Tuần kế tiếp, ngày nào Thương Nguyệt và Từ Thành Cẩm cũng đều nhắn tin cho nhau từ chuyện này đến chuyện khác. Bởi vậy mà dù không gặp nhau, Thương Nguyệt vẫn biết Từ Thành Cẩm đã làm gì mỗi ngày, từ buổi sáng cho đến buổi tối đều không bỏ sót bất cứ điều gì.
Những lúc ăn cơm, hai người sẽ chụp hình lại rồi gửi cho nhau xem. Thỉnh thoảng Thương Nguyệt than vãn với Từ Thành Cẩm về món nào đó dở tệ ở nhà ăn. Dường như kể từ khi chính thức yêu nhau, Thương Nguyệt và Từ Thành Cẩm đã trở về điểm xuất phát, tìm hiểu đối phương lại từ đầu.
Thời gian trôi qua, lịch sử nhắn tin trên Wechat của cả hai càng ngày càng nhiều, Thương Nguyệt dần dần chấp nhận sự thật rằng Từ Thành Cẩm đã trở thành bạn trai của mình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cảm giác mông lung, không chân thật lúc mới quen nhau cũng chậm rãi tan thành mây khói qua những tin nhắn anh gửi đến mỗi ngày.
Một ngày trước lễ quốc khánh, Thương Nguyệt nhận được tin nhắn Wechat của Từ Thành Cẩm trong lúc đang ăn cơm trưa ở nhà ăn. Anh hỏi cô có kế hoạch gì cho lễ quốc khánh không, có về thành phố Nguyệt không.
Đương nhiên Thương Nguyệt sẽ về, cô vừa nhắn tin trả lời thì Từ Thành Cẩm đã nhắn lại ngay: [Vậy mình đi chung nhé, anh sẽ nhờ lão Chu đặt vé giúp.]
Cùng nhau về thành phố Nguyệt…
Lời đề nghị này cực kỳ hấp dẫn nhưng ban đầu Thương Nguyệt đã định đi cùng với Trương Mỹ Nghênh, thế nên cô bảo với Từ Thành Cẩm rằng có Trương Mỹ Nghênh đi cùng nữa.
Từ Thành Cẩm: [Vậy em nhắn lại cho bạn em luôn nhé, tới ngày gửi căn cước công dân cho Lão Chu để cậu ấy đặt vé một thể.]
Thương Nguyệt: [Vâng, vất vả cho đàn anh Chu rồi.]
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Từ Thành Cẩm: [Em tập trung ăn đi, anh không quấy rầy em nữa.]
Thương Nguyệt không trả lời tin nhắn của anh nữa, có điều bây giờ cô có tâm trạng ăn hơn hẳn làm cho Khương Bình và Thành Ái ngồi đối diện nghi ngờ nhìn cô chằm chằm.
“Nguyệt Nguyệt, bộ dạo này cậu có chuyện gì vui hả?” Thành Ái chọc muỗng vào đĩa cơm rồi nhìn Thương Nguyệt bằng ánh mắt đầy thăm dò.
Nụ cười trên môi Thương Nguyệt tắt lịm ngay và luôn. Cô mím môi, nghiêm mặt lại, chớp mắt với cô ấy: “Xem là vậy đi.”
Khương Bình nhai đồ ăn thật kỹ: “Chuyện vui gì đó, kể bọn này nghe xem nào?”
“Không vội, sau này tớ sẽ kể cho các cậu nghe.” Nói xong, Thương Nguyệt cúi đầu tập trung ăn cơm nhưng khóe môi vẫn không kìm được nhoẻn lên, trông cô tựa một nụ hoa đang e ấp, được tắm mình dưới ánh mặt trời thì nở rộ khoe sắc.
Vào ngày lễ quốc khánh, Thương Nguyệt thức dậy từ rất sớm.
Đã một tuần hai người không gặp nhau kể từ khi cô và Từ Thành Cẩm tạm biệt nhau tại cổng trường đại học sư phạm thành phố Bắc rồi.
Chẳng biết điều gì đã thôi thúc Thương Nguyệt, mới sáng ra đã lôi Thành Ái và Khương Bình giúp phối một bộ trang phục cho cô, nhân tiện trang điểm nhẹ cho tươi tắn.
Ai mà chẳng biết bình thường Thương Nguyệt toàn vểnh mũi lên trời, ỷ có nhan sắc trời cho nên để mặt mộc đã quen, hôm nay lại hành xử khác thường thế này làm Thành Ái và Khương Bình càng nghi ngờ cô có bạn trai hơn.
Nhưng cả hai đều không hỏi câu nào. Sau khi giúp Thương Nguyệt phối đồ và trang điểm, ba người tự gói ghém hành lý của mình rồi lần lượt rời khỏi ký túc xá. Lễ quốc khánh được nghỉ rất lâu nên ai cũng về nhà, trong ký túc xá chỉ có mỗi Ôn Thi Thi muốn ở lại trường, ngày nào cũng đi sớm về muộn trông cực kỳ bận rộn.
Thương Nguyệt và nhóm Thành Ái tạm biệt nhau tại cổng Nam của trường học. Cô xách chiếc vali màu đen đứng cạnh bức tượng đá bên phải cổng trường, tay còn lại cầm điện thoại nhắn tin cho Trương Mỹ Nghênh.
Nắng sớm của trời thu như đắp lên người cô một dải lụa mềm mại làm toát lên khí chất thướt tha mà dịu dàng.
Dưới sự hợp tác cực kỳ “có tâm” của Thành Ái và và Khương Bình, hôm nay Thương Nguyệt ăn mặc giản dị nhưng vẫn không kém phần đằm thắm và thanh tao.
Áo sơ mi cổ bẻ phong cách cung đình màu trắng ngà kết hợp với chân váy xếp li màu cà phê, mái tóc dài được bối lên sau gáy bằng chiếc trâm cài tóc được Từ Thành Cẩm tặng, tất cả tạo nên vẻ dịu dàng, nết na trọn vẹn.
Thương Nguyệt đeo chiếc balo màu nâu với thiết kế tinh xảo ra phía trước, vẫn đang cụp mắt nhìn chăm chú vào điện thoại, hoàn toàn không chú ý tới ánh nhìn như cố ý lại tựa vô tình từ người đi đường qua lại.
Chờ khoảng tầm mười phút, Thương Nguyệt đón Chu Thư Hàng vừa bước ra từ trong trường học. Dù gì hai người cũng học cùng trường, hội họp trước cũng là chuyện bình thường.
Lúc nhìn thấy Thương Nguyệt bên tượng đá từ xa, Chu Thư Hàng ngẩn người mấy giây rồi buông tay cầm vali ra, lấy điện thoại chụp hình Thương Nguyệt gửi cho Từ Thành Cẩm.
Anh ta chụp lén nên chỉ chụp được góc nghiêng của Thương Nguyệt.
Dù vậy, trái tim Từ Thành Cẩm vẫn đập loạn nhịp khi nhìn thấy bức ảnh. Anh mới ra khỏi tòa chung cư, thấy tấm ảnh do Chu Thư Hàng gửi tới bèn bước đi nhanh hơn.
Bởi vì Chu Thư Hàng nhắn thêm cho Từ Thành Cẩm một câu: [Lão Từ à, mấy người đi ngang qua, nhất là bọn con trai đều nhìn cô bạn gái nhà cậu không rời mắt đấy.]
Mặc dù cách nhắn cực kỳ gợi đòn nhưng xem như giáng một đòn cảnh báo cho Từ Thành Cẩm. Anh vẫn chưa chủ động kể chuyện mình và Thương Nguyệt đã chính thức yêu nhau cho Chu Thư Hàng biết.
Cơ mà chẳng biết tên này có radar hãng nào không mà luôn có linh cảm chính xác đến lạ lùng về phương diện này.
Cho dù Từ Thành Cẩm kín miệng, không nhắc đến một câu nhưng Chu Thư Hàng vẫn có thể suy luận ra từ đủ thứ hành động khác thường của anh suốt thời gian qua. Ngay từ đầu anh ta đã chắc kèo Từ Thành Cẩm đang hẹn hò, chuyện sau đó thì khỏi cần bàn cãi nữa.
Dù gì trên đời này, cô gái có thể khiến anh khao khát ở cạnh bên mà lại đắm chìm trong niềm hạnh phúc khôn xiết chỉ có mỗi Thương Nguyệt mà thôi.
Không lâu sau khi Chu Thư Hàng nhắn tin, Từ Thành Cẩm đã phóng tới nơi, người đến cuối cùng là Trương Mỹ Nghênh, bốn người đón xe đến nhà ga đường sắt cao tốc.
Lúc vào trạm soát vé, Từ Thành Cẩm đứng xếp hàng sau lưng Thương Nguyệt, Chu Thư Hàng dẫn Trương Mỹ Nghênh lên trước, hai đôi nam nữ đứng tách ra với nhau. Bỗng dưng ở một mình với anh làm cho Thương Nguyệt vô cùng căng thẳng, cô càng bồn chồn, hơn nữa khi người con trai đằng sau cứ nhìn mình một cách chăm chú, hoàn toàn không thể phớt lờ.
“Mặt trăng nhỏ…”
Một giọng nam cất lên bên tai Thương Nguyệt.
Tim cô bỗng hẫng một nhịp, vành tai trở nên nóng hổi vì bị hơi thở ấm áp của Từ Thành Cẩm phả vào, cô phải cố gắng nhịn lắm mới không tránh đi.
Mấy ngày qua, Thương Nguyệt và Từ Thành Cẩm trò chuyện với nhau trên Wechat. Anh đặt đủ thứ biệt danh cho cô, từ Thương Tiểu Nguyệt đến Nguyệt Nguyệt rồi lại sang mặt trăng nhỏ, thay đổi luân phiên không ngừng.
Thương Nguyệt không hiểu vì sao Từ Thành Cẩm lại làm vậy nhưng anh gọi mình là gì cô cũng chịu. Khi ấy, cô thấy hàng chữ “Mặt trăng nhỏ” trên màn hình cũng không hẳn là không thể chấp nhận được.
Nay lại nghe rõ mồn một người con trai ấy thì thầm bên tai, gọi mình bằng xưng hô đó với giọng trầm ấm và dịu dàng, trái tim Thương Nguyệt như sắp tan chảy, ngượng chín mặt, vô thức nuốt nước miếng.
Tém tém lại nào, tém lại nào tôi ơi… Thương Nguyệt hơi nghiêng đầu sang, khẽ hắng giọng rồi cúi gằm mặt, siết chặt cần kéo vali hơn.
Sau đó, bàn tay khô ráo mà ấm áp của Từ Thành Cẩm đặt lên mu bàn tay của cô làm Thương Nguyệt sợ tới mức rút tay ra theo phản xạ, nhưng rồi cô vẫn đặt về lại chỗ cũ, nắm tay cầm vali dưới bàn tay dịu dàng của anh.
Xúc cảm như gần như xa làm cho lòng Thương Nguyệt ngưa ngứa, tai đỏ như máu.
Cô nghe thấy tiếng cười khẽ cùng với chất giọng êm ái của anh vang lên bên tai mình: “Để anh cầm vali cho, em đi quét thẻ căn cước trước đi.” Bấy giờ Thương Nguyệt mới hoàn hồn, ý thức được đã sắp tới lượt mình. Cô vội vàng lấy thẻ căn cước công dân và vé xe ra khỏi túi xách.
Lúc đợi xe đến trong nhà ga, Thương Nguyệt và Trương Mỹ Nghênh vào nhà vệ sinh trước, sau đó đến phiên Từ Thành Cẩm và Chu Thư Hàng đi.
Lúc hai người họ quay về, mỗi người xách một chiếc túi tiện lợi.
Từ Thành Cẩm đưa chỗ đồ ăn vặt đã mua cho Thương Nguyệt, Chu Thư Hàng thì đưa cho Trương Mỹ Nghênh. Anh ta mỉm cười giải thích: “Mua ít bánh để chút nữa ăn trên xe, dù gì cũng đi hết mấy tiếng lận mà.”
Trương Mỹ Nghênh cảm ơn, nhìn Chu Thư Hàng một lúc khá lâu.
Cứ thế, cô ấy hoàn toàn không nhận ra Thương Nguyệt đứng kế bên nhìn Từ Thành Cẩm rồi bẽn lẽn cúi đầu cười tủm tỉm.
Sau khi lên xe, Thương Nguyệt tìm chỗ ngồi cạnh cửa sổ dựa trên số ghế được ghi trên vé.
Cô cứ đinh đinh người ngồi cạnh mình sẽ là Trương Mỹ Nghênh, kết quả cô ấy ngồi xuống vị trí cạnh cửa sổ trước cô.
Vali, balo được Từ Thành Cẩm và Chu Thư Hàng lần lượt cất vào hộc để hành lý bên trên.
Trương Mỹ Nghênh quỳ trên ghế đang ngồi quay sang Thương Nguyệt ngồi đằng sau mình: “Sao chúng mình không ngồi cạnh nhau thế?”
Thương Nguyệt lắc đầu, nhìn về phía Chu Thư Hàng vừa cất hành lý xong, chỉ thấy anh chàng nở nụ cười tỉnh như ruồi: “Lúc đặt vé anh muốn hai em đều được ngồi cạnh cửa sổ nên đặt vé như vậy á. Đàn em Thương, hai đứa sẽ không để ý chứ?”
Khi hỏi câu này, Chu Thư Hàng nhìn Thương Nguyệt với nụ cười đầy ẩn ý.
Lúc này Từ Thành Cẩm cũng đã cất hành lý xong, anh cởi áo bành tô dạ ra rồi ngồi xuống, không hề tỏ ý muốn đổi chỗ với Trương Mỹ Nghênh chút nào.
Thương Nguyệt liếc mắt nhìn anh, kìm nén trái tim đang đập thình thịch của mình bảo với Trương Mỹ Nghênh: “Đàn anh Chu chu đáo thật đó, bọn mình cứ ngồi thế đi.”
Đương nhiên Trương Mỹ Nghênh rất hài lòng, thật ra trong thâm tâm cô ấy cũng muốn ngồi kế bên Chu Thư Hàng. Có điều trước khi quay lại trở về chỗ ngồi, cô ấy quan sát Từ Thành Cẩm đang tỏ ra điềm nhiên như không một hồi.
Không hiểu sao cô ấy cảm thấy bầu không khí giữa Từ Thành Cẩm và Thương Nguyệt cứ là lạ làm sao. Trước hai người này ở với nhau có mất tự nhiên, căng thẳng thế này đâu, xảy ra chuyện gì rồi à?
Trương Mỹ Nghênh chưa kịp nghĩ nhiều đã bị Chu Thư Hàng vỗ vai, cô ấy bèn ngoan ngoãn ngồi xuống.
Tất cả đã đâu vào đấy, cuối cùng tâm trạng thấp thỏm từ nãy đến giờ của Thương Nguyệt cũng dịu xuống.
Cô nhẹ nhàng vỗ ngực thở phào rồi liếc nhìn người con trai bên cạnh, lại thấy anh ung dung đặt chiếc bàn nhỏ trên lưng ghế trước xuống, sau đó xách túi quà vặt từ dưới đất lên và lấy một bịch cổ vịt cay ra khỏi túi tiện lợi.
Từ Thành Cẩm không chỉ kéo bàn cho mình mà còn nghiêng người qua kéo bàn cho Thương Nguyệt, sau đó đặt bịch cổ vịt vừa lấy ra lên bàn cô, xé bao ra, mùi cay nồng xen lẫn ngòn ngọt quen thuộc thoang thoảng làm Thương Nguyệt không kìm được liếm môi.
“Găng tay dùng một lần đây nhé.”
“Ipad đây, anh tải sẵn bộ phim Hàn Quốc dạo này em đang cày rồi.”
“À đúng rồi, còn nước nữa.”
Chất giọng trầm ấm của Từ Thành Cẩm đầy trìu mến và ấm áp tựa gió xuân. Anh nói không lớn, ngữ điệu từ tốn nhưng lại khiến tim Thương Nguyệt đập như trống bỏi.
Cô không khỏi nhớ về hồi đi tàu hỏa tới thành phố Bắc, khi đó Thương Nguyệt cũng mua cổ vịt cay và xem phim Hàn trên xe.
Nhưng tất cả các khâu chuẩn bị lúc đó đều là Thương Nguyệt tự làm, dường như từ trước đến nay, cô chưa bao giờ được ngồi yên nhìn người khác lo liệu cho mình như lúc này. Cảm giác ấy vô cùng kỳ diệu, sẽ khiến người ta chìm đắm lúc nào không hay.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...