Ánh trăng trong lòng

Trong lúc Từ Thành Cẩm xé bao đồ ăn vặt, Thương Nguyệt dựa vào cửa sổ ngắm nhìn anh không chớp mắt đến tận khi anh bày đồ ra xong, ngước lên nhìn mình.
 
Nhoẻn môi cười, Từ Thành Cẩm rướn người tới và vươn tay chống lên ô cửa sổ mà Thương Nguyệt đang tựa vào. Khoảng cách giữa hai người bỗng chốc bị rút ngắn. Trong không gian chật hẹp ấy, mùi hương nam tính nồng nàn pha lẫn mùi bạc hà thoang thoảng len lỏi nơi chóp mũi Thương Nguyệt.
 
Cô tê rần cả đầu, nhịp tim càng nhanh hơn nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Từ Thành Cẩm cười tươi hơn, khàn giọng hỏi Thương Nguyệt: “Hôm nay em trang điểm sao?”
 
Thương Nguyệt: “…”
 
“Trang điểm cho anh ngắm à?”
 
“Thật ra không cần đâu.”
 
“Vì mặt trăng nhỏ nhà anh để mặt mộc đã đẹp lắm rồi.”
 
“!”
 
Gương mặt Thương Nguyệt thoắt cái đỏ bừng như trái cà chua, đôi mắt hạnh trong veo long lanh và sáng rỡ, con ngươi lấp lánh như đá quý phản chiếu rực rỡ sắc màu. Không khó để nhận ra cô đang hoảng hốt nhường nào.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Từ Thành Cẩm chìa tay ra, bàn tay thon dài nhẹ nhàng vén những sợi tóc mai ra sau tai giúp cô. Cố gắng kìm nén tiếng gọi con tim đang thôi thúc đặt một nụ hôn lên trán Thương Nguyệt, anh lùi lại, ngồi ngay ngắn mới lặng lẽ nuốt nước bọt.
 
Trong lòng Thương Nguyệt vẫn còn đang ép sát vào cửa sổ xe như có tiếng sấm đánh đùng đoàng.
 
Cô không dám nhìn Từ Thành Cẩm nữa, cuống quýt đeo một bên tai nghe lên xem phim để dời sự chú ý.
 
Hai người ngồi cách nhau một khoảng, mỗi người yên vị trên ghế ngồi, không ai nói gì với nhau nữa.
 
Từ Thành Cẩm sợ quấy rầy Thương Nguyệt xem phim, Thương Nguyệt dán mắt vào ipad nhưng trong đầu tràn ngập gương mặt tuấn tú phóng to của Từ Thành Cẩm khi anh lại gần mình lúc nãy.
 
Thật lâu sau đó, đoàn tàu ra khỏi thành phố, cảnh vật bên ngoài chuyển sang những đồi núi trùng trùng điệp điệp thì trái tim của Thương Nguyệt mới dứt khỏi trần thế ồn ã, lắng xuống. Cô ít khi ăn cổ vịt vì sợ mùi nồng quá sẽ làm phiền Từ Thành Cẩm.

 
Tai đeo tai nghe xem phim Hàn, mắt thì thỉnh thoảng lại lén nhìn người còn trai đang ngồi kế bên.
 
Anh ngồi tựa lưng vào ghế, khoanh hờ hai tay trước ngực, đang quay gương mặt khôi ngô về phía cô nhắm mắt ngủ.
 
Giờ đã sắp trưa, ánh mặt trời rực rỡ và chói chang, tia nắng vội vàng lướt bóng trên đoàn tàu đang chạy. Khi Từ Thành Cẩm đã nhắm mắt ngủ khá lâu, Thương Nguyệt quay đầu qua ngắm anh một cách công khai.
 
Từ gương mặt như tượng tạc đến sống mũi cao thẳng, cuối cùng lướt xuống đôi môi mỏng đang khẽ mím lại thành một đường. Kể cả khi đang ngủ, Từ Thành Cẩm vẫn điển trai như bước ra từ trong tranh, khiến cho người ta chỉ dám đứng nhìn từ xa, không dám có những suy nghĩ ngoài rìa.
 
Nhưng nghĩ đến chuyện anh là bạn trai của mình, Thương Nguyệt kìm lòng không đặng nhoẻn môi cười.
 
Hít sâu một hơi, cô quay lại tiếp tục xem phim vừa khéo đến cảnh nữ chính và nam chính trong phim cùng nhau đi xe buýt. Khi ánh mặt trời rải lên đầu vai hai người, nữ chính tựa đầu lên vai nam chính.
 
Khoảnh khắc ấy đã làm Thương Nguyệt rung động, cô không kìm được ngoái đầu nhìn Từ Thành Cẩm đang ngủ. Dừng phim lại, cô háo hức kề sát vào người anh. Dù sao chăng nữa Từ Thành Cẩm cũng là người yêu cô mà, lén lút tựa vai người yêu mình có phạm pháp đâu mà sợ.
 
Thương Nguyệt vẽ ra cảnh tượng ấy trong đầu. Dù gì cô cũng từng tựa đầu lên vai anh trên chuyến xe đi núi Phù mà, chẳng qua khi đó cô ngủ thôi, bây giờ cô muốn cảm nhận điều đó rõ hơn.
 
Không một ai biết nhịp tim Thương Nguyệt nhanh đến thế nào khi lại gần Từ Thành Cẩm từng chút một. Cô sợ anh sẽ thình lình mở mắt tỉnh dậy, cũng sợ mình lỡ đè mạnh quá đánh thức anh.
 
Nhưng dù trong lòng băn khoăn đủ điều, Thương Nguyệt vẫn từ từ nhẹ nhàng tựa đầu vào bờ vai người con trai. Giây phút ấy, trái tim cô đập nhanh đến mức như sắp nổ tung vậy.
 
Giữa bầu không khí yên lặng như tờ, thậm chí Thương Nguyệt còn loáng thoáng nghe thấy nhịp tim dồn dập, mạnh mẽ của mình.
 
Hơi nóng bốc lên khắp mặt cô, kéo thẳng một đường ra hai tai và cổ như máu nóng sôi trào, thế nhưng cá cảm giác nóng ran ấy đã bị dập tắt ngay khi đầu cô chạm vào bờ vai của Từ Thành Cẩm, nhường chỗ cho sự yên lòng vô tận. Thậm chí Thương Nguyệt còn nhắm mắt lại, cười tủm tỉm trong thầm lặng, cực kỳ tận hưởng cảm giác có người làm chỗ dựa cho mình dưới ánh nắng rực rỡ.
 
Từ tận đáy lòng cô dâng lên nỗi ấm áp và yên ả khôn xiết.
 
Song, Thương Nguyệt không dám tham lam, cô chỉ tựa vai anh một lúc rồi định nhân lúc Từ Thành Cẩm chưa dậy lặng lẽ trở về, để tất cả mọi thứ trở lại với dáng vẻ vốn có.
 
Kết quả là Thương Nguyệt vừa ngồi dậy chuẩn bị lùi về thì có một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên đầu cô.
 
Năm ngón tay thon dài, mảnh khảnh của Từ Thành Cẩm khẽ khàng chạm vào mái tóc hơi nóng lên vì tắm nắng, nhẹ tay ấn đầu cô lên đầu vai mình để cô tiếp tục dựa vào.
 

Thương Nguyệt ngây ra như phỗng, đôi mắt hạnh trợn tròn, mặt hướng về lưng ghế trước nhưng khóe mắt nhìn tay áo len màu xám nhạt của Từ Thành Cẩm.
 
Thật lâu sau cô mới lấy lại tinh thần, thoát khỏi tiếng tim đập nhanh như đánh trống, nghe chất tiếng cười trầm ấm hơi khàn do vừa tỉnh ngủ của Từ Thành Cẩm vang lên bên tai đầy ngả ngớn: “Thả thính xong bỏ chạy là vô trách nhiệm lắm đấy nhé.”
 
Thương Nguyệt đỏ mặt nhưng cũng không còn có suy nghĩ chạy trốn nữa, phần ngượng ngùng, phần cố chấp tiếp tục tựa vai anh. Cho đến khi Từ Thành Cẩm rút tay khỏi đầu cô, chỗ dựa vững chắc này làm Thương Nguyệt nhắm mắt ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
 
Đến lúc Thương Nguyệt tỉnh giấc thì đoàn tàu đã vào nhà ga thành phố Nguyệt.
 
Cảnh vật ngoài cửa sổ lại trở về với thành thị hiện đại, hành khách trong toa xe đã bắt đầu lấy hành lý chuẩn bị xuống xe làm vọng lại những tiếng sột soạt.
 
Cổ hơi mỏi, cô ngồi thẳng dậy xoa cổ.
 
Từ Thành Cẩm cũng khẽ cử động bờ vai hơi cứng đờ, dọn dẹp mấy thứ trên bàn.
 
Sau đó, anh kéo Thương Nguyệt qua, dành hết thời gian còn lại để một tay giữ vai cô, một tay mát xa gáy cho cô với lực vừa phải.
 
Cho tới khi giọng Trương Mỹ Nghênh khẽ vang lên từ đằng trước: “Nguyệt Nguyệt, đàn anh Từ, đến ga rồi.”
 
Cô ấy vừa dứt lời thì Thương Nguyệt vội vàng tránh khỏi tay Từ Thành Cẩm, ngồi thẳng thớm lại, khoảng cách giữa hai người lại trở về với lúc mới lên xe.
 
Một lát sau, Trương Mỹ Nghênh đứng lên, nằm sấp trên lưng ghế quan sát cả hai rồi hỏi Thương Nguyệt: “Sau khi xuống xe có muốn đi ăn trưa rồi về phòng không?”
 
Thương Nguyệt từ chối vì sáng nay lúc lên đường, cô nhận được tin nhắn Wechat của bà Lý bảo rằng chờ cô về cả nhà cùng ăn trưa.
 
Giờ đã hơn hai giờ chiều, Thương Nguyệt đoán bà Lý vẫn đang chờ mình, cô cũng muốn về nhà ăn cơm với mẹ nên bảo Trương Mỹ Nghênh đi ăn với Chu Thư Hàng, Từ Thành Cẩm.
 
Cuối cùng khi đi ra nhà ga, Từ Thành Cẩm lại bảo anh cũng phải về nhà ăn cơm với gia đình, nói Chu Thư Hàng và Trương Mỹ Nghênh đi ăn với nhau. Anh và Thương Nguyệt cùng nhau đón xe rời khỏi nhà ga đường sắt cao tốc.
 
Quãng đường từ nhà ga đường sắt cao tốc đến khu chung cư xa hoa mà nhà Thương Nguyệt ở mất gần một tiếng đồng hồ. Trên đường đi, Thương Nguyệt mới biết Từ Thành Cẩm đã báo trước với nhà mình đừng chờ anh về ăn trưa. Nói cách khác, hồi nãy anh đã nói dối Chu Thư Hàng và Trương Mỹ Nghênh.
 
Lúc bị Thương Nguyệt hỏi nguyên nhân, câu trả lời của ai đó lại là: “Bạn trai đưa bạn gái về nhà không phải chuyện thường ở huyện sao?”

 
Câu hỏi vặn lại này khiến cho Thương Nguyệt phải nuốt lời định thốt ra xuống bụng, đúng là không sai vào đâu được.
 
Hành lý của Từ Thành Cẩm ít hơn của Thương Nguyệt, anh chỉ mang theo mỗi một chiếc vali, bên trong đựng đầy sách vở. Dẫu sao lễ quốc khánh cũng chỉ được nghỉ có bảy ngày, ở nhà đã đầy đủ đồ dùng rồi, không cần mang gì về nhà nữa.
 
Lúc xe taxi dừng trước cổng khu chung cư Phú Quý, Từ Thành Cẩm lần lướt xách hành lý của mình và Thương Nguyệt ra khỏi cốp xe sau, sau đó hai người đứng ở ven đường đối mặt với nhau như hai cái cọc gỗ.
 
Thật ra Thương Nguyệt hoàn toàn không ngờ Từ Thành Cẩm sẽ xuống xe với mình, cô cứ tưởng anh sẽ bảo bác tài đưa anh về đến nhà luôn.
 
Kết quả là anh xuống xe theo cô, thế mới có cái cảnh bối rối này đây.
 
Thương Nguyệt siết chặt tay cầm vali, đắn đo không biết có nên bảo Từ Thành Cẩm đến nhà mình ăn cùng không. Nếu là trước đây, Thương Nguyệt vẫn chưa có tình cảm với anh thì lúc này cô đã không ngại ngần mời anh ăn cùng gia đình mình rồi, vì dù gì bà Lý cũng không có ý kiến gì về việc cô dẫn bạn về nhà.
 
Nhưng bây giờ thân phận của Từ Thành Cẩm đã không còn là bạn bè bình thường nữa mà là bạn trai rồi!
 
Mới nghĩ tới mối quan hệ này thôi mà Thương Nguyệt đã rén không dám dẫn anh về nhà ăn, cảm giác như ra mắt với phụ huynh vậy. Cô không thể không bỏ qua cảm xúc này được.
 
May mắn thay, Từ Thành Cẩm không có ý định ăn cơm chùa nhà cô, chỉ giơ tay sửa tóc mái bị gió thổi hơi rối của cô theo thói quen rồi nhìn cô mãi mà chẳng nói gì.
 
Cuối cùng, anh quyến luyến mỉm cười: “Em vào nhà đi, anh đứng đây nhìn thôi.”
 
Thương Nguyệt khẽ ngước hàng mi lên, cuối cùng cô cũng chịu nhìn thẳng vào mắt Từ Thành Cẩm, con tim như tan chảy thành hồ nước mùa xuân vì ánh mắt đầy dịu dàng và trìu mến của anh, trong lòng bồi hồi không yên.
 
Cô nhìn anh bằng đôi mắt long lanh, mấy máy môi nhưng cuối cùng vẫn không nói gì thêm.
 
Cô chỉ gật đầu với Từ Thành Cẩm, kéo vali lùi lại một chút rồi vẫy tay với anh: “Tạm biệt.”
 
Từ Thành Cẩm cũng vẫy tay, bộc lộ vẻ mặt không nỡ mà chính anh cũng hay khiến lòng Thương Nguyệt nhói đau như bị một bàn tay vô hình bóp chặt.
 
Cô đỏ mặt quay lưng với anh và bước nhanh về phía trước một đoạn, sau đó lại dừng chân ngoái nhìn anh.
 
Cô thấy Từ Thành Cẩm vẫn còn đang đứng ở đó, một tay nắm cần vali, tay đút trong túi áo măng tô, nụ cười mỉm dịu dàng trên gương mặt hệt tranh vẽ.
 
Bỗng nhiên, có điều gì đó thôi thúc Thương Nguyệt quay trở về ôm chầm lấy anh.
 
Nhưng cô chỉ nghĩ vậy trong đầu mà thôi, sau cùng vẫn ngoảnh lại đi tiếp nhưng lại không chú ý đường đi, va trúng người khác.
 
“Xin lỗi ạ…” Thương Nguyệt xin lỗi trước.

 
Chú bị cô va phải xua tay bảo không sao, còn không quên nhắc nhở cô đi đường phải chú ý xung quanh, đừng nhìn ngó lung tung nữa.
 
Thương Nguyệt vô cùng xấu hổ, xin lỗi thêm một lần nữa.
 
Xin lỗi xong, cô định ngoái đầu xem thử Từ Thành Cẩm có thấy cảnh này không thì có người nắm lấy bàn tay đang cầm cần kéo vali của cô. Sự ấm áp quá đỗi thân quen ấy khiến Thương Nguyệt giật mình, ngay lập tức dọc theo bàn tay ấy nhìn về phía người con trai đã chạy tới chỗ mình từ lúc nào.
 
“Anh…”
 
“Đưa em đến dưới nhà luôn cho rồi, không thì anh không yên tâm nổi.” Từ Thành Cẩm ngắt lời cô, nhận tiện lấy chiếc vali từ tay Thương Nguyệt.
 
Từ Thành Cẩm cầm một lúc cần kéo của cả hai vali, như vậy anh có thể chỉ dùng một tay đã kéo được hai chiếc vali về phía trước, tay còn lại thì anh dùng để nắm tay Thương Nguyệt.
 
Bàn tay cô vừa nhỏ nhắn vừa mềm mại, làn da mịn màng khiến người ta đã nắm được là không muốn buông ra.
 
Thương Nguyệt được nắm tay thì tim đập thình thịch như trống bỏi, cảm thấy vô cùng an toàn khi tay mình được ôm trọn trong lòng bàn tay rộng lớn, ấm áp của người con trai này. Dường như có một tia điện nhỏ theo lòng bàn tay truyền ra toàn thân cô, nỗi tê dại lan ra khắp cơ thể như cơn sóng gợn lăn tăn.
 
Suốt cả đường đi, cô ngoan ngoãn đi theo Từ Thành Cẩm như bị ai hớp hồn.
 
Vào khu chung cư, men theo hàng cây bóng mát tới dưới nhà đơn nguyên của cô rồi dừng lại, đến tận lúc này Thương Nguyệt mới nhận ra hình như đây là lần đầu tiên cô và Từ Thành Cẩm nắm tay nhau kể từ khi trở thành người yêu.
 
Mặc dù ban đầu vì quá e lệ nên cứng đờ cả tay chân, nhưng đi một lúc dường như cô cũng dần quen với nó.
 
Cứ thế, lúc Từ Thành Cẩm buông tay cô ra một cách thoải mái, trong lòng Thương Nguyệt không khỏi hụt hẫng, nỗi buồn tủi và không nỡ bỗng chốc dâng lên.
 
“Đến nơi rồi.” Giọng nói trầm thấp của Từ Thành Cẩm kéo suy nghĩ của Thương Nguyệt về thực tại. Cô và anh cùng nhìn nhau, thật lâu sau cô mới khẽ ừ một tiếng.
 
Thương Nguyệt nghe giọng Từ Thành Cẩm tiếp tục vang lên bên tai: “Đường về nhà em ngắn quá đi mất.”
 
Anh cười gượng, đưa vali của Thương Nguyệt cho cô: “Về nhà nhớ trả lời tin nhắn Wechat của anh nhé.”
 
Không phải nhắn tin mà là trả lời tin nhắn Wechat.
 
Bởi lẽ anh sẽ luôn luôn chủ động nhắn tin cho cô, chỉ cần cô chịu trả lời là được rồi.
 
Thương Nguyệt ngẩn ngơ cầm cần kéo vali, cuối cùng vẫn gạt bỏ tất thảy đắn đo, cố gắng lấy hết can đảm để ngỏ lời mời: “Từ Thành Cẩm… Hay là… anh vào ăn với nhà em đi.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận