Ảo Tưởng Hôn Nhân


Thế nhưng Đổng Du nói xong thì khác. Bác Đạt Vĩ nghe xong liền đập bốp cây bút trên tay mình xuống bàn. Lúc này dường như anh ta mới phát hiện ra trên tay mình đang cầm một cây bút. Bác Đạt Vĩ đứng bật dậy, sải bước về phía Đổng Du.
Anh ta bắt đầu hủy hoại Đổng Du. Một cách kiên quyết, chẳng chút do dự và cực kì bi tráng.
Không phải là những cái bạt tai, mà là những nắm đấm, những cú đá, lên gối... Anh ta chắc chắn đã coi Đổng Du là cái bao cát ở phòng tập: đấm thẳng, đấm móc, đá móc... các động tác rất nhanh và đẹp mắt.
Bác Đạt Vĩ chửi:
- Cô là đồ đĩ điếm!
Bác Đạt Vĩ gào lên:
- Chẳng phải cô vẫn giả vờ thanh cao trước khi cưới sao? Chẳng phải cô nói đêm đầu tiên để dành cho tôi sao? Cô chỉ là một con đĩ!
Bác Đạt Vĩ quát:
- Tôi bị cô lừa cho thê thảm, đồ đĩ!
Bác Đạt Vĩ gào lên:
- 4.800 tệ à? Thật là xót đứt cả ruột! Đồ đĩ!
Câu “Đồ đĩ” có lẽ là phương pháp chửi thâm độc nhất mà Bác Đạt Vĩ biết, vì vậy anh ta điên cuồng sử dụng nó với tần suất chóng mặt.
Đổng Du nghĩ rằng bản thân mình chắc đã chết rồi, bởi vì đến cuối cùng, cô chẳng còn thấy đau nữa, những câu chửi mắng của Bác Đạt Vĩ dường như chẳng liên quan gì đến bản thân, nói chung tất cả đều đã rời xa khỏi cô.
Đổng Du mong chờ Bác Đạt Vĩ lấy hết dũng khí của mình, để giết chết cô.
Thế nhưng khi cô tỉnh lại, thấy mình đang nằm trên đất, còn Bác Đạt Vĩ đã biến mất.
***
Giang Yến Ni đến bệnh viện sau Thẩm Anh Nam. Cô cảm thấy rất xấu hổ vì Đổng Du gọi điện thoại mà cô lại tắt máy.
Lúc ấy cô với Trịnh Tuyết Thành đang dính lấy nhau. Bọn họ thường quấn lấy nhau như vậy, thậm chí còn cuồng nhiệt hơn cả lúc xảy ra chuyện. Hai người mặc dù vẫn là người cũ nhưng dường như muốn chứng minh một điều gì đó, muốn củng cố một điều gì đó... thế nên không thể không ra sức mà “hành sự”.

Làm như vậy rất hại sức khỏe. Giang Yến Ni đã có quầng thâm trên mắt. Lúc tắm cô mới phát hiện ra người phụ nữ ở trong gương, mặc dù đã tô son đỏ nhưng không còn tươi tắn như trước. Khuôn mặt tiều tụy của cô lúc này khiến cho người khác cảm thấy chỉ cần dùng hai từ để miêu tả: giày rách.
Giang Yến Ni càng ngày càng thích chửi mắng bản thân mình thậm tệ.
Cũng may là khi Trịnh Tuyết Thành đến, cô lại cảm thấy bản thân mình trở thành thiên sứ cứu vớt người đàn ông này, nhân tiện cứu vãn cái tuổi thanh xuân chuẩn bị tàn lụi của mình. 28 tuổi rồi, tuổi xuân chẳng còn được bao nhiêu, cái gì cũng phải biết tranh thủ.
Sau khi mở máy Giang Yến Ni mới phát hiện ra mình đã để lỡ mười cú điện thoại và tin nhắn của Thẩm Anh Nam.
Đổng Du bị thương nặng, đây chỉ là xét từ bên ngoài: môi bị rách, mặt sưng phù, thân thể chỗ xanh chỗ tím chỗ đỏ như bị mắc một căn bệnh ngoài da nào đó, trông rất đáng sợ.
Không bị thương đến xương cốt, ít nhất Đổng Du vẫn có thể cử động, có thể gọi điện thoại, đầu óc tỉnh táo.
Cũng may là Bác Đạt Vĩ chưa đến mức phát rồ thật sự, theo như ấn tượng xấu xa của Giang Yến Ni và Thẩm Anh Nam, bọn họ tưởng rằng gã đàn ông này sẽ băm vằm Đổng Du thành trăm mảnh, như vậy mới phù hợp với bản chất của anh ta.
Đổng Du không hề khóc lóc, nằm yên trong phòng theo dõi, hai mắt mở to, nhìn không chớp mắt vào một chỗ nào đó trong phòng.
Thẩm Anh Nam đưa ra ý kiến báo cảnh sát, cô quên rằng khổ chủ chính là Đổng Du, một người mà bảo cô li hôn chẳng khác nào bảo cô đi chết.
Đây là lời bình luận của Giang Yến Ni mà cô đã nói ngay trước mặt Đổng Du trước đây. Lúc ấy Đổng Du nghe xong liền bật cười thừa nhận. Thế nhưng hiện giờ, Đổng Du đang nằm trên giường, thân thể chẳng còn chỗ nào nguyên vẹn, dưới lớp chăn mỏng dính, thân hình của Đổng Du còn bằng phẳng chẳng khác gì mặt phản. Cái con ngốc này có định tiếp tục sống hay không nữa? Trong lòng Giang Yến Ni thật sự không dám chắc.
Thẩm Anh Nam cũng chẳng dám chắc, cô cũng không dám đưa ra chủ trương bảo Đổng Du li hôn. Thẩm Anh Nam không thể vì mình đã li hôn mà mong tất cả phụ nữ trên thế giới này đều bị hất ra khỏi cửa.
Vì vậy chuyện này chỉ có thể để cho Đổng Du tự quyết định.
Điều duy nhất mà Giang Yến Ni và Thẩm Anh Nam có thể làm được là trả tiền viện phí cho Đổng Du rồi đưa cô về nhà.
Ý của Giang Yến Ni là đưa Đổng Du về nhà cô ở tạm hai ngày, vì biết đâu được cái tên Bác Đạt Vĩ súc sinh kia đánh chưa đã chân tay? Thế nhưng Đổng Du một mực nói:
- Tớ muốn về nhà! – Cô nói – Cho dù thế nào thì chuyện này cũng là lỗi của tớ!
Không phải gái trinh là điều đáng xấu hổ, đáng nhục nhã, đây là quan điểm của Đổng Du, thậm chí cô còn áp đặt cái quan điểm ấy lên đầu mọi người. Thần kinh của Giang Yến Ni đều vì chuyện này mà sụp đổ.
Cô có chút hối hận vì đã làm bạn với Đổng Du thời học đại học. Cô thật sự rất hận bản thân vì có một người bạn như thế này.
***

Nếu như có thể, Đổng Du cũng cam tâm tình nguyện không có một người bạn như Giang Yến Ni thời học đại học. Giang Yến Ni rất đẹp, đẹp sắc sảo và độc lập, chưa bao giờ bị bạn trai “cưa đổ”. So với Giang Yến Ni, Đổng Du thật sự rất đáng thương.
Thế nhưng cho dù không có Giang Yến Ni thì Đổng Du cũng vẫn cảm thấy bản thân mình đáng thương. Cô rất ân hận, có lẽ ngay từ đầu cô nên thẳng thắn thừa nhận với Bác Đạt Vĩ rằng mình không phải là gái trinh, như vậy anh ta có chấp nhận hay không vẫn còn hơn để xảy ra chuyện hôm nay.
Một Tả Gia Thanh có thể nói lên điều gì? Trên đời này cho dù có hàng trăm hàng nghìn Tả Gia Thanh cũng không thể nói rằng đàn ông khắp Trung Quốc này đều là Tả Gia Thanh, dù gì cũng phải có một người không quan tâm đến chuyện đó, chỉ cần bản thân mình kiên nhẫn chờ đợi.
Nói không chừng Bác Đạt Vĩ không phải là người đó, anh ta căm ghét bị lừa gạt. Anh ta thông minh như vậy, cao ngạo như vậy, làm sao có thể chịu đựng được việc mình bị biến thành một kẻ ngốc.
Toàn thân Đổng Du đều đau đớn, đau tới mức quặn thắt cả gan ruột. “Bạo lực gia đình”, hôm nay bác sĩ đã nói đến từ này, cô vội vàng biện minh:
- Không phải đâu, là do... Tôi không cẩn thận nên bị ngã.
Chẳng thể lừa gạt ngay cả bản thân mình, thật là mất mặt, thật là nhục nhã!
Bác Đạt Vĩ vẫn không trở về nhà. Đổng Du ngồi ở trong phòng khách, đột nhiên nhớ ra cái gì đó liền chạy như bay về phòng ngủ, mở tủ quần áo ra.
Cũng may, quần áo của Bác Đạt Vĩ vẫn ở đây.
Tĩnh tâm lại, cơn đau lại ập đến vì ban nãy cô vì căng thẳng mà chạy quá nhanh vào đây. Đổng Du dựa vào tủ quần áo ngồi bệt xuống đất.
Cả đêm hôm ấy Bác Đạt Vĩ không về nhà, điện thoại cũng tắt.
Đổng Du lại nhận được điện thoại của Tả Gia Thanh. Gã đàn ông đó vui vẻ nói trong điện thoại:
- Hi, Đổng Du, em có khỏe không?
Đổng Du nghĩ: “Biết trả lời thế nào đây? Nhờ phúc của anh, tôi rất khỏe, anh là đồ ngu xuẩn!”
Với tính cách của Đổng Du thì đương nhiên cô không thể thốt ra những câu như vậy, hơn nữa nỗi đau khổ của cô sao phải nói cho người khác biết? Cô đã có thể đoán ra, nếu như anh ta biết được vì sự quấy nhiễu khốn kiếp của mình mà cô đã thành ra thê thảm như thế này thì chắc chắn bên cạnh việc thương xót cho cô, anh ta sẽ càng khâm phục khả năng tiên đoán của mình hơn.
Đổng Du ngắt điện thoại, không đáp một lời nào. Tả Gia Thanh rõ ràng không hiểu rõ tình hình, anh ta liên tục gọi đến, cứ như thể phải chọc cho cô tức điên lên mới cam lòng.
Vì thế Đổng Du hết lần này đến lần khác ngắt máy.

Cô không dám tắt máy bởi vì nếu như Bác Đạt Vĩ nghĩ thông suốt, biết đâu anh ta sẽ gọi điện cho cô.
***
Chiều ngày thứ ba Bác Đạt Vĩ mới quay về nhà. Anh ta tự dùng chìa khóa của mình để mở cửa. Nhìn thấy Đổng Du chạy ra từ nhà bếp, vẻ mặt anh ta hết sức bình thường, không hề tỏ ra phẫn nộ, cũng chẳng lạnh lùng. Trên mặt anh ta lúc này là một niềm vui phảng phất rất khó đoán.
Đổng Du nhìn thấy mình có hi vọng liền chạy bổ về phía Bác Đạt Vĩ. Những vết sưng trên mặt cô đã xẹp bớt, những vết rách trên môi đã đóng vảy, thế nên bộ dạng của Đổng Du lúc này trông thật đáng thương.
Nhìn thấy bộ dạng đáng thương của Đổng Du, Bác Đạt Vĩ không nhịn được cười.
Anh ta cười ngọt ngào nói với Đổng Du:
- Đoán xem tôi đã đi đâu?
Đổng Du không biết nên trả lời như thế nào, thái độ này của Bác Đạt Vĩ khiến cô không sao nắm bắt được. Ngoài những lúc dùng thẻ của cô để mua những món đồ mà anh ta thích ra thì Đổng Du chẳng bao giờ nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ như thế này ở Bác Đạt Vĩ. Vì vậy cô có chút không quen.
Cũng may là Bác Đạt Vĩ không có ý định chờ đợi câu trả lời của cô. Anh ta thản nhiên nhìn cô, nói:
- Tôi đi tìm đàn bà đấy!
Bác Đạt Vĩ tiếp tục nói:
- Chính là người đàn bà mà lần trước đã gửi tin nhắn cho tôi và đã cãi nhau một trận với cô ấy!
Bác Đạt Vĩ câng câng nói:
- Cô ta quấn tôi suốt ba ngày liền mới chịu thả ra, nhưng dù sao thì cũng sướng thật!
Bác Đạt Vĩ chắc chắn đang nói đùa, cái kiểu nói trắng ra như vậy cho thấy rõ ràng anh ta chưa làm gì hết. Vì vậy Đổng Du kiên quyết không nghe anh ta nói bậy. Cô đến gần đón lấy áo khoác trên tay anh ta, nói:
- Anh đói chưa? Em hầm xương cho anh ăn nhé!
Bác Đạt Vĩ liền né tránh bàn tay của Đổng Du, sự né tránh đầy cao ngạo, sau đó lấy ra một thứ ở trong túi quần: là một cái bao cao su, huơ huơ trước mặt Đổng Du:
- Một hộp có mười cái, trong ba ngày, tôi với cô ta dùng hết chín cái cơ đấy!
Bác Đạt Vĩ nói tiếp:
- Còn với cô, một tháng chẳng dùng hết nổi một hộp. Đều là đàn bà mà sao khác biệt thế nhỉ?
Câu cuối cùng Bác Đạt Vĩ nghiến răng trèo trẹo mà nói. Vẻ mặt của anh ta đã thay đổi, bởi vì anh ta nóng lòng khoe khoang hay cũng có thể là anh ta đang nôn nóng muốn đánh Đổng Du, vì vậy những điều anh ta nói mới phô trương thái quá như vậy.

***
Thẩm Anh Nam không mượn được tiền, Tưởng Đại Bình kiên quyết không cho vay:
- Đừng nói là 60 nghìn tệ, 6 nghìn tệ cũng không được! - Tưởng Đại Bình đưa ra một lí do vô cùng chính đáng – Mao Nhị là người như thế nào mà em lại đi nghe theo lời dụ dỗ của hắn ta?
Tưởng Đại Bình tỏ vẻ hiểu biết nhưng thực tế anh ta lại chỉ biết công kích Mao Nhị mà chẳng đưa ra được bằng chứng nào thuyết phục để chứng minh rằng những thông tin mà Mao Nhị đưa ra là giả, việc phất lên chỉ trong một đêm hoàn toàn là chuyện bịa đặt. Bởi vì hiện giờ những chuyện này quả thực vẫn thường xảy ra, hơn nữa cũng đã có người giàu lên thật sự nhờ vào việc này.
Ngay cả người khuynh gia bại sản vì chơi xổ số còn có, thế thì đầu tư 100 nghìn tệ vào việc mua nhà thì có gì mà kì lạ?
Mặc cho Thẩm Anh Nam nói rã bọt mép, Tưởng Đại Bình kiên quyết không tin tưởng. Thẩm Anh Nam vốn định nổi điên lên nhưng chợt nghĩ, cô giờ đâu còn là bạn gái của Tưởng Đại Bình nữa?
Thẩm Anh Nam lần đầu tiên vì chuyện này mà cảm thấy đau buồn. Cô từ bỏ ý định thuyết phục, trầm ngâm đóng cửa phòng mình lại.
Nửa đêm Tưởng Đại Bình bỗng nhiên cảm thấy có người đang lay mình. Mở mắt ra nhìn, hóa ra là Thẩm Anh Nam.
Thẩm Anh Nam đang hôn anh ta, miệng cô đi đến đâu là ở đó ươn ướt nước bọt của cô.
Cửa không khóa, ánh đèn bên ngoài phòng khách hắt vào trong phòng. Tưởng Đại Bình có thể dễ dàng nhận thấy Thẩm Anh Nam chỉ mặc có cái áo ngực với cái quần lót hoa. Quần lót hoa của cô đã dão rồi, thậm chí còn hở cả dây chun quần ra.
Tưởng Đại Bình nhanh chóng chấp nhận Thẩm Anh Nam, Tưởng Đại Bình làm sao có thể không chấp nhận Thẩm Anh Nam cho được? Thẩm Anh Nam cũng khá hoàn cảnh, gần 30 tuổi rồi mà vẫn mặc những chiếc quần “hoàn cảnh” như vậy.
Đột nhiên trái tim Tưởng Đại Bình lại dâng trào cảm giác ấm áp và yêu thương.
Lần này làm tương đối lâu, hơn nữa cả hai người đều dốc hết sức lực. Lúc kết thúc, Thẩm Anh Nam thậm chí còn dùng tay vuốt mái tóc Tưởng Đại Bình, nhắm mắt lại, trong lòng cảm thấy bồi hồi vô cùng.
Lúc sờ đến gáy Tưởng Đại Bình, cô chợt bừng tỉnh.
Thẩm Anh Nam nói:
- Đại Bình...
Chưa kịp nói hết, Thẩm Anh Nam đã nghe thấy Tưởng Đại Bình nói bằng giọng dứt khoát:
- Anh sẽ không cho em vay tiền đâu!
Lúc nói ra câu này, Tưởng Đại Bình thậm chí còn chưa ra khỏi cơ thể Thẩm Anh Nam. Vì vậy cảnh tượng này thật bối rối, thật khó xử.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận