Đổng Du biết Giang Yến Ni đã phân tích chính xác, Bác Đạt Vĩ không muốn li hôn với cô, anh ta chỉ thích hàng phục cô, thích cái cảm giác người khác phải quỳ gối khấu đầu trước mặt anh ta.
Bác Đạt Vĩ cuối cùng cũng có phản ứng, hơn nữa phản ứng khá gay gắt. Anh ta cao giọng gắt:
- Li hôn thì li hôn! - Bác Đạt Vĩ tiếp tục gào lên – Ai muốn sống với cô chứ? Cô là đồ lừa đảo!
Đổng Du không muốn ngồi đây để chịu đựng sự công kích của Bác Đạt Vĩ, cô quá hiểu khả năng sỉ nhục người khác của anh ta, thế nên cô vội vàng đứng dậy, sải bước vào nhà vệ sinh rồi đóng cửa lại.
Thật không ngờ, Bác Đạt Vĩ lại không tiếp tục chửi bới như thường lệ. Sau khi nói xong câu “Cô là đồ lừa đảo”, anh ta giống như một quả pháo bị ẩm, tịt ngòi luôn.
Cả căn phòng chìm vào sự yên lặng rất lâu. Đổng Du đứng trước tấm gương trong nhà tắm, nhìn người phụ nữ trong gương: sắc mặt nhợt nhạt, mắt thâm quầng, trông giống ma hơn là người.
Dạ dày đột nhiên co thắt dữ dội, kèm theo đó là cảm giác buồn nôn đang trào lên tận cổ họng cô.
Nôn hết ra ngoài rồi mà cô vẫn cảm thấy cái cảm giác khó chịu như bị mèo cào đang đè nặng lên mình.
Cô ngẩng phắt đầu lên, nhìn vào khuôn mặt kinh ngạc trong gương.
***
Giang Yến Ni bị tấn công.
Chính là ở trên đoạn đường cách nhà cô khoảng hơn 100 mét, có một người đi ngược chiều với cô, đột nhiên giơ một cái gì lên, ngay lập tức, khuôn mặt săn chắc của cô bị tạt một chất dịch lỏng lạnh toát.
Giang Yến Ni ôm lấy mặt kêu lên thất thanh, lập tức nghĩ rằng đó chính là axit, cái cảm giác kinh hoàng và tuyệt vọng ấy cả đời này cô không muốn nếm thử lần thứ hai.
Thế nhưng người ấy không hề bỏ chạy. Bởi vì cô ta chính là Phùng Hán Trân, một Phùng Hán Trân dũng cảm, một Phùng Hán Trân có thể chết vì yêu.
Phùng Hán Trân cúi lưng lạnh lùng nhìn Giang Yến Ni đã sụp đổ hoàn toàn, nói:
- Lần này là nước, nếu như cô còn bám lấy Chu Tiểu Hổ thì lần sau sẽ là thứ khác đấy!
Phùng Hán Trân tỏ vẻ oai phong, mặc dù cô ta ăn mặc luộm thuộm nhưng cô ta trông chẳng khác gì một nữ côn đồ thứ thiệt.
Phùng Hán Trân nói xong liền hùng hổ bỏ đi, để mặc cho Giang Yến Ni bối rối không biết có nên báo cảnh sát hay không.
Hôm nay Giang Yến Ni bảo Trịnh Tuyết Thành hãy ngủ lại, cô giống như một con thỏ bị sấm chớp làm cho chết khiếp, chỉ cần ở một mình một lát là run lên cầm cập vì sợ hãi.
Trịnh Tuyết Thành nhận lời cô, hơn nữa còn tắt điện thoại đi.
Ở trên giường, sau khi đã hoàn thành tất cả những công việc chuẩn bị, không hiểu vì sao Trịnh Tuyết Thành lại kéo cả kế hoạch vĩ đại của anh ta vào.
Chuyện này từ trước đến giờ Giang Yến Ni vẫn chưa tỏ rõ thái độ, cô thật sự không muốn nói tới.
Hiện giờ cô chỉ muốn nhanh chóng làm những chuyện mà khi làm tình người ta cần phải làm, sau đó thu mình trong lòng người đàn ông ấy, ngủ một giấc ngon lành.
Thế nhưng Trịnh Tuyết Thành đâu chịu tha cho cô. Anh ta vẫn kiên trì vẽ ra một tương lai tốt đẹp nhờ cái kế hoạch của anh ta. Phát triển sự nghiệp là điều bắt buộc phải làm của mỗi gã đàn ông.
Anh ta vừa nói vừa bắt đầu hành động. Anh ta đúng là một “thiên tài bẩm sinh”, có thể vừa làm chuyện ấy vừa nói chuyện lí tưởng của mình. Giang Yến Ni thật sự muốn bịt cái miệng anh ta lại, thế nhưng anh ta khiến cho cô thấy ngưa ngứa, sau khi “ngưa ngứa” thì cô chẳng thể “lên” nhưng cũng chẳng thể “xuống”. Thế là Giang Yến Ni hoàn toàn sụp đổ, cô khẩn thiết nói:
- Nhanh lên!
Thế nhưng Trịnh Tuyết Thành lại nói:
- Hãy đồng ý làm với anh!
Giang Yến Ni đành phải giở trò:
- Chẳng phải đang làm đấy sao?
Trịnh Tuyết Thành nghiến răng trèo trẹo, “công kích” hai cái rồi ép cô:
- Đồng ý với anh đi! Đồng ý đi!
Toàn thân Giang Yến Ni như muốn tan chảy hết cả. Xương cốt toàn thân của cô như đau nhức, đến nỗi chỉ mong tháo rời từng phần ra rồi lắp lại. Tất cả các tế bào trong người cô đều đang nổi loạn, chỉ mong nhảy xổ cả ra ngoài. Thế nhưng Trịnh Tuyết Thành đang chặn đường cô, không cho cô được đắm chìm trong sự khoái lạc. Giang Yến Ni cũng chẳng còn cách nào khác.
Cô đành phải hấp tấp nói:
- Được, em đồng ý.
Ngay lập tức, Trịnh Tuyết Thành rên lên sung sướng, lúc này anh ta mới dồn hết sức lực, mạnh mẽ như một con chiến mã. Nếu như trên đời này thật sự có nơi gọi là thiên đường thì hai người bọn họ đang cùng bay tới thiên đường.
***
Thẩm Anh Nam ngày ngày tính toán.
Trước tiên là tính toán xem bao nhiêu lâu nữa có thể bán đi căn nhà của mình, nói là nhà chứ thực ra chẳng thể nhìn thấy cũng chẳng thể sờ thấy. Cô đã đầu tư 150 nghìn tệ vào rồi nhưng chỉ có một tờ giấy chứng nhận sang tay và một bản hợp đồng có in con dấu của ủy ban thôn. Thế nên lúc nào cô cũng thấy nơm nớp.
Tiếp đó là tính toán xem căn nhà mà cô đang nhắm lần đầu tiên phải trả bao nhiêu tiền, mỗi tháng phải trả là bao nhiêu, có thể ở được bao nhiêu người, chi phí mua đồ đạc là bao nhiêu...
Thẩm Anh Nam thật sự bận đến tối mắt tối mũi.
Cô chẳng có thời gian để mà dừng lại cân nhắc đến vấn đề giữa mình và Tưởng Đại Bình nữa.
Hôm đó Tưởng Đại Bình hỏi cô có phải cô lấy tiền rồi sẽ không chia tay với anh ta nữa không. Cô chỉ nghe thấy rõ bản thân mình trả lời là: “Phải”. Sau khi trả lời xong, cô cảm thấy mình đúng là mặt dày, vội vàng bổ sung: “Em không phải vì món tiền ấy đâu!”
Là một người có đầu óc ở dạng bình thường, Tưởng Đại Bình chẳng khó để nhận ra rằng Thẩm Anh Nam thay đổi chủ ý chia tay vào phút chót chẳng qua chỉ là vì tiền. Nhưng Tưởng Đại Bình là người biết điều, anh ta không tiếp tục truy cứu, chắc là biết có hỏi nữa cũng chỉ khiến ình khó xử.
Cả đời người kiểu gì cũng phải gặp một kẻ có thể “bắt vía” được mình. Tưởng Đại Bình đã gặp một người như vậy, anh ta còn biết làm thế nào?
Thẩm Anh Nam thực chất cũng chưa nghĩ kĩ có phải mình thật sự đã quyết định không chia tay với Tưởng Đại Bình không. Thôi bỏ đi, chưa nghĩ thì đừng nghĩ, đến đâu hay đến đó.
Chuyện này thật chẳng phù hợp với nguyên tắc làm người của Thẩm Anh Nam, từ trước đến nay cô luôn là người sống có kế hoạch.
Lúc Thẩm Anh Nam đánh giá bản thân mình như vậy, Giang Yến Ni liền thẳng thừng nói:
- Không làm rõ chuyện chia tay với Tưởng Đại Bình thực ra chính là một trong những kế hoạch của cậu.
Giang Yến Ni nói:
- Đợi cậu mua được nhà xong, cậu lại chả đá bay Tưởng Đại Bình ấy chứ. Tốt nhất cậu nên tự hỏi mình có đúng là cậu đang nghĩ như vậy không?
Thẩm Anh Nam nghiêm nghị phủ nhận:
- Cậu thấy tôi là loại đàn bà chơi đùa với đàn ông như vậy sao? Cậu coi tôi là loại người gì hả?
Thẩm Anh Nam còn nói với Giang Yến Ni:
- Tốt nhất cậu nên giữ cái mặt mình cho tốt, người muốn tạt axit cậu không chỉ có một mình Phùng Hán Trân đâu!
Thẩm Anh Nam đã nói trúng nỗi lo lắng của Giang Yến Ni.
Hai người đàn bà ai nấy tự đắm mình trong nỗi lo của riêng mình. Ngồi trên chiếc ghế mây trong phòng trà bên hồ, ánh mặt trời buổi chiều vừa dịu dàng vừa rạng rỡ như ngấm vào tận trong xương.
Giang Yến Ni nheo nheo mắt dưới ánh mặt trời, ngẫm nghĩ hồi lâu rồi nói:
- Ba chúng ta thực chất là người tốt, yêu nước, yêu dân, văn minh, lịch sự, đèn đỏ dừng, đèn xanh đi, không vứt rác bừa bãi, không nhổ bọt, cân nặng vượt quá 50 kilôgam là muốn đi hiến máu, tuân thủ nguyên tắc tình yêu giống hệt như tuân thủ quy định của công ty. Sống đến 30 tuổi đầu rồi chẳng qua cũng chỉ là muốn có một cuộc hôn nhân, cần có một người đàn ông, một mái nhà, cứ giày vò mãi trong vô thức, giày vò bản thân đến mức độ biến mình thành một kẻ ngốc, thành một kẻ xấu xa. Chúng ta chỉ muốn có một mái nhà, như vậy là sai sao?
Thẩm Anh Nam bất mãn trợn mắt lườm Giang Yến Ni, nói:
- Cậu xấu xa, cướp chồng của người khác. Nhưng mà chớ có lôi kéo tớ với Đổng Du vào, bọn tớ là những phụ nữ hiền lành!
Giang Yến Ni trợn mắt lườm ngược lại Thẩm Anh Nam, đột ngột vặn hỏi:
- Cậu thật sự không yêu anh ta chút nào sao? Dù chỉ là một chút?
Thẩm Anh Nam nghiêm túc suy nghĩ, do dự đôi chút nhưng vẫn trả lời:
- Không, không yêu.
& ;STENT
Người có thể trả lời dứt khoát câu hỏi “yêu hay không yêu” chỉ có Đổng Du.
Đổng Du yêu Bác Đạt Vĩ, vì vậy cô không muốn li hôn. Hơn nữa Bác Đạt Vĩ cũng không muốn li hôn, nghe thấy Đổng Du nhắc đến hai cái từ đáng sợ kia là anh ta sững người ra, một người hằng ngày luôn to mồm nay bỗng nhiên nghẹn giọng không nói được lên lời.
Hơn nữa Đổng Du đang mang thai rồi. Lúc cô nôn ọe đến tối tăm mặt mũi, ngẩng đầu nhìn vào bộ dạng như mặt ma của mình trong gương, cô có thể xác định chính xác chuyện này.
Cô đến bệnh viện, nhìn thẳng vào mắt bác sĩ, chờ đợi cái đáp án mà cô đang kì vọng.
Đúng như cô mong muốn.
Đổng Du sao có thể không phấn chấn, không tha thứ, không biết ơn.
Thế là mâu thuẫn giữa Đổng Du và Bác Đạt Vĩ được giải quyết, cả hai đều không phải nghĩ đến vấn đề hạ mình như thế nào. Bọn họ không còn nhắc đến chuyện người đàn bà với những cái móng chân đỏ chót kia, bọn họ đã gạt phăng chuyện ấy sang một bên, đóng sập cửa lại, đẩy lùi những nhục nhã và ấm ức lại sau lưng.
Khoan đã, cô ấy nói là “bọn họ” ư? Đương nhiên Bác Đạt Vĩ chẳng thể hiện thái độ phấn khích như vậy, nhưng anh ta đã dịu dàng hơn nhiều, nghe Đổng Du nói cô có tin vui liền chủ động vào bếp một lần, nấu một nồi cháo cho cả hai. Như vậy còn đòi hỏi gì nữa chứ?
Bác Đạt Vĩ còn “dốc” hết ruột gan với cô:
- Anh thừa nhận có đôi khi tính tình nóng nảy, thế nhưng có lần nào không phải là do em chọc giận anh đâu? Lén đọc tin nhắn của anh, mắng chửi khách hàng của anh, em làm vậy là đúng hay sai?
- Giả bộ làm gái trinh lừa gạt anh, lén gặp lại bạn trai cũ, như vậy là đúng hay sai?
- Có lần nào không phải là do anh không kiềm chế được nữa mới đánh em không?
Bác Đạt Vĩ nói chân thành như vậy, Đổng Du lại bắt đầu mơ hồ, cuối cùng quyết định vẫn là lỗi lầm của mình.
Suýt chút nữa thì cô lên tiếng xin lỗi anh ta.
Cho dù thế nào thì chuyện tâm sự thẳng thắn với nhau như vậy bọn họ chưa từng làm trước đây. Đúng vào thời khắc quan trọng, thượng đế đã gửi đến một thiên sứ bé nhỏ cho họ, cứu vãn cuộc hôn nhân đang đi vào bế tắc.
Tâm trạng của cô còn tốt đến mức đã nhận một cuộc điện thoại của Tả Gia Thanh. Cô nói với Tả Gia Thanh trong điện thoại:
- Tôi có thai rồi, sau này không có chuyện gì anh đừng gọi vào máy của tôi, chồng tôi sẽ không vui đâu!
Tả Gia Thanh ở đầu dây bên kia chắc là xấu hổ lắm. Đổng Du chưa bao giờ bất lịch sự như vậy, thế nhưng Đổng Du trong lòng chửi thầm: “Đáng đời!”
Phản ứng thai nghén rất dữ dội, Đổng Du vẫn tiếp tục nôn thốc nôn tháo, mỗi lần nôn đều tự an ủi mình: như thế này là em bé đang lớn dần.
Em bé đang lớn vì vậy cần phải có dinh dưỡng. Đổng Du muốn nói cho Bác Đạt Vĩ biết có những khoản không thể tiết kiệm được, ít nhất là chuyện tiền thức ăn không thể cứ chắt bóp như vậy được. Nhưng hai lần ăn canh cá là tiền ăn cả tuần đã tiêu hết sạch.
Mà Bác Đạt Vĩ không thích ăn cá, vì vậy anh ta nghĩ rằng vì hầm canh cá mà tiêu hết tiền thức ăn cả tuần là không hợp lí.
Anh ta nói với Đổng Du:
- Em có thể ăn canh thịt, hàm lượng dinh dưỡng cũng ngang nhau mà!
Bác Đạt Vĩ thích ăn thịt, đặc biệt là thịt dê. Thịt dê cũng rất đắt, nhưng Bác Đạt Vĩ chấp nhận bỏ ra khoản tiền này. Thế nhưng Đổng Du vừa ngửi thấy mùi thịt dê đã nôn ọe tối tăm mặt mũi chứ đừng nói đến chuyện xuống bếp làm món này.
Bác Đạt Vĩ bực bội gắt:
- Quê ta có bao nhiêu người đàn bà sinh con mà có ai nhõng nhẽo như em đâu?
Bác Đạt Vĩ xuất thân từ nông thôn, nếu như không phải không có tiền thì anh ta cũng được coi là một gã đàn ông “được săn đón”, nhưng trên thực tế anh ta chỉ là một con gà rừng. Mà Đổng Du lại là một con chim sẻ. Chim sẻ và gà rừng đương nhiên rất xứng đôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...