Ảo Tưởng Hôn Nhân


Giang Yến Ni nghênh đón một Đổng Du đã hoàn toàn sụp đổ.
Tháng thứ tư sau khi kết hôn, đây là lần thứ hai Đổng Du bỏ nhà ra đi. Phải rồi, giữa hai lần bỏ nhà ra đi còn có một lần gặp phải bạo lực gia đình.
Giang Yến Ni chẳng muốn khuyên Đổng Du bất kì câu nào, bởi vì cô biết chẳng có tác dụng gì đâu, Đổng Du mãi mãi sẽ chỉ đi theo lối mòn trong suy nghĩ của mình, đổ hết tội lỗi lên đầu mình. Đấy chính là “phẩm chất tốt đẹp” của cô.
Vì vậy Giang Yến Ni chỉ lấy cái khăn mặt ấm, lau sạch khuôn mặt Đổng Du rồi pha cho cô một cốc nước chanh.
Đổng Du vừa nhấp một ngụm nước chanh đã buồn nôn, vội vàng chạy vào nhà vệ sinh nôn ọe ầm ĩ, cứ như thể sắp nôn hết cả ruột gan ra ngoài.
Sau khi bình tĩnh lại, Đổng Du bắt đầu kể đầu đuôi câu chuyện. Giang Yến Ni khoanh tay lắng nghe, lúc nghe đến đoạn người đàn bà với những cái móng chân màu đỏ kia, Giang Yến Ni thực sự không thể kiềm chế nổi nữa, lông mày cô nhíu lại, toàn thân như run lên:
- Cái gã khốn nạn này, cậu mà còn không li hôn với anh ta là tôi tuyệt giao với cậu đấy!
Nói xong Giang Yến Ni lại thấy mình có phần hơi quá, cái mà Đổng Du cần hiện giờ không phải là một sự đe dọa mà là một người cho cô vài lời khuyên.
Giang Yến Ni biết khuyên nhủ cái gì bây giờ? Điều cô muốn khuyên chỉ là bảo Đổng Du bỏ Bác Đạt Vĩ như bỏ một thứ rác rưởi. Thế nhưng Đổng Du lại khóc mà nói:
- Vẫn phải bỏ sao? Anh ta đã dẫn đàn bà về nhà rồi, rõ ràng là muốn ép tớ li hôn còn gì!
Giang Yến Ni hoàn toàn không đồng ý với cách nhìn nhận của Đổng Du.
Cấu tạo tâm lí của loại đàn ông như Bác Đạt Vĩ rõ ràng là rất khác biệt so với người thường. Anh ta luôn sống trong thế giới của riêng mình. Trong thế giới của anh ta, anh ta tuyệt đối là chúa tể, không chấp nhận bất cứ sự lừa gạt hay trêu đùa nào, cho dù đó có là sự thiện chí đi chăng nữa thì với anh ta cũng chỉ là sự tổn thương lòng tự trọng một cách sâu sắc. Vì vậy anh ta phải dùng một cách thức điên loạn để trả thù kẻ đã xúc phạm đến anh ta.
Trong vương quốc của anh ta chỉ có một thần dân duy nhất là Đổng Du. Ra khỏi thế giới này rồi anh ta cũng chỉ là một kẻ tầm thường, bị hiệu trưởng chỉ trích, bị đồng nghiệp chèn ép, bị học sinh khinh bỉ, thậm chí là thú tiêu khiển của các quý bà lắm tiền.
Thu mình vào trong cái vỏ ốc của mình, Đổng Du là cái bao cát trút giận duy nhất của anh ta. Hơn nữa, hiện giờ điểm yếu của cô lại nằm trong tay anh ta.
Vì vậy Bác Đạt Vĩ sẽ không li hôn với Đổng Du, đi đâu để mà tìm được một “bao cát” như Đổng Du đây? Chuyện li hôn chỉ có Đổng Du đề cập đến và dũng cảm thực thi nó mà thôi.
Giang Yến Ni đưa ra đề nghị này đầu tiên là để trút bực dọc ình. Cô biết muốn bảo Đổng Du li hôn thì trừ phi những chuyện này phải xảy ra lặp đi lặp lại hàng trăm lần.
Thế nhưng thật không ngờ Đổng Du lại gật đầu, nói:
- Được, li hôn!

***
Đêm đó Đổng Du ngủ lại nhà Giang Yến Ni. Đổng Du đòi uống rượu, Giang Yến Ni cũng chẳng ngăn cản.
Thực ra là Giang Yến Ni cũng muốn uống, mặc dù người bị bắt tại trận không phải là cô nhưng tâm trạng của cô cũng chẳng hề vui vẻ gì.
Cô không muốn nói cho Đổng Du biết chuyện Trịnh Tuyết Thành lại lần nữa mất tích. Mặc dù ban ngày ở công ty, anh ta vẫn xuất hiện. Thế nhưng tối đến, anh ta cứ như người chết rồi, điện thoại không nhận, nhắn tin không thấy trả lời.
Cái kiểu mất tích gián đoạn như thế này của anh ta đã diễn ra mấy lần rồi. Giang Yến Ni đoán là vợ anh ta lại tập kích, hơn nữa lại còn quản thúc rất nghiêm ngặt.
Có thú vị không? Chẳng thú vị chút nào. Cái gã đàn ông luôn miệng nói đã kí sẵn đơn li hôn này dường như quan tâm đến cảm nhận của vợ mình còn hơn cả cô.
Còn một vấn đề nữa cô rất muốn tự hỏi mình, tại sao cứ phải là cái gã Trịnh Tuyết Thành ấy? Đàn ông bên ngoài thiếu gì? Chọn đại một người cũng chưa chắc anh ta đã là chồng của người khác.
Cô không muốn coi những hành vi này của mình là “tình yêu”, bởi vì cô không cam tâm, không muốn đề cao loại người khốn kiếp như Trịnh Tuyết Thành.
Đành phải uống rượu, Đổng Du một cốc, cô một cốc. Hai người đàn bà, mỗi người đều có những nỗi đau riêng.
Còn có cả những câu chuyện phiếm.
Đổng Du hình như đã được cổ vũ bởi ý nghĩ li hôn nên ra sức miêu tả một viễn cảnh tốt đẹp sau khi li hôn.
Không có sự dối trá. Không có cãi cọ. Ngủ một mình.
Cô sẽ cố gắng kiếm tiền, mua nhà, chơi cổ phiếu, mua bảo hiểm, sau này già nếu có điều kiện sẽ vào nhà dưỡng lão.
Cô sẽ không có con, chẳng có ai đến thăm cô, dần dần tính tình cô sẽ trở nên cổ quái, nóng nảy, gắt gỏng với cô hộ lí... Thế là đợi đến khi cô mất đi khả năng tự chăm sóc bản thân, cô ta sẽ hành hạ cô, ba ngày chỉ có ăn một bữa, muốn cho cô chết đói...
Những tưởng tượng của Đổng Du nhờ rượu càng “bay cao bay xa”. Đã bao lâu rồi Đổng Du chưa hoạt bát như vậy? Kể từ khi kết hôn, cô giống như một củ cải khô, chẳng tươi ngon cũng chẳng có mùi thơm, người ta vừa nhìn đã thấy chán ngấy rồi.
Nếu như li hôn có thể mang đến cho người ta một sức sống mới, vậy thì li hôn có gì không tốt?
***
- Li hôn thì có gì tốt? Một người phụ nữ chưa kết hôn như em, suốt ngày đi khuyến khích người ta li hôn, em có cảm thấy có trách nhiệm với xã hội không?
Đây là những lời hát ra từ cái miệng của Chu Tiểu Hổ. Kể từ khi Chu Tiểu Hổ tuyên bố quay trở lại cuộc sống độc thân, Giang Yến Ni ngoài việc cảm thấy sợ hãi một ngày nào đó Phùng Hán Trân sẽ xông ra tạt axit vào mặt cô thì cuộc sống có thêm một Chu Tiểu Hổ cũng không đến nỗi quá tồi tệ với cô.

Ít nhất là trong khoảng thời gian Trịnh Tuyết Thành mất tích, cô vẫn còn có người để mà giết thời gian.
Hồng Hoảng, một người đại diện cho thế hệ phụ nữ hiện đại từng nói: nếu như tạm thời không gặp được đúng người phù hợp với mình, bạn cũng chớ ngại nói chuyện với anh ta.
Giang Yến Ni luôn vận dụng câu nói này tương đối tốt. Đây chính là nhược điểm của đời người, Giang Yến Ni chưa bao giờ né tránh, vì vậy cô mới bị nhiều người ghét như vậy.
Cô chẳng hề né tránh nói ra mối quan hệ phức tạp của mình với Trịnh Tuyết Thành cho Chu Tiểu Hổ nghe. Nếu chỉ nói tình yêu thì quá đơn thuần, nếu chỉ nói tình dục thì lại quá dung tục.
Thế nhưng Chu Tiểu Hổ lại thô lỗ quả quyết:
- Em chỉ là ham muốn xác thịt với anh ta!
Chu Tiểu Hổ nói:
- Cái mà gã đàn ông ấy có thể cho em thì người đàn ông khác cũng có thể. Em có cần thiết phải ngày đêm nhớ nhung đến chồng của người khác không?
Có lẽ Chu Tiểu Hổ nói cũng có lí. Trước khi Giang Yến Ni làm rõ được tình cảm dành cho Trịnh Tuyết Thành là tình yêu hay là ham muốn tình dục, cô chẳng muốn biện minh thanh bạch cho bản thân mình.
- Thôi được rồi, tình dục thì tình dục, thế thì đã sao?
Sau đó, Chu Tiểu Hổ lại nhắc lại những điều ban nãy anh ta đã nói một lần nữa. Những thứ cao thâm hơn anh ta chẳng thể nói ra được.
Nói mãi nói mãi, anh ta lại nói ra những lời thô tục.
Loại đàn ông như Chu Tiểu Hổ thật sự đáng kinh tởm, ăn nói thật chẳng có văn hóa gì cả. Thế nhưng anh ta lại là một gã đàn ông đê tiện không cần che giấu, thích Giang Yến Ni chân thành.
Anh ta chân thành muốn một lần được lên giường với Giang Yến Ni.
Anh ta nói:
- Anh yêu em, cho dù em có tin hay không. Anh biết anh không xứng với em thế nhưng anh vẫn cứ yêu em.
Ngay cả cách tỏ tình cũng quê mùa và cứng nhắc, thật là một gã đàn ông dung tục đến hết thuốc chữa.
Giang Yến Ni phải thừa nhận là trong những ngày Trịnh Tuyết Thành mất tích, cái gã đàn ông dung tục này lại là liều thuốc an thần quan trọng của cô.

Cô cảm thấy mình giống như một con bù nhìn rơm đầy những lỗ đạn bắn ở trên người, trước khi chết còn nôn nóng mong muốn được khẳng định mình.
***
Thực ra sự mất tích lần này của Trịnh Tuyết Thành không chỉ vì anh ta bị vợ quản lí chặt.
Hôm nay, lúc hết giờ làm việc, Trịnh Tuyết Thành gửi cho Giang Yến Ni một tin nhắn: “Tối nay anh đến chỗ em ăn cơm. Hôn em”.
Sau khi vui mừng nhận được tin nhắn, cô bắt đầu cảm thấy buồn cho sự vui mừng của mình.
- Thật là đồ đê tiện! – Cô tự mắng chửi mình.
Vẫn là một bữa ăn thịnh soạn như thường lệ và một người phụ nữ sạch sẽ và quyến rũ. Thế nhưng sau cuộc ái ân, Giang Yến Ni đã suy nghĩ rất nhiều, không biết có nên tính toán món nợ Trịnh Tuyết Thành vô duyên vô cớ mất tích hay không.
Nếu hỏi ắt sẽ là những lí do đó, đồng thời nhân tiện nói thêm một câu thuyết giáo ví dụ như: “Anh cần sự thông cảm của em”.
Vì vậy Giang Yến Ni quyết định sẽ ngậm miệng.
Nào ngờ Trịnh Tuyết Thành lại đưa ra một tuyên bố với Giang Yến Ni.
Anh ta đang ấp ủ một chuyện, nếu như thuận lợi sẽ biến toàn bộ khách hàng anh ta đang bồi dưỡng cho công ty thành thần tài của mình.
Giang Yến Ni nghe xong liền nghĩ ngay đến câu: “Nuôi ong tay áo”.
Thế nhưng Trịnh Tuyết Thành hiện nay rất hào hứng. Sở dĩ anh ta đến làm việc ở chi nhánh này thực ra là do tổng công ty điều đến, bởi vì đã nhiều năm làm việc ở tổng công ty, muốn lên chức mà không tranh giành được. Bạn có tranh giành được với một người biết cúi trên luồn dưới không? Bạn có tranh giành được với con ông cháu cha không? Người Đài Loan lập công ty, biến công ty thành công ty gia đình là thói quen của họ, người ngoài có vào làm cũng chớ có mong được ngóc đầu lên, thế nên Trịnh Tuyết Thành mới lùi một bước để nghĩ kế lâu dài. Thế nhưng vừa mới đến đây đã bị các nhân viên có thâm niên trong nghề chèn ép, đặc biệt là lão Cổ Trường Chinh kia luôn giương cái mác doanh số tiêu thụ ỗi năm ra để dọa người khác, mắt lúc nào cũng như mọc ở trên trán, làm sao có thể dễ dàng chấp nhận để một người mới đến như Trịnh Tuyết Thành trở thành cấp trên của mình. Mỗi lần đi ngang qua, Trịnh Tuyết Thành chỉ mong có thể nhảy bổ vào cắn cho ông ta một phát.
Trịnh Tuyết Thành nói:
- Anh mà còn không phản kích thì chẳng còn chỗ đứng trong công ty này nữa rồi!
Giang Yến Ni không dám gật bừa với nỗi lo lắng của Trịnh Tuyết Thành. Cô chỉ biết Trịnh Tuyết Thành là người có thu nhập cao nhất trong bộ phận. Còn Cổ Trường Chinh mặc dù có cậy lớn tuổi lên mặt, tính tình có hơi cổ quái nhưng ông ta đối xử với mọi người đều như vậy, chẳng hề có ý nhắm vào một ai.
Thế nhưng cô chẳng thể khuyên nhủ Trịnh Tuyết Thành từ bỏ cái suy nghĩ này. Bởi vì Trịnh Tuyết Thành đã tính toán cả rồi. Anh ta không chỉ muốn chuyển hết nghiệp vụ của mình đi mà ngay cả phần việc trong tay Giang Yến Ni cũng nên “cống hiến” cho anh ta.
Đây chính là mục đích Trịnh Tuyết Thành nói chuyện này cho Giang Yến Ni biết, anh ta cần cô giúp đỡ xây dựng giang sơn, hơn nữa, anh ta lại vô cùng tin tưởng cô.
Giang Yến Ni không vội vàng nhận lời. Điều đầu tiên mà cô nghĩ là, người đàn ông này còn chưa li hôn, lấy được giang sơn rồi thì nó là của ai?
Cô còn nhớ mình đã 28 tuổi rồi, điều duy nhất khiến cho cô yên tâm chính là công việc này, vừa ổn định vừa thuận lợi. Nếu như kế hoạch của Trịnh Tuyết Thành thất bại, hoặc việc đầu tư tình cảm của cô vào anh ta thất bại, mà hành vi phản bội công ty nếu bị bại lộ ra ngoài, ai sẽ chịu trách nhiệm với cô đây?
Thực ra có quá nhiều vấn đề Giang Yến Ni cần phải suy xét thật kĩ.
***

Đổng Du chỉ ngủ lại nhà Giang Yến Ni có một đêm, ngày hôm sau liền về nhà, đem theo sự cổ vũ của Giang Yến Ni trở về với niềm hi vọng dạt dào được làm chủ bản thân mình một lần.
Vừa đẩy cửa ra cô đã thấy Bác Đạt Vĩ đang nằm ngáy khò khò trên xô-pha, ti vi vẫn bật, điều hòa cũng bật, trên bàn còn bày la liệt rất nhiều túi ni lông đựng đồ ăn vặt, lon bia vứt ngổn ngang.
Mỗi lần đều như vậy, cứ cãi nhau là Bác Đạt Vĩ lại biến cả cái nhà thành một mớ hỗn độn.
Trên đường đi, Đổng Du đã nghĩ rất kĩ, những ngày tháng này của cô quá buồn bã, Bác Đạt Vĩ đã to gan đến mức ngang nhiên dẫn đàn bà về nhà ngủ, hơn nữa cái danh sách người tình mà anh ta đã liệt kê ra rất có thể cũng là thật. Vì vậy cuộc hôn nhân này, không li dị thì biết làm thế nào?
Nhưng cái từ “li hôn” cứ nghĩ đến là lại thấy đau thắt tâm can.
Cô đặt cái túi xuống, chẳng buồn thu dọn phòng ốc mà ngồi đối diện với Bác Đạt Vĩ, đợi anh ta tỉnh lại.
Thực ra cô không hề biết Bác Đạt Vĩ đã tỉnh lại. Người đàn ông này không bao giờ uống quá chén, hay nói cách khác, anh ta thậm chí ghét rượu.
Chẳng qua là Bác Đạt Vĩ đã đoán chuẩn là hôm nay cô sẽ về nhà. Thế nên anh ta đã lên kế hoạch đối phó với cô.
Bởi vì những chuyện này đều là do Đổng Du một tay gây ra. Cô dám lừa dối anh, coi anh như một gã ngốc. Vì vậy có xảy ra những chuyện như thế này cũng là đáng đời cho cô!
Sau đó, như thường lệ, anh ta sẽ lại khiến cho người đàn bà ấy phải sám hối và ngoan ngoãn.
Anh ta không ngờ rằng Đổng Du sẽ đưa ra đề nghị li hôn.
Đổng Du ngồi bất động trên xô-pha, giống hệt như đã hóa đá. Đã mười hay mười lăm phút trôi qua, Bác Đạt Vĩ không thể chịu được nữa liền giả bộ vươn vai, mở mắt ra.
Anh ta chẳng buồn đếm xỉa đến Đổng Du, giả vờ như không nhìn thấy người ngồi trước mặt mình.
Đổng Du hôm nay dường như điềm đạm hơn cả anh ta. Cô kiên quyết không nhìn anh ta, ánh mắt dán chặt bên ngoài cửa sổ.
Bác Đạt Vĩ đành phải chủ động công kích, anh ta ngồi dậy, hỏi:
- Cô không nói gì là có ý gì? Đau lòng ư? Buồn ư? - Bác Đạt Vĩ hầm hừ nói – Đều do cô cả! Giả làm gái trinh có gì hay ho chứ? Nhìn thấy chồng mình lên giường với người khác cũng rất thú vị phải không?
Bác Đạt Vĩ hằn học liên tiếp sử dụng những “vũ khí hạng nặng” để công kích Đổng Du. Thế nhưng anh ta còn chưa kịp tiến hành đợt công kích thứ tư thì Đổng Du đã nói:
- Chúng ta li hôn đi!
Giọng nói của Đổng Du rất nhẹ, cảm giác hai từ “li hôn” khó khăn lắm mới thoát ra khỏi cổ họng của cô được. Thế nhưng cô đã nói ra điều đó.
Bác Đạt Vĩ kinh ngạc khựng người lại, hồi lâu mà không phản ứng lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận