Dạo này, Lâm Hàn Thương cảm thấy tâm trạng của An Di đặc biệt không tốt.
Cô làm gì cũng yên lặng, anh hỏi gì cũng chỉ đáp ngắn gọn vài câu.
Anh cũng biết thật ra tính tình cô vốn trầm lặng sẵn, nhưng thời gian này thật sự trầm tới mức báo động.
Cô ít cười hơn trước, cũng không chủ động nói chuyện với bạn bè, cảm giác giống như cô hiện giờ đang quay trở lại cái đêm hè ấy.
U ám, tiêu cực, toàn thân đều mỏi mệt, thiếu sức sống.
Đến cả kẻ ngáo ngơ như Giản Dương cũng nhận ra sự bất thường này.
“Tiểu Di Di, dạo này có gì buồn sao? Kể ra anh đây chỉ điểm cho!”
An Di nghe hắn nói xong thì lắc đầu, rồi quay trở lại làm bài tập.
Hà Phán nhìn Giản Dương, Giản Dương nhìn Lâm Hàn Thương, ba người liền kéo nhau vào nhà vệ sinh
“Sao lại vào đây?” – Hàn Thương cau mày.
“Vấn đề này không quan trọng” – Giản Dương gạt tay – “Quan trọng là… cậu làm gì em gái tôi thế? Sao Tiểu Di Di của tôi chẳng còn tí năng lượng nào như vậy? U ám đến lạnh lẽo.”
“Không biết.
Tôi chả làm gì cả.” – Hàn Thương vò đầu, mày cau chặt lại.
Hà Phán im lặng một hồi liền nói
“Hay gọi Tề Bối Bối tới đi.”
“Hả? Liên quan gì tới cô ta?” – Giản Dương chu môi
“Cậu đúng là nông cạn.
Có khi An Di phiền muộn chuyện phụ nữ gì đó thì sao? Tốt nhất là để tỷ muội họ nói chuyện.”
“Ừm, có lý.” – Giản Dương gật đầu.
Hàn Thương lại cảm thấy chuyện này có liên quan tới việc An Di gặp lại mẹ.
Nhưng anh không biết gì về Thư Ân, cũng chẳng giám nói lung tung trước mặt cô.
“Các cậu đừng quan tâm việc này nữa.”
Anh bỏ lại một câu rồi rời đi.
Giản Dương nghệt mặt ra
“Ây ây, Hàn Thương, cậu nói vậy là có ý gì hả? Cậu biết nguyên nhân thì nói…”
Hà Phán túm mỏ cậu ta lại
“Thôi kệ hai người họ đi.
Thương ca đã nói vậy, thì chắc là có cách giải quyết rồi.”
____
Chiều, Hàn Thương và An Di vẫn cùng nhau về như bình thường.
Đi được nửa đường, anh nắm lấy tay cô rồi kéo vào một con hẻm nhỏ mang tên ‘Tĩnh Xá’.
An Di chưa từng vào đây, cảm thấy có chút lo lắng, liền hỏi
“Anh kéo em đi đâu vậy Hàn Thương?”
“Chịu chú ý tới anh rồi à? Chẳng phải mấy hôm nay đều ngó lơ ông đây sao?”
An Di nghe vậy liền không nói nữa, ngoan ngoãn đi theo đằng sau anh.
Suốt dọc đường, cô thấy những ngôi nhà được xây từ khá lâu về trước, là nhà kiểu truyền thống, có sân vườn phía trước trồng hoa và cây xanh làm bóng mát.
Cảm giác thật khác lạ.
Tầm 10 phút sau, hai người dừng lại trước một cửa hàng tạp hóa nhỏ.
Hàn Thương kéo cô vào bên trong, có vẻ anh rất quen thuộc nơi này, liền ấn cô ngồi xuống một cái ghế gần đó.
“Ngồi đây đợi anh một lát.”
Anh đi về phía quầy thanh toán.
Một bên trong là một chàng trai trẻ tầm 25 26 tuổi đang phì phèo điếu thuốc lá.
Thân hình hắn cao nhưng hơi gầy, gương mặt thô ráp, có vẻ không phải dạng hiền lành.
Mái tóc không nhuộm màu nhưng hơi xoăn, dài tầm tới đầu vai, được hắn buộc gọn gàng về phía sau.
Cần cổ lộ ra bên ngoài còn có một hình xăm lớn, không rõ là hình thù gì.
An Di thấy hơi bất an, nhưng Hàn Thương rất tự nhiên gọi một tiếng ‘đại ca’
“Đại ca, cho em mượn khóa xe chút, lát về trả.”
Khải Sâm nhìn Hàn Thương với ánh mắt đầy ẩn ý
“Chẳng phải cậu bỏ xe mấy tháng nay rồi sao? Đột nhiên lại hỏi mượn, là muốn tỏ oai với bạn gái à?” – hắn hất hàm về phía An Di – “Cô bé xinh xắn, ngoan ngoãn như vậy, đừng làm hư con gái nhà người ta đó!”
An Di nghe lời người đàn ông nói, khuôn mặt nhỏ liền đỏ ửng lên, định nói mình không phải bạn gái anh thì anh đã đáp lời
“Lão Sâm, anh mới dọa cô ấy đó! Nào nào, đưa khóa xe đây, lằng nhằng quá!”
Khải Sâm nghe vậy liền cốc đầu cậu một cái
“Xin xỏ mà ăn nói thế à? May với cậu là anh hiền, nếu không thì biết mắt!”
Nói rồi, hắn đưa anh chìa khóa, anh cảm ơn một tiếng rồi kéo cô ra bên ngoài.
Vừa nãy không chú ý, thì ra là có một chiếc xe phân phối lớn với giao diện cực ngầu được dựng ở bên ngoài cửa tiệm.
An Di chưa kịp cảm thán xong thì Hàn Thương đã đội lên đầu cô một chiếc nón bảo hiểm, anh cẩn thận cài nút an toàn cho cô rồi mới tự mình đội nón vào.
“Lên xe.”
Chiếc xe rồ ga một tiếng rồi lao đi với tốc độ cao, An Di giật mình, theo phản xạ tự nhiên ôm chặt lấy điểm tựa là chàng trai phía trước, hai mắt nhắm chặt lại một cái rồi lại mở ra.
Hàn Thương cảm nhận được luồng ấm áp phía sau lưng, không kìm được nhếch méo cười
“Ôm chặt vào Di Di à! Em bay theo gió anh không chịu trách nhiệm đâu đấy!”
.
.
Chiếc xe màu đen nhanh chóng lao ra khỏi ngõ nhỏ rồi hòa mình vào dòng xe cộ tấp nập của Thành Đô.
Tiếng xe cộ bóp còi lẫn vào nhau, tiếng nhạc của tiệm cà phê nào đó vọng ra khi khách mở cửa, cũng có lác đác tiếng chào mời khách hàng của các cửa hàng quần áo.
Bên tai không thiếu âm thanh, bao gồm cả tiếng gió lướt qua vội vã, hay tiếng động cơ xe vang lên dữ dội.
An Di chợt cảm thấy tâm trạng treo lơ lửng mấy ngày hôm nay dần bình yên lại.
Cô nhắm mắt lại tận hưởng làn gió lạnh lướt qua gò má, tận hưởng thanh âm sống động của phố xá ồn ã, cô ôm chặt vòng eo thiếu niên hơn một chút, tận hưởng hơi ấm anh đem lại.
Đột nhiên cô thấy mình thật ngu ngốc.
Chẳng phải là cô hứa với mẹ phải sống thật tốt sao? Chẳng phải cô hứa với chính mình phải làm lại một cuộc đời mới tại thành phố xa lạ này sao? Cô nhớ lại hình ảnh tiều tụy của mẹ ở trong tù, nhớ lại nụ cười yếu ớt nhưng đầy ấm áp của bà vào đêm ám ảnh ấy.
Hình như cô đang làm lãng phí công sức của mẹ thì phải?
“Hàn Thương…”
Cô gái nhỏ khẽ gọi tên anh
“Ừm?”
“Em sai rồi…”
Anh mơ hồ không hiểu, anh muốn nói gì đó, nhưng thoáng chốc liền lặng thinh.
Anh cảm thấy sau lưng hơi ẩm ướt, vòng tay cô cũng run nhè nhẹ.
Anh thở ra một hơi, giống như trút được gánh nặng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...