Anh Vẫn Luôn Chỉ Thích Em!!


Địa điểm cuối cùng của chuyến đi này là ở một nơi khá cao, không có nhiều người qua lại lắm, gần đó chỉ có một cột đèn nhỏ cô đơn, nhưng rực rỡ độc chiếm cả một khoảng trời.
Hàn Thương dừng xe, kéo cô tới thảm cỏ ở ven đường.

Đứng từ đây, Thành Đô rộng lớn vừa nãy như thu nhỏ lại bằng lòng bàn tay, nhưng càng như vậy, trông nó càng xinh đẹp hơn, cảm giác như một kho báu với vô vàn đá quý với hàng ngàn màu sắc đang thi nhau phát ra vậy.
Âm thanh ồn ã vừa rồi đã không còn, thay vào đó là một mảng tĩnh lặng lại yên bình.

Thỉnh thoảng, có thể nghe thấy tiếng dế kêu êm tai.
An Di ngồi co chân, hai tay ôm lấy hai gối.

Nước mắt vừa nãy đã khô, nhưng đôi mắt vẫn đỏ ửng lên như viên hồng ngọc.

Cô xoay đầu nhìn anh, thấy anh vẫn yên lặng nhìn cô, thế là hai người tạo thành thế tôi nhìn anh anh nhìn tôi, chẳng ai cất lời.
Cuối cùng vẫn là Hàn Thương nói trước
“Sao vừa nãy em xin lỗi? Làm gì khuất tất với anh sao?”
An Di nghe vậy, nghĩ một hồi liền nói
“Em cảm thấy… mấy hôm nay em giống như đang bạo hành lạnh anh, vậy nên…”
Hàn Thương nghe cái lí do này, tâm trạng có chút trùng xuống
“Không còn lí do khác sao?”
“Hửm?” – ánh mắt cô tránh né – “Em… em…”

Thấy cô lúng túng, anh cũng không nỡ.

Có vẻ cô còn chưa muốn nói cho anh biết chuyện quá khứ.
“Được rồi! Đùa em thôi!” – anh cười nhẹ, bàn tay to lớn vuốt nhẹ mái tóc đang bay theo gió của cô – “Nhưng em phải bồi thường cho anh đó.”
“Được!” – cô cong môi cười
Hàn Thương thở dài.

Được rồi, không nói thì không nói, không sao hết, anh có thể chờ đến khi cô chịu mở lòng.

Quan trọng là tâm trạng cô đã tốt lên không ít, ánh mắt cũng sáng sủa hẳn lên.

Anh thấy vậy là đủ rồi.
“Tâm trạng tốt hơn rồi chứ?”
“Vâng” – cô nhẹ nhàng đưa tay ra nắm lấy tay anh – “Cảm ơn anh.”
_____
Trả xe xong cho ông chủ hàng tạp hóa đã là 9 giờ tối.

Hai người cùng nhau đi trong con ngõ nhỏ, không khí ban đêm có phần lạnh lẽo hơn nhiều so với ban ngày.

Hơn nữa, cái ngõ này lại không có đèn đường, hai người chỉ đành dựa vào mấy luồng sáng yếu ớt hắt ra từ phía nhà dân để đi.
Đột nhiên An Di vấp chân vào một hòn đá, cả người suýt chút nữa thì ngã chúi dụi về phía trước, may mà Hàn Thương nhanh tay ôm lấy eo cô, lôi người trở về.
“Không sao chứ?”
“Ừm”
“Chú ý chút.”
An Di ngoan ngoãn gật đầu, nhưng hình như anh không tin tưởng vào điều này, suốt cả quãng đường còn lại đều nắm chặt tay cô, giữ cô ở gần mình.

Lớp áo đồng phục dính sát vào nhau, ma sát vào nhau tạo nên chút thanh âm nho nhỏ.
An Di cảm thấy mặt mình hơi nóng, bèn tìm chủ đề nói chuyện
“Sao con ngõ này lại tên là ‘Tĩnh Xá’ vậy?”
“Em không thấy nơi này so với thành phố tấp nập ngoài kia khác nhau hoàn toàn sao? Yên tĩnh đến khác lạ.”
An Di gật gù đồng ý.

Nơi này cảm giác bình yên và chậm rãi hơn ngoài kia nhiều.

“Anh chủ quán vừa nãy là bạn anh sao? Cảm giác khá giống ‘dân anh chị’.

Làm sao mà anh quen với anh ấy vậy?”
Hàn Thương gãi đầu, không biết nói như thế nào.

Chẳng lẽ bảo rằng mấy năm trước anh lập đội với em trai Khải Sâm cùng đi đánh một đám khác rồi thành ra thân nhau sao? Chắc cô nghe xong chạy mất dép luôn.
“Ngày xưa hay đi mua kẹo ở đó nên quen.” – anh tìm đại một lí do
“Chẳng phải anh không thích ăn ngọt sao?”
“Là hiện tại không thích.”
“Ồ!”
“Vậy còn xe thì sao? Anh thích loại xe ngầu ngầu như vậy hả? Với cả anh chưa đủ tuổi lái xe mà?”
Hàn Thương lần nữa gãi đầu.

Cảm thấy hôm nay anh làm sai hết rồi.

Bao nhiêu tệ nạn anh tham gia trong 17 năm qua sắp bị khơi dậy hết rồi.

Anh đành đánh lạc hướng cô
“Đúng vậy, ông đây chưa đủ tuổi nhưng vì muốn làm em vui, đến cả pháp luật cũng quên mất rồi!”
Cô nghe vậy cảm thấy hơi tội lỗi.

Lỡ hôm nay anh bị cảnh sát giao thông tóm thì phải làm sao nhỉ?
Thấy vẻ mặt cô gái đăm chiêu, anh biết cô đã mắc vào lưới rồi, liền vui vẻ trêu trọc thêm mấy câu
“Vậy nên, em phải bồi thường cho anh.”

An Di quả quyết gật đầu
“Được! Anh nói đi, em sẽ cố gắng đáp ứng!”
“Sao nghe giống như anh bắt nạt em vậy hả? Tiểu Di Di yên tâm, ông đây sẽ không làm khó em đâu!” – anh dịu dàng vuốt mũi cô
Hàn Thương làm bộ suy nghĩ rồi đột nhiên kéo cô vào một góc khuất, dùng thân mình chắn hết mọi ánh sáng bên ngoài, còn cô lọt thỏm vào giữa anh và bờ tường lạnh lẽo
“Hôn một cái.”
Anh nói xong, trên miệng còn treo một nụ cười lưu manh, cực kì gợi đòn, nhưng lại có chút mê hoặc lòng người.

An Di còn chưa tiếp thu xong, đôi mắt linh động trong bóng đêm cố gắng bắt được biểu cảm của chàng trai.
“Anh… nói gì cơ?”
Nụ cười trên môi càng đậm, Hàn Thương cúi xuống, ghé sát vành tai cô gái.

Từ khoảng cách này, anh có thể ngửi thấy mùi sữa tắm ngọt thanh mà cô hay dùng, cùng mùi vị lành lạnh của cơn gió vừa nãy đã thấm vào mái tóc đen dài của cô.

Anh chậm rãi nhả ra từng chữ, đem theo ý vị sâu sa, bàn tay đồng thời vuốt ve chiếc cằm nhỏ nhắn của cô gái trong ngực
“Hôn một cái liền xóa nợ cho em.”
An Di mặt đỏ tim đập, cô cảm nhận rõ mồn một từng hơi thở ấm áp bên tai, lời nói của chàng trai như lưỡi dao tẩm đường từ từ đánh thủng từng lớp phòng bị của cô đến khi chẳng còn manh giác.

Cô cảm thấy mình bị anh thôi miên rồi, cứ thuận theo anh, từ từ nâng mặt lên, đón nhận xúc cảm mềm mại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận