, chỉ vội vàng mở cửa ngồi vào trong xe, cứ như thể Tưởng Đại Bình không hề tồn tại.
Cô đang chờ đợi Tưởng Đại Bình lao đến, thậm chí là đứng chắn ngay đầu xe. Tề gần như không phát hiện ra điều gì, chỉ hỏi:
- Hai người có quen nhau à?
Lúc này Thẩm Anh Nam mới phát hiện ra Tưởng Đại Bình đã quay người bỏ đi rồi. Tề Cường đang nhìn theo cái bóng người xa lạ ấy

Thẩm Anh Nam ngập ngừng một lát rồi khẽ nói:
- Không, anh ta chỉ hỏi đường thôi.
***
Chu Tiểu Hổ xuất hiện sau ba ngày mất tích. Quả nhiên anh ta đến tìm Giang Yến Ni. Phùng Hán Trân suy đoán hoàn toàn chuẩn xác.
Giang Yến Ni vẫn còn nhớ những lời Phùng Hán Trân nói trước khi cúp điện thoại. Cô ta yêu cầu Giang Yến Ni nếu phát hiện ra Chu Tiểu Hổ phải lập tức bắt trói anh ta lại, trả về cho cô ta.
Thế nhưng Chu Tiểu Hổ đâu có ngoan ngoãn chịu trói như vậy. Anh ta đổi chỗ làm chứng tỏ đã có âm mưu từ trước để trốn thoát cho tiện. Anh ta đã lén lấy quần áo và sổ tiết kiệm của mình đi, vì vậy Chu Tiểu Hổ xuất hiện trước mặt Giang Yến Ni là một Chu Tiểu Hổ hết sức “bi tráng” với dáng vẻ thà chết không chịu khuất phục.
Giang Yến Ni thực sự rất muốn chửi mắng anh ta. Giang Yến Ni lúc này cho dù là có Kim Thành Vũ[1]tìm đến tận cửa, cô cũng chẳng có hứng thú chứ đừng nói là một kẻ đầu tóc bóng nhờn, toàn thân hôi rình toàn mùi thuốc như Chu Tiểu Hổ.
[1] Diễn viên nổi tiếng của Nhật Bản
Chu Tiểu Hổ mời Giang Yến Ni ăn cơm, hơn nữa lại một mực mời cô đi cho bằng được. Chu Tiểu Hổ gần đây mới chuyển nghề, hình như cũng có tiền hơn nên số lần mời Giang Yến Ni ăn cơm đã lên đến con số ba.
Giang Yến Ni đồng ý mặc dù trong lòng rất khó chịu. Thế nhưng không bỏ lỡ bất kì bữa ăn nào là tôn chỉ cuộc đời của cô.
Bọn họ chọn một nhà hàng Ma Cao, nghe nói là chẳng rẻ lắm mà thức ăn cũng không ngon lắm. Thế nhưng Giang Yến Ni và Chu Tiểu Hổ lúc này đều không để tâm đến điều đó. Điều mà Chu Tiểu Hổ muốn là cùng ăn cơm với Giang Yến Ni. Còn điều Giang Yến Ni muốn là mau chóng ăn cơm rồi bảo Chu Tiểu Hổ biến đi.
Bước vào cửa, phát hiện không khí rất tốt, giữa các bàn ăn được ngăn cách với nhau bằng những bức bình phong nhưng không phải là khép kín hoàn toàn, vẫn có thể đi ra đi vào từ bốn phía, cảm giác cũng khá an toàn.
Cảm giác không an toàn xuất phát từ nội tâm của Chu Tiểu Hổ. Anh ta nhìn trước nhìn sau, nhìn trái nhìn phải. Giang Yến Ni gọi xong món liền ngẩng đầu hỏi anh ta:
- Anh đang tìm cái gì vậy?
Chu Tiểu Hổ nói:
- Tôi đang nhìn xem liệu Phùng Hán Trân có đột ngột xông vào đây không?
Giang Yến Ni dở khóc dở cười, rất muốn nói với anh ta rằng: “Một nơi đắt đỏ như thế này, có khi cả đời anh cũng chẳng đành lòng dẫn cô ta tới. Vì vậy anh cứ yên tâm, cô ta chẳng biết đường đâu!”
Nhưng ngẫm nghĩ một lát, dù sao hôm nay cũng là do Chu Tiểu Hổ trả tiền nên Giang Yến Ni liền thôi không nói.
Sau khi trinh sát xong xung quanh, Chu Tiểu Hổ liền yên tâm ngồi xuống, vừa bỏ rau vào nồi vừa kể về công ty mới của mình. Lại là những chuyện kiểu như: tiền đồ của anh ta rộng mở biết bao, ông chủ trọng dụng anh ta thế nào…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận