Áo choàng của lão đại không giữ nổi

 
Nhà cũ Thẩm Thị.
Sân vườn sau được bao phủ bởi rất nhiều hoa bỉ ngạn và hoa quế, còn có một hồ cá không lớn không nhỏ.
Thẩm Mộng Như mặc bộ quần áo màu vàng thoải mái rộng rãi đứng bên cạnh hồ cá, trong tay cầm một chén thức ăn cho cá.
Ngón tay trắng tinh tế, lấy ra một chút thức ăn cá rồi rãi xuống hồ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhìn từ xa, động tác của cô ta rất đẹp, giống như múa tay.
Trước đây Thẩm Mộng Như đã học ở một trường quý tộc ở Hải Thành, thành tích cao, chỉ số thông minh là 300.
Trong trường quý tộc ở Hải Thành, cô ta là hoa khôi, nhưng chỉ có thể là hoa khôi chứ không đủ chỉ tiêu để đạt được danh hiệu người phụ nữ đẹp nhất Hải Thành.
Thẩm Phi Phong vừa về đến nhà thì nghe thấy tiểu Thanh nói tâm trạng của Mộng Như không được tốt lắm, hỏi tiểu Thanh mới biết cô ta đang ở sân sau.
Thẩm Phi Phong ra đó, ánh mặt trời rọi vào thân hình cao ráo của anh ta, càng làm nổi bật sự hoàn mỹ đó.
Thẩm Mộng Như vẫn tiếp tục cho cá ăn, lại thoáng nghĩ đến chuyện năm năm trước.
Lúc đó cô ta cũng 16 tuổi, bằng tuổi với Lục Tịnh Kỳ, sinh cùng ngày cùng tháng với Lục Tịnh Kỳ, nếu không phải trước đây cô ta nghe lén cuộc trò chuyện của bố mẹ, có lẽ cô ta sẽ vĩnh viễn không biết bố ruột của mình là ai.

Cô ta không phải con ruột của vợ chồng Thẩm Thị, không phải huyết mạch của Thẩm Thị, cho dù là vậy, vợ chồng Thẩm Thị vẫn cưng chiều cô như một nàng công chúa.
Nhà họ Thẩm thật sự rất lớn, ông Thẩm có hai người con trai, một người là bố của Thẩm Phi Phong – Thẩm Trữ Vinh, một người là bố của Thẩm Nguyên Dao – Thẩm Dương Quang.
Bỗng nhiên có một giọng nói đầy sức quyến rũ, truyền đến từ phía sau Thẩm Mộng Như: “Nếu cho ăn nữa thì cá trong hồ sẽ bị no chết đấy.”
Thẩm Mộng Như ngừng tay, mím môi nói: “No chết? Sao chúng nó có thể dễ dàng chết vậy chứ.”
Thẩm Phi Phong sửng sốt, lập tức nhận ra gì đó, khóe môi cong lên nụ cười dịu dàng nói: “Mộng Như, em cũng nên quay về trường học.”
Thẩm Mộng Như xoay người, nhìn anh trai đứng sau mình, thu hồi lại ánh mắt lạnh lùng hung ác, nghiêng đầu cười nói: “Anh, xử lý xong mọi việc thì em sẽ quay về trường học, được không?”
Thẩm Phi Phong lắc đầu, kéo chiếc ghế dựa bên cạnh ngồi xuống, nhìn quyển tạp chí nói về giới thương nghiệp đặt trên bàn. Anh ta híp mắt lại, đôi mắt lạnh nhạt tràn đầy hàn ý: “Từ khi nào lại để ý tới chuyện thương nghiệp vậy? Hửm?”
Thẩm Mộng Như sửng sốt, hơi giật mình, sau đó thuận mình lấy đại một lý do nào đó: “ À, em chỉ tò mò nên coi sơ qua thôi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Phi Phong hít một ngụm, nghĩ đến lời của tiểu Thanh đã nói, hỏi cô ta: “Mộng Như, ai chọc em không vui à?”
Thẩm Mộng Như cúi đầu, nhìn thức ăn cho cá trong tay, cau mày nói: “Không có.”
Nói xong, cô ta xoay người đi tới một cái ghế dựa khác, đặt thức ăn cho cá lên bàn rồi lại nói tiếp: “Anh, em… không sao cả.”

Thẩm Phi Phong nâng tay phải, ngón tay thon dài quẹt nhẹ lên mũi cô ta: “Từ lần trước, sau khi em trở về từ Thiên Lang Các, em đã trầm tính hơn rất nhiều.”
Thẩm Mộng Như vừa định mở miệng nói thì Thẩm Phi Phong đã nói tiếp: “Stop, anh không muốn nghe những lý do bịa đặt của em, dù sao thì, nếu có chuyện gì thì em phải nói cho anh biết, có hiểu không?”
Nói xong, anh ta đứng dậy rời khỏi sân vườn.
Thẩm Mộng Như nhìn bóng dáng của anh trai rời đi, lẩm nhẩm trong lòng: Anh, cảm ơn anh, cảm ơn mọi người vì đã cưng chiều em như vậy.
Khóe môi cô ta nở nụ cười hạnh phúc, những ngón tay trắng như sứ không biết cố ý hay vô tình mà chạm vào cuốn tạp chí trước mặt.
******
Tại viện nghiên cứu MAD.
Trụ sở của viện nghiên cứu này nằm ở vùng ngoại thành, rất gần trường trung học số 1 Hải Thành.
Viện nghiên cứu nhìn có vẻ rất đơn sơ, nhưng những thiết bị đặt bên trong quả thực phải nói rằng bất khả chiến bại.
Tần Minh Trương mặc trang phục bác sĩ màu trắng, mang theo kính bảo vệ mắt và khẩu trang.
Ngón tay mảnh khảnh của anh ta đeo găng tay y tế màu vàng, ngồi ở bục thí nghiệm, từng bước một nghiên cứu số Thanh Hà đại ngọc còn sót lại.
Mặc Doãn Hạo sải đôi chân dài bước tới, một tay đút túi quần, tư thế đi lại có… chút phóng đãng.

Ngoài hành lang, mấy nhân viên đang làm việc nhìn thấy Mặc Doãn Hạo, đều cúi người cung kính chào một tiếng: “Ông chủ Mặc.”
Anh đứng ở cửa, ngước mắt lên nhìn mấy chữ được viết trên tấm biển bên trái.
Phòng mạ kẽm.
Mặc Doãn Hạo mở cửa ra, nhìn một vòng xung quanh, khi thấy Tần Minh Trương thì anh lập tức sải bước đi về phía anh ta.
Anh cất giọng trầm ổn và rõ ràng: “Nghiên cứu đến đâu rồi?”
Ngay khi Mặc Doãn Hạo tiến vào, Tần Minh Trương đã nhận ra nên không có quá bất ngờ.
Tạm dừng một hồi, giữa mày khẽ nhíu lại, giọng nói của anh ta có vẻ chán chường: “Vẫn chưa, đã nghiên cứu thành công việc chế tạo thuốc, nhưng mà…”
Mặc Doãn Hạo thấy anh ta cứ ngập ngừng, trong lòng có chút dự cảm không lành, trên mặt không có một tia cảm xúc, hỏi: “Nhưng cái gì?”
Tần Minh Trương ngẩng đầu, lùi về sau vươn tay lấy chiếc bình nhỏ, ném cho Mặc Doãn Hạo, kiên định nói: “Chuột bạch thử nghiệm không thành công.”
Mặc Doãn Hạo mở bình ra nhìn thoáng qua, một lúc sau, lông mày khẽ nhíu lại: “Trương, cậu cảm thấy cách này của cô ấy có tác dụng sao?”
Cô ấy, chữ “cô ấy” này, đương nhiên Tần Minh Trương biết đó là ai.
Tần Minh Trương tháo kính bảo vệ mắt và khẩu trang xuống, nhìn anh bằng đôi mắt dị thường, không chắc chắn nói: “Phương pháp này của cô ấy vẫn có thể, quả thật bệnh tình của bà Trân Châu đã có chuyển biến tốt, nhưng người duy nhất có thể chữa khỏi loại bệnh này, chỉ có thể là thiên tài y thủ.”
Ngẫm nghĩ một hồi, anh ta lại nói: “Thấy bà Trân Châu hồi phục thế này! Cách châm cứu của cô ấy rất thuần thục, hẳn là trước đây đã từng xem bệnh cho người khác, nên…”
Anh thấy Tần Minh Trương khựng lại, sốt ruột bảo: “Nói cho hết.”

Tần Minh Trương xua tay, hừ nhẹ hai tiếng.
Từ ánh mắt đó có thể thấy rõ rằng anh ta không hề chắc chắn.
Mặc Doãn Hạo dựa vào bàn thí nghiệm gần đó, nhìn cái bình thêm lần nữa, suy nghĩ: Cô gái ấy biết y thuật, ha, quả là rất thú vị.
Tần Minh Trương đứng dậy, đi đến phía cuối phòng thí nghiệm, lấy hai lọ thủy tinh khác màu. Anh ta đóng tủ lạnh lại, rồi trở về vị trí ghế ngồi, đưa lọ thủy tinh cho anh: “Thuốc dành cho đội quân sói.”
Đội quân sói mà Mặc Doãn Hạo bồi dưỡng không giống những đội quân sói bình thường, đó là lý do phải dùng đến loại thuốc này.
Bởi vì cả đội quân sói của anh đều bước ra từ hang sói nơi băng tuyết ngập trời.
Thuốc nước trong tay Tần Minh Trương, là dùng để ức chế độc sói trong cơ thể bọn chúng.
Chỉ có một bộ phận nhỏ của đội quân sói bị trúng độc sói, cho nên cứ cách ba tháng, Tần Minh Trương phải nghiên cứu loại thuốc ức chế độc dược tốt hơn. 
Mặc Doãn Hạo không nhận thuốc, nâng đôi mắt đen láy và dùng ánh mắt thâm thúy nhìn thoáng qua, sau đó đặt chỗ thuốc trong tay lên bàn, thấp giọng nói: “Cậu hãy mang về Lang Ưng Các.” 
Dứt lời, anh xoay người, sải đôi chân dài bước đi, khi vừa ra tới cửa, anh lại nói một câu: “Thu dọn một chút rồi tới nhà họ Lục xem trò vui.”
Những lời này của Mặc Doãn Hạo…
Đến chăm sóc bà nội của anh, muốn giúp thì cứ việc nói thẳng, lại đi nói lòng vòng muốn xem trò vui? Haizz.
Tần Minh Trương nhìn bóng dáng anh đi xa, lẩm bẩm nói: “Mặc, dù sao cô ấy cũng sẽ liên lụy cậu, tôi không biết cô ấy có điểm gì thu hút cậu như vậy, lại khiến cậu không cân nhắc những vấn đề sau này.”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui