Vì giọng nói của Chu Hưởng mà bất cứ ai đi ngang qua cũng phải liếc nhìn bọn họ một cái như muốn hóng chuyện.
Hương thơm ngào ngạt của hoa quế phảng phất trong làn gió đêm khiến người ta cảm thấy mát lòng mát dạ, đồng thời cũng làm lệch đi suy nghĩ của Thương Nguyệt, cô đột nhiên có hơi muốn ăn bánh quế.
Chỉ là ý nghĩ này nhanh chóng bị cô gạt đi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thương Nguyệt trông thấy Chu Hưởng trở lại với vẻ mặt tối sầm, trên tay anh ta cầm chiếc hộp được đóng gói. Cô cũng đã đoán được sơ sơ rồi, chắc là anh ta đi mua đồ ăn khuya.
Thật ra ngay từ giây đầu tiên khi Thương Nguyệt nhìn thấy Chu Hưởng thì cô đã muốn trả lời anh ta, mỉm cười và chào hỏi anh ta. Như thể điều này đã thành một thói quen trong tiềm thức của Thương Nguyệt, khi thấy Chu Hưởng thì tim cô sẽ đập thình thịch rồi như mọc cánh bay đến chỗ anh ta.
Nhưng lần này Thương Nguyệt đã chinh phục được tiềm thức của mình, cô suýt soát kiềm nén lại con tim như mọc cánh của bản thân.
Một mặt vì lời tỏ tình của cô đã bị từ chối, tâm trạng cô vẫn chưa hoàn toàn hồi phục sau khi chịu cú đả kích nặng nề; mặt khác là vì suốt khoảng thời gian ấy đến nay, thái độ của Chu Hưởng đối với Thi Duyệt lại tốt hơn rất nhiều.
Tạm thời Thương Nguyệt không muốn mãi chạy theo sau lấy lòng Chu Hưởng.
Trong lòng cô tràn ngập sự chua xót, nhưng cô vẫn vô thức hy vọng Chu Hưởng có thể chủ động một lần, đừng có lần nào giận dỗi cũng đợi cô dỗ dành anh ta.
Nhưng sự thật đã chứng minh Thương Nguyệt đặt kỳ vọng quá cao ở Chu Hưởng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sắc mặt của cậu trai đứng ở chỗ cách các cô ba bước chân chuyển từ đen sang đỏ, anh ta tức giận rồi, cũng vì Thương Minh không trả lời anh ta, điều này khiến Chu Hưởng cảm thấy ấm ức mà trước nay chưa từng có.
Được thôi, không trả lời anh ta mà lại đi cười cười nói nói với thằng con trai khác… Được, được lắm!
Chu Hưởng hít sâu một hơi, bỗng nhiên anh ta sải chân dài hơn, tăng tốc bước chân rồi hùng hổ khí thế đi về phía Thương Nguyệt. Chẳng vì gì cả, anh ta chỉ muốn đi qua người cô với vẻ mặt bình thường, đụng vai cô một cái cho hả giận. Anh ta không tin mình đã làm vậy đến vậy rồi mà Thương Nguyệt còn không nhận ra anh ta đang tức giận!
Nhìn thấy thiếu niên trầm mặt bước nhanh tới, Từ Thành Cẩm cau mày. Anh hoài nghi trong chốc lát, nhìn Chu Hưởng rồi ánh mắt lại nhìn qua Thương Nguyệt.
Bỗng nhiên như nhận ra được gì đó, những ngón tay cân đối của Từ Thành Cẩm đặt lên tấm lưng mỏng của Thương Nguyệt.
Ngay khi Chu Hưởng đùng đùng nổi giận bước đến, bàn tay anh vô thức dùng sức kéo cơ thể mảnh mai, yếu ớt của thiếu nữ vào trong lòng.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, Thương Nguyệt trợn mắt nhìn Chu Hưởng đang đi thẳng đến chỗ mình, khi cô còn sững người không hiểu chuyện gì thì đột nhiên lưng cô bị ai đó đẩy nhẹ.
Ngay sau đó, cô đã rơi vào một vòng tay to lớn và ấm áp. Mùi thơm mát lạnh của bạc hà theo hơi thở của anh mà tán loạn tàn vào hơi thở của cô.
Trái tim Thương Nguyệt lỡ nhịp, cô ngước mắt lên thì bị trái cổ nổi bật ở cổ của cậu trai cản trở tầm nhìn. Trong đầu cô ong lên một tiếng, cứ như bị dìm xuống nước vậy, tất cả lý trí và sự xấu hổ đều bị cuốn trôi.
Thế giới như chìm vào tĩnh lặng, Thương Nguyệt không thể nghe thấy bất kỳ âm thanh nào từ bên ngoài, đôi mắt cô chăm chú dõi theo chuyển động nhấp nhô từ trái cổ của cậu thiếu niên. Hành động vô tình đó thật quyến rũ và gợi cảm làm sao, khiến lòng ta cảm thấy ngứa ngáy.
Đến mức Thương Nguyệt không hề chú ý đến Chu Hưởng đang quay đầu nhìn về phía họ sau khi anh ta va vào không khí, càng đừng nói đến cơn giận bị đổ thêm dầu vào lửa đang hiện rõ trên gương mặt anh ta.
Chu Hưởng tức sôi máu, cổ họng anh ta hơi ngai ngái vị tanh.
Nét mặt Chu Hưởng không ngừng chuyển qua chuyển lại giữa đỏ và đen. Vì ở gần nên Từ Thành Cẩm thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng anh ta thầm nghiến răng ken két.
Vì đầu của Thương Nguyệt vẫn còn đang ở trong lồng ngực của Từ Thành Cẩm, dưới ánh đèn đường trắng lạnh lẽo và chói chang, gương mặt anh tuấn, hoàn mỹ của anh không chút che giấu mà lộ ra vẻ khiêu khích với Chu Hưởng.
Đôi môi Từ Thành Cẩm khẽ cong lên, trong ánh mắt đầy ẩn ý, giọng nói vẫn hờ hững và lười biếng khiến người nghe tê liệt, anh nhếch môi: “Anh không có ý gì đâu, chỉ là phản xạ có điều kiện mà thôi.”
Dường như lời này của anh là nói cho Thương Nguyệt đang nằm trong lòng anh nghe, nhưng mắt anh lại cứ luôn nhìn về phía Chu Hưởng.
Chu Hưởng còn chưa kịp phát tiết, Thương Nguyệt đã hoàn hồn lại nhờ giọng nói trầm thấp của Từ Thành Cẩm, cô lùi ra khỏi ngực anh, ruột gan rối bời mà nhìn Từ Thành Cẩm một cái rồi sau đó mới liếc mắt nhìn đến Chu Hưởng.
Nghĩ đến chuyện ban nãy anh ta muốn lao đến đụng vào mình thì Thương Nguyệt khẽ cắn môi một cái, cơn tức giận cũng bùng lên.
“Hội trưởng, cảm ơn anh đã tiễn em về đến tận nhà.” Ánh mắt của cô không dừng lại quá lâu trên người Chu Hưởng, cô cố ý nhỏ nhẹ nói với với Từ Thành Cẩm bằng giọng nói dịu dàng.
Chu Hưởng tức giận đến mức siết chặt cái túi bọc bên ngoài thức ăn, ngay cả gân xanh trên mu bàn tay cũng nổi lên.
Nhưng cuối cùng anh ta cũng không nói năng hay làm gì cả, ôm lấy cục tức xoay người đi đến con đường đối diện, mà chẳng thèm ngoái đầu nhìn lại.
Nhưng thật ra đôi mắt của Thương Nguyệt vẫn luôn dán trên người anh ta.
Nhận thấy ánh mắt nồng cháy và phức tạp của Chu Hưởng, tim cô đập rất nhanh. Dù sao cô vẫn thầm mong chờ một điều gì đó, chẳng hạn như anh ta sẽ xông đến, sau đó kéo cô rời đi trước mặt Từ Thành Cẩm.
Tiếc là hiện thực luôn đi ngược lại với tưởng tượng của cô.
Giống như giờ khắc này vậy, Thương Nguyệt đã không đợi được giây phút Chu Hưởng kéo cô đi. Cô chỉ có thể giương mắt nhìn bóng dáng anh ta dần khuất khỏi tầm nhìn.
Thế là “phựt” một tiếng, sợi dây đang căng lên trong nội tâm cô cũng đã đứt rồi, sự thờ ơ gượng ép trên gương mặt cô từng chút một tan biến.
Thương Nguyệt gắng sức mím chặt môi, gượng gạo nén xuống sự chua xót đang ập đến trong lòng. Cô không dám ngẩng đầu nhìn Từ Thành Cẩm mà chỉ lí nhí cất tiếng chào tạm biệt anh.
Đương nhiên Từ Thành Cẩm cũng đã nhận ra điều bất thường ở Thương Nguyệt. Môi anh mấp máy, cuối cùng chỉ “ừ” nhẹ một tiếng rồi cũng không nói gì thêm. Anh có thể nhận ra, điều mà Thương Nguyệt cần nhất lúc này là được ở một mình.
Về chuyện liên quan tới cô và cậu học sinh tên Chu Hưởng đó, Từ Thành Cẩm không có quyền lên tiếng dù chỉ một lời, anh thậm chí còn không có tư cách an ủi cô.
“Ngủ ngon, Thương Tiểu Nguyệt.” Trầm mặc một hồi lâu, sau cùng thì giọng nói trầm ấm của Từ Thành Cẩm cũng nói lên lời tạm biệt với cô. Sau đó, trong ánh mắt kinh ngạc của Thương Nguyệt khi ngẩng mặt nhìn anh, Từ Thành Cẩm rút bàn tay nắm chặt trong túi ra rồi tự nhiên đáp xuống trên trán cô, nhẹ nhàng đè lên tóc mái của cô.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, bàn tay đặt trên trán cô đã rời đi.
Nhưng hơi ấm từ lòng bàn tay của Từ Thành Cẩm vẫn còn vương lại trên da Thương Nguyệt, cảm giác ấm áp ấy đã giúp tâm trạng sa sút của cô trở nên tốt hơn đôi chút.
Không đợi cô kịp phản ứng lại hỏi Từ Thành Cẩm, anh đã mở miệng trước thúc giục cô mau chóng qua đường rồi về nhà. Thế là cái sờ đầu chết chóc vừa rồi khiến Thương Nguyệt rơi vào tình huống sương mù mịt mờ kia đã bị anh lấp liếm cho qua.
Anh đứng tại chỗ vẫy tay với cô.
Mãi cho đến khi bóng dáng của Thương Nguyệt đi vào khu chung cư Phú Quý đối diện thì Từ Thành Cẩm mới thả lỏng, mấy máy bờ môi rồi thở dài một hơi.
Từ Thành Cẩm rũ mắt, nhìn vào bàn tay phải khi nãy xoa đầu Thương Nguyệt của mình.
Cảm giác tê dại như có dòng điện xẹt qua ấy vẫn còn sót lại trong lòng bàn tay, đến mức anh không cách nào nắm hoàn toàn các đốt ngón tay lại, cả tay anh mềm nhũn và bất lực.
Ngay lúc Từ Thành Cẩm sững sờ nhìn chằm chằm vào tay mình thì có một chiếc Volkswagen màu bạc đỗ ở bãi đậu xe bên đường. Một người phụ nữ mặc bộ váy chuyên ngành bước xuống từ ghế lái phụ, suýt chút nữa đã đụng trúng Từ Thành Cẩm bên dưới chiếc đèn đường.
Cũng may người phụ nữ đã lùi lại nửa bước, nhưng đôi giày cao gót khiến bà bị trẹo chân xém ngã, may mà Từ Thành Cẩm nhanh tay lẹ mắt đỡ người phụ nữ ấy đứng vững lại.
“Cảm ơn con nhé, nếu không thì vừa rồi dì sẽ bị ngã đau lắm.” Sau khi Lý Văn Tú lấy lại thăng bằng, bà vén một lọn tóc lòa xòa trước mặt ra sau tai.
Sau đó bà tiện thể đánh giá từ trên xuống dưới chàng trai vừa đỡ mình một lượt, và bà vô cùng ngạc nhiên trước vẻ ngoài anh tuấn của đối phương.
Ngay khi Lý Văn Tú đang thưởng thức gương mặt của cậu học sinh ấy thì Thương Khải Minh cũng chạy xuống xe từ ghế lái, chạy đến bên cạnh bà: “Mình ơi, em đi chậm chút đi, chân em có bị gì không?”
Ban nãy khi Thương Khải Minh ngồi trên xe thì ông thấy Lý Văn Tú ngả người về sau, tim ông như muốn ngừng đập vậy, đã bảo là đợi ông xuống xe trước rồi vòng qua mở cửa cho mà bà không chịu nghe.
“Em không sao cả, anh đừng trách em nữa.” Lý Văn Tú lườm Thương Khải Minh một cái, bà hơi bất lực níu ông lại, không cho ông ngồi xổm xuống kiểm tra chân bà.
Giọng nói bà trầm xuống một chút: “Có trẻ con đang nhìn kìa.”
Lúc này Thương Khải Minh mới chú ý đến Từ Thành Cẩm ở bên cạnh.
Bà vừa dứt lời, Thương Khải Minh còn nhìn xung quanh một lần, ông tưởng Từ Thành Cẩm đi cùng mẹ của anh.
Từ Thành Cẩm cũng nhận ra ông, vẻ mặt anh đơ ra một lát rồi trở nên ôn hòa hơn.
Anh lễ phép cúi đầu chào hỏi vợ chồng Thương Khải Minh: “Cháu chào chú, chào dì ạ, cháu đưa Thương Nguyệt về nhà, em ấy vừa vào khu chung cư cách đây không lâu đâu ạ.”
Lý Văn Tú vừa nghe anh nhắc đến Thương Nguyệt thì hai mắt sáng lên, bà lại tiếp tục đánh giá Từ Thành Cẩm thêm lần nữa. Thương Khải Minh đứng cạnh bà cũng gật đầu như đã hiểu: “Là vậy sao? Thật làm phiền cháu quá.”
Thương Khải Minh dừng lại một chút rồi hỏi: “Cháu quen Nguyệt Nguyệt nhà chú à?”
Từ Thành Cẩm nãy giờ vẫn cười nhẹ, giọng điệu nhẹ nhàng và lễ phép: “Chúng cháu cùng làm việc trong hội học sinh, Thương Nguyệt đã đóng góp rất nhiều trong đại hội thể dục thể thao của trường ạ.”
“Thì ra là vậy, cảm ơn cháu đã đưa Nguyệt Nguyệt nhà chú về. Lần tới cháu rảnh thì đến nhà chú chơi.”
Thương Khải Minh hàn huyên với Từ Thành Cẩm vài câu, mãi cho đến khi Chu Thư Hàng gọi điện thoại đến thì anh mới chào tạm biệt ba mẹ của Thương Nguyệt rồi rời đi trước.
Nhìn thấy bóng hình cao lớn đang đi đến ngã tư đường bên kia.
Lý Văn Tú – người nãy giờ không lên tiếng, chọc khuỷu tay vào bụng Thương Khải Minh vài cái: “Đứa nhỏ đó là ai vậy? Dáng dấp ưa nhìn thật, ăn nói cũng không tầm thường chút nào, rất chững chạc, cẩn thận và lịch sự.”
Lý Văn Tú càng nói càng vui, khóe miệng của bà như muốn ngoác đến tận mang tai rồi vậy, không hề tiếc bất kỳ lời khen nào với Từ Thành Cẩm.
Thương Khải Minh dẫn bà đi siêu thị, hai người họ đến để mua vài đồ dùng hàng ngày. Kết quả là gặp phải Từ Thành Cẩm, sau đó trong suốt quá trình, Lý Văn Tú im lặng nghe chuyện về Từ Thành Cẩm.
Nghe nói người ta là con của cô giáo Tạ – chủ nhiệm lớp Thương Nguyệt, Lý Văn Tú càng khen anh nhiều hơn nữa: “Em đã nói rồi mà, cậu ấy không giống con trai của nhà bình thường, hóa ra là con của cô Tạ.”
“Đứa trẻ ấy lớn lên có gương mặt hút gái thật, còn ưa nhìn hơn cả tên nhóc Chu Hưởng kia.”
“Ầy, mình ơi, anh xem cậu ấy đưa Nguyệt Nguyệt nhà ta về trễ thế này, chắc hai tụi nó sẽ không… “ Suy nghĩ của Lý Văn Tú lúc nào cũng có lanh lẹ hơn Thương Khải Minh.
Thân là ba mẹ, có thể nói suy nghĩ của hai vợ chồng họ rất tiến bộ.
Họ chưa từng lo lắng về vấn đề Thương Nguyệt yêu sớm, hai vợ chồng luôn tuân thủ nguyên tắc thuận theo tự nhiên.
Chỉ có điều đã nhiều năm trôi qua, Thương Nguyệt chưa từng xảy ra chuyện xấu gì với cậu trai nào.
Từ nhỏ đến lớn, cô chỉ chơi với Chu Hưởng, trừ Chu Hưởng ra thì Lý Văn Tú chưa từng gặp thêm thằng nhóc bên cạnh cô nào cả.
Đó là lý do tại sao bà lại để ý đến Từ Thành Cẩm hôm nay đã đưa Thương Nguyệt về nhà.
Vốn dĩ Thương Khải Minh không hề có suy nghĩ như vậy, nhưng bây giờ, khi Lý Văn Tú đề cập đến thì ông mới nghĩ về nó đôi chút.
Ông nhíu chặt mày lại: “Chắc là không phải đâu, có lẽ vì đêm hôm khuya khoắt, cậu ấy sợ Nguyệt Nguyệt là nữ giới sẽ gặp nguy hiểm trên đường về nên mới tốt bụng đưa con bé một đoạn.”
“Đúng thật, với vẻ ngoài hào hoa của cậu nhóc đó thì hẳn là không ít cô gái theo đuổi cậu ấy đâu. E là Nguyệt Nguyệt nhà chúng ta không lọt được vào mắt người ta rồi.” Lý Văn Tú thở dài, dường như đang tiếc nuối.
Thương Khải Minh cực kỳ cạn lời với bà: “Em nói hươu nói vượn gì vậy, Nguyệt Nguyệt nhà ta ở bên ai cũng xứng hết!” Hai vợ chồng dần chuyển chủ đề, cười nói mua đồ, sau đó cùng băng qua đường rồi về khu chung cư.
Lúc Từ Thành Cẩm trở lại phòng bida kia thì Chu Thư Hàng đang sắp bị Ngô Đông Phương hành hạ đến tự kỷ rồi.
Hai người solo vài ván rồi nhưng Chu Thư Hàng còn chưa có nổi một ván.
Tên Ngô Đông Phương đó không hề nương tay chút nào, hoàn toàn không cho Chu Thư Hàng được chạm vào cây cơ.
Tuy nói là hai người họ solo, nhưng giống như là Ngô Đông Phương đang đơn phương biểu diễn vậy.
Dù sao Chu Thư Hàng cũng không muốn đấu thêm trận thứ tư với anh ta, nên đã nhanh chóng gọi Từ Thành Cẩm bảo anh trở về.
“Tớ không biết đâu. Lão Từ à, đêm nay tớ xem như người có công lớn đối với cậu, cậu phải lấy lại mặt mũi cho tớ, làm cho Lão Ngô phải nằm xuống cho tớ!” Chu Thư Hàng ôm cổ Từ Thành Cẩm nhưng không quên hất cằm khiêu khích với Ngô Đông Phương đang cầm phấn mài đầu cơ cách đó không xa.
Ngô Đông Phương bật cười một tiếng: “Thôi đi, Lão Từ không nhàm đến vậy đâu.” Thành thực mà nói, Từ Thành Cẩm mới là người chê không muốn solo với anh ta.
Vì với anh mà nói thì trận đấu này không có chút độ khó nào cả, không thú vị nên anh cũng không muốn lãng phí thời gian làm nhục bọn Ngô Đông Phương.
Nhưng kết quả thì lần này Từ Thành Cẩm lại đồng ý lời nhờ vả của Chu Thư Hàng.
Anh vừa trở về thì đã đi đến góc tường chọn cây cơ, tiện thể liếc xéo Ngô Đông Phương một cái, khóe môi cong lên: “Solo một ván, người thua thì phải đồng ý với một yêu cầu của người thắng.”
Ngô Đông Phương kinh hãi một lúc rồi mới chống cằm, vừa hưng phấn vừa tò mò: “Không phải chứ… Tối nay Lão Từ uống lộn thuốc à? Trước đây tớ tìm cậu để solo thì cậu không chịu…”
“Nhanh lên, chơi xong còn về nhà ngủ.” Từ Thành Cẩm không muốn dài dòng với anh ta, anh chọn một cây cơ tốt vừa tay, sau đó gọi ông chủ ra xếp bi.
Ngô Đông Phương như phát điên, cảm xúc hiếu thắng không chịu thua trong lòng đã xúi giục anh ta đồng ý với lời đề nghị của Từ Thành Cẩm.
“Vậy cậu để tớ mở bi được không?” Ngô Đông Phương ra sức chớp mắt, anh ta định dùng ánh mắt chân thành và tha thiết của mình để làm Từ Thành Cẩm rung động. Kết quả thì tất nhiên là thảm rồi, Từ Thành Cẩm không những không thèm đếm xỉa đến anh ta mà còn lạnh giọng từ chối: “Ván này thì không.”
“Tại sao?” Ngô Đông Phương cảm thấy khó hiểu.
Từ Thành Cẩm cũng không định giải thích cho anh ta, chỉ nói: “Tớ cũng không muốn khi dể cậu. Chúng ta tung đồng xu quyết định đi.”
Anh vừa dứt lời thì ánh mắt anh đã nhìn qua Chu Thư Hàng đang đứng xem trò vui.
Anh ta lập tức hiểu ý, nhanh chóng đi tìm ông chủ mượn một đồng xu.
Cạch…
Đồng xu rơi xuống chiếc bàn bida xanh mởn, mặt hình hướng lên. Từ Thành Cẩm mở bóng.
Vẻ mặt Ngô Đông Phương tràn đầy cay đắng, thầm cầu nguyện Từ Thành Cẩm sẽ phạm lỗi.
Nhưng kết quả là từ sau khi Từ Thành Cẩm mang theo cây cơ vào bàn, tổng cộng chỉ với một lần thọt bi đã xử lý xong hết số bi trên bàn.
Đối với Ngô Đông Phương mà nói, trận đấu này còn chưa bắt đầu thì đã kết thúc mất rồi. Anh ta đứng chết lặng, ngồi dựa vào một cạnh bàn, khuôn mặt dở khóc dở cười.
Ván này Từ Thành Cẩm đã thắng một cách gọn gàng và đẹp mắt, Chu Thư Hàng ở bên cạnh không kiềm được mà huýt sáo một tiếng rồi nhiệt liệt cho anh một tràng pháo tay. Dù sao anh ta cũng không quan tâm đến ý định ban đầu của Từ Thành Cẩm khi anh solo với Ngô Đông Phương là gì, chỉ cần anh có thể vả cho Ngô Đông Phương một cái thì Chu Thư Hàng đã cảm thấy tối nay anh ta cũng không thua quá thảm, ít nhất cũng không đến mức rơi vào tình trạng bị thua bởi một lần thọt bi.
Tính tiền xong, ba người Từ Thành Cẩm đi ra khỏi phòng bida.
Ngô Đông Phương với vẻ mặt tự kỷ nhớ đến vụ đánh cược ban nãy, anh ta không cam lòng, thấp thỏm quên mất cái liếc của Từ Thành Cẩm: “Cậu nói đi, cậu muốn tớ làm gì cho cậu?”
Ngô Đông Phương đã dự tính đến việc xấu nhất.
Bởi vì anh ta biết, điều có thể khiến Từ Thành Cẩm nghiêm túc đến vậy, dốc hết sức lực thắng anh ta chỉ vì một điều kiện thì chắc chắn không thể nào dễ dàng như đi mua bữa sáng trong hai tháng rồi.
Ba người họ đúng lúc đi ngang qua một cửa hàng nhỏ, anh chàng đẹp trai mặc áo sơ mi trắng với dáng người cao ráo đi đến đứng ở trước tủ lạnh rồi chậm rãi lấy ra một chai nước khoáng từ bên trong tủ.
Từ Thành Cẩm ra hiệu cho Chu Thư Hàng và Ngô Đông Phương đến lấy đồ họ muốn uống, sau đó đi trả tiền, đợi mua nước xong, khi ba người đứng ở ven đường chờ taxi thì cuối cùng anh cũng chịu mở miệng.
“Tớ muốn Thương Nguyệt.”
“Tớ muốn cậu xóa quan hệ sư đồ với em ấy.”
Giọng nam lành lạnh trầm thấp vang lên.
Nhưng ánh mắt của Từ Thành Cẩm nhìn về phía Ngô Đông Phương lại vô cùng rực lửa, tựa như ngọn lửa ẩn giấu trong một dòng sông băng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...