Áo choàng của lão đại không giữ nổi

 
Kỳ Tâm Đình Viên.
Mẹ con Tang Uyển Nhu vừa rời đi không lâu, xe của Hàn Triệu Bân đã đến cửa Kỳ Tâm Đình Viên. 
Không riêng gì Hàn Triệu Bân, phía sau còn có những phóng viên truyền thông xuất sắc nhất Hải Thành.
Vừa nghe được tin tức thì các đài truyền thông lớn và phóng viên đều đến cướp tin tức.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một chiếc xe Bugatti Veyron màu xám dừng trước cửa Kỳ Tâm Đình Viên, ghế lái mở ra, một người đàn ông trẻ tuổi bước vòng qua đầu xe rồi lập tức mở cửa ghế sau, cung kính nói: “Đổng sự Hàn.”
Đầu ngón tay của người đàn ông trong xe kẹp một điếu thuốc lá, mặc một bộ đồ tây màu xám.
Nước da hơi vàng, đôi lông mày nhạt màu, ánh mắt đen nháy lộ ra vẻ tâm cơ kín đáo, sống mũi cao thẳng.
Hàn Triệu Bân đã 47 tuổi nhưng thoạt nhìn cũng không thấy già.
Hàn Triệu Bân duỗi đôi chân dài bước xuống xe.
Nâng cặp mắt lạnh lùng khẽ nhìn dòng chữ bên cạnh cửa sắt, trong lòng thầm nói: Kỳ Tâm Đình Viên.
Chỉ trong chốc lát.
Hàn Triệu Bân trầm giọng nói: “Tiểu Lâm.”

Trợ lý Lâm đi lên phía trước, nhấn chuông cửa, người nhận được chuông chính là quản gia Khải.
Quản gia Khải nhìn người trong màn hình, hỏi một câu: “Anh là?”
Trợ lý Lâm không chút do dự đáp: “Đổng sự Hàn.”
Hàn Triệu Bân tới Kỳ Tâm Đình Viên là muốn tìm Tang Uyển Nhu, hoàn toàn không biết Lục Tịnh Kỳ cũng ở nơi này.
Quản gia Khải cúi đầu, suy ngẫm một hồi: Nếu ông ấy trở về vào lúc này, sẽ không…
Lục Tịnh Kỳ cau mày, lạnh lùng nói: “Bác Khải, cho ông ta vào đi!”
Một lát sau, Hàn Triệu Bân và trợ lý Lâm bước vào Kỳ Tâm Đình Viên, để lại đám phóng viên ở bên ngoài.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phòng khách.
Hàn Triệu Bân đi vào phòng khách mới phát hiện cô ở đây, trong nháy mắt đã hiểu được chuyện gì.
Lục Tịnh Kỳ ngồi ở sô pha chơi trò chơi, cô không thèm ngẩng đầu nhìn ông ta một cái.
Dạ Tinh Tư ngồi bên cạnh với dáng vẻ lười biếng, bất cần đời.
Hàn Triệu Bân lắc đầu thở dài, hiểu được tại sao Thái Tử Gia lại coi trọng cô đến vậy.
Khóe miệng cô hơi nhếch lên nở một nụ cười, thuận miệng nói: “Bác Khải, bác hãy rót cho bác cả, à không! Là đổng sự Hàn, bác hãy rót cho ông ấy một tách trà.”

Nói rồi, cô nâng mắt, giọng điệu lạnh lùng nói lại lần nữa: “Bây giờ ông ấy đang là khách của nhà họ Lục, chúng ta không thể chậm trễ, đúng không! Bác Khải.”
Bác Khải cúi đầu, xoay người trả lời: “Đúng, thưa cô chủ.”
Hàn Triệu Bân khẽ cau mày, bỗng nhiên sắc mặt trở nên khó coi,
Ông ta đi đến ghế sô pha ngồi xuống, nhìn Lục Tịnh Kỳ từ trên xuống dưới, tiếp theo lại nhìn sang Dạ Tinh Tư, nhàn nhạt nói: “Kỳ Kỳ, con muốn tiếp quản công ty, bác không cản con, nhưng ông ấy là chú ba của con, ông ấy…”
Còn chưa dứt lời, Dạ Tinh Tư đã lớn tiếng thô bạo nói: “Hay lắm, ông già, ông là ai! À quên, vừa rồi ông nói ông là bác cả của chị gái tôi?”
Đột nhiên trợ lý Lâm tiến hai bước về phía trước, tức giận nhìn Dạ Tinh Tư: “Thằng nhóc này, khi đổng sự Hàn đang nói chuyện, cậu không được phép chen vào.”
Trong nháy mắt Dạ Tinh Tư đã ngồi thẳng dậy, phun ra những từ ngữ không mấy hay ho với trợ lý Lâm: “Mẹ kiếp! Anh thử nói lại lần nữa xem!”
Lục Tịnh Kỳ vừa đánh xong ván game, ngẩng đầu liếc nhìn trợ lý Lâm một cái rồi bỗng chuyển tầm mắt sang Hàn Triệu Bân, khóe môi khẽ cong lên: “Đổng sự Hàn, mong ông nhớ kỹ một chút, ông đã bị bố tôi trục xuất khỏi nhà họ Lục, ở nơi này, ông không có quyền sai bảo tôi, à không đúng! Là không có tư cách quản chuyện của nhà họ Lục thì đúng hơn.”
Hàn Triệu Bân nghe những lời này, đứng hình một hồi lâu mới lấy lại được bình tĩnh.
Khi cô đang nói lời này thì một giọng nói quen thuộc vang lên: “Ha, tôi nghĩ cô Lục nói đúng đấy.”
Giọng nói của Mặc Doãn Hạo cũng giống hệt với khí phách của anh, nói ra lời này, không khí trong phòng khách bỗng thay đổi.
Lục Tịnh Kỳ hơi cau mày, trong lòng thầm mắng: Được lắm.
Hàn Triệu Bân lập tức đứng lên từ ghế sô pha, cúi người cung kính nói: “Ông chủ Mặc.”

Tần Trương Minh nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng ánh mắt đặt trên người Dạ Tinh Tư.
Dạ Tinh Tư cảm nhận được ánh mắt khác thường, cũng ngước lên nhìn về phía anh ta.
Hai ánh mắt với hai sắc thái hoàn toàn khác biệt nhìn chằm chằm vào nhau, sau một hồi, cả hai đều nhìn sang chỗ khác, cùng lúc nói: “Chết tiệt.”
Hàn Triệu Bân gượng cười bảo: “Đúng, ông chủ Mặc nói đúng, nhưng đây là việc của nhà họ Lục, ông chủ Mặc không nên…”
Mặc Doãn Hạo đáp lại bằng mấy chữ lạnh lùng, nhưng cũng đủ để nói lên lập trường của anh: “Đi ngang qua.”
Đi ngang qua? Anh chắc là đã đi ngang qua sao? Kỳ Tâm Đình Viên ở vùng ngoại thành, cách rất xa trung tâm thành phố, nhưng lại rất gần trường trung học số một Hải Thành.
Nghe ba chữ này, Hàn Triệu Bân không dám nói thêm gì nữa, đành phải quay đầu, trầm giọng hỏi: “Kỳ Kỳ, chú ba của con có tội, nhưng dì ba của con không hề có tội, bây giờ bọn họ rất đáng thương, cho nên, xin con hãy giao bọn họ cho bác đi!”
Dạ Tinh Tư rũ mắt, thanh âm có chút ngây ngô nói: “Đi ra ngoài.”
Nói rồi, cậu đứng lên, cầm lấy tách trà trên mặt bàn, trực tiếp đổ xuống mặt đất, lại nói: “Ông già, xin hỏi một câu, chị của tôi bị người đời thiêu chết, khi đó ông đã ở đâu? Khi chị của tôi mất đi bố mẹ, ông đã ở đâu? Bọn họ đáng thương? Ha, thật nực cười.” 
Hàn Triệu Bân bị Dạ Tinh Tư nói trúng tim đen thì cứng họng, vẻ mặt có chút kích động: “Cậu, cậu, cậu, cậu…”
Ông ta sững người một hồi, mãi không thốt lên được một câu hoàn chỉnh.
Hàn Triệu Bân nhìn Lục Tịnh Kỳ đang ngồi ở ghế sô pha, ông ta thở dài rồi xoay người đi ra phòng khách, rời khỏi Kỳ Tâm Đình Viên.
Tần Minh Trương xem xong vở kịch này, xua tay trêu ghẹo nói: “Mặc, vở tuồng này không thú vị.”
Mặc Doãn Hạo một tay đút túi, dáng đứng thẳng tắp, đưa ngón tay thon dài chỉ vào Dạ Tinh Tư, ngước mắt nhìn Lục Tịnh Kỳ, bình thản hỏi: “Đây là em trai cô sao?”
Dạ Tinh Tư không thích bị người khác chỉ vào cậu rồi hỏi chị, lập tức tiến lên đánh lén Mặc Doãn Hạo một cái.
Đáng tiếc, tốc độ tay của Mặc Doãn Hạo nhanh hơn, nhanh chóng bắt được tay của Dạ Tinh Tư.

Dạ Tinh Tư không phục, dùng chân đá lại.
Khóe môi Mặc Doãn Hạo hơi cười, trong nháy mắt đã né được cú đá của Dạ Tinh Tư.
Tần Trương Minh lùi về sau vài bước, dựa vào tay vịn cầu thang, lặng lẽ nhìn Mặc nhà anh ta so tài võ thuật với Dạ Tinh Tư.
Dạ Tinh Tư thấy đá không được, lại quay đầu thoát khỏi sự khống chế của anh, tung một đòn đá cao.
Ánh mắt Mặc Doãn Hạo có một tia lạnh lùng, khóe miệng khẽ nhếch lên, nói một câu: “Đúng là hai chị em.”
Nói rồi, anh bắt lấy chân Dạ Tinh Tư, xoay người một cái trực tiếp đẩy đến bên người Tần Minh Trương.
Lục Tịnh Kỳ hơi cau mày, nhìn những đồ vật bị đổ ngã xung quanh, nghĩ thầm: Không có gì bị hư hỏng, Mặc Doãn Hạo, anh cũng có chút bản lĩnh đấy.
Dạ Tinh Tư vẫn chưa từ bỏ ý định, dùng sức né tránh tay của Tần Minh Trương, tức giận tiến về phía anh.
Bỗng nhiên, Lục Tịnh Kỳ mất kiên nhẫn nói: “Dạ Tinh Tư, đủ rồi.”
Dạ Tinh Tư nắm chặt bàn tay giữa không trung, dừng bước chân lại, nghiêng đầu nhìn cô: “Chị, anh ta quá đáng ghét, em…”
Lời còn chưa dứt, đôi môi đỏ mọng của cô đã khẽ mở, cắt ngang lời Dạ Tinh Tư nói: “Bác Khải, đưa Dạ Tinh Tư lên lầu.”
Nói rồi, cô mím môi, tiếp lời: “Lên lầu bình tĩnh lại đi.”
Dạ Tinh Tư giận đến nổi hai má đỏ bừng, hai mắt đều đỏ tươi, dáng vẻ mệt mỏi, không cam lòng xoay người lên lầu.
Cậu lên lầu trước, hung hăng nói: “Anh cứ chờ đấy, hừ.”
Tần Minh Trương nghe được lời này, thú vị lắc đầu, nghĩ thầm: Một cậu nhóc cứng đầu không chịu thua, quả là một ứng cử viên sáng giá.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận