Ánh trăng trong lòng

Thương Nguyệt rời khỏi nhóm chat, qua xem tin nhắn một chút.
 
Từ Thành Cẩm trả lời với phong cách hờ hững như thường ngày: [Được.]
 
Chỉ có một chữ mà giọng điệu còn rất máy móc, nhạt nhẽo không có bất kỳ cảm xúc nào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Thương Nguyệt không trả lời anh mà trở lại nhóm chat của các chị em. Đúng lúc nhìn thấy Thẩm Tân Nguyệt đã gào khóc thảm thiết, cô thả cảm xúc rồi tiếp tục lướt trên màn hình.
 
Nhìn cô ấy đau lòng đến vậy, cảm giác tội lỗi tột cùng đột nhiên dâng lên trong lòng Thương Nguyệt. Vậy nên cuối cùng cô đã xóa tấm ảnh mà Từ Thành Cẩm chụp bằng điện thoại của cô. Cô xem nó như một giấc mộng, chụp ảnh chung hay gì đó là chuyện chưa từng xảy ra!
 
Như vậy thì nội tâm Thương Nguyệt sẽ không cảm thấy quá day dứt với Thẩm Tân Nguyệt và Trương Mỹ Nghênh. Cô tuyệt đối sẽ không giấu chị em mình, một mình tận hưởng nhan sắc hoàn mỹ của trai đẹp đâu!
 
Sau khi xóa ảnh, Thương Nguyệt về lại nhóm chị em nhằm an ủi Thẩm Tân Nguyệt một hồi.
 
Nghĩ đến việc Từ Thành Cẩm đồng ý làm sư phụ trong game của cô, Thương Nguyệt cho rằng chắc chắn sau này sẽ có dịp bù đắp cho tấm ảnh chụp full HD.
 
Kết quả thì khi Thẩm Tân Nguyệt nghe cô nói cô đã bái Từ Thành Cẩm làm sư phụ thì nhiệt huyết dâng trào. Không chỉ Thẩm Tân Nguyệt mà còn có cả người vừa mới nói muốn đi làm bài tập - Trương Mỹ Nghênh, cũng theo đó mà liên tục ôm điện thoại.
 
[Thẩm Tân Nguyệt: Thương Nguyệt! Cậu bái sư được hơn nửa tháng rồi, mà giờ mới báo cáo lại cho tổ chức ư?]
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
[Thẩm Tân Nguyệt∶ A a a a, cậu có vận may chết tiệt gì vậy? Thế mà được làm sư đồ với đàn anh Từ ư?]
 
[Thẩm Tân Nguyệt: Không được, không được, chị em của tớ lại là đồ đệ yêu quý của đàn anh Từ! Mới nghĩ đến thôi mà tim tớ đập nhanh đến mức muốn tăng huyết áp luôn rồi!]
 
[Trương Mỹ Nghênh: Cậu bình tĩnh chút đi…]
 
[Trương Mỹ Nghênh: Nguyệt Nguyệt, sau này cậu chơi game thì phải mời tớ đấy! Là chị em của cậu, tớ muốn tận mắt nhìn thấy cậu tiến bộ thế nào!]
 
[Trương Mỹ Nghênh: Tớ nói này Nguyệt Nguyệt, đàn anh Từ là sư phụ của cậu, cậu còn lén chụp anh ấy làm gì? Để anh ấy chụp một tấm selfie gửi cậu đi! Tốt nhất là lộ nửa thân trên nhá! Chảy nước miếng.jpg]
 
[Thương Nguyệt: …]
 
[Thương Nguyệt: …]
 
Cô liên tục gửi dấu ba chấm rồi lướt màn hình, và với sức của mình, cô đã đọc hết mấy lời nói nhảm vu vơ phía trên của Thẩm Tân Nguyệt và Trương Mỹ Nghênh.
 

Vì đã gây nên hiểu lầm không cần thiết, Thương Nguyệt mới giải thích rõ ràng đầu đuôi chuyện bái sư cho Trương Mỹ Nghênh và Thẩm Tân Nguyệt. Ví dụ như chuyện sư phụ ban đầu của cô là Ngô Đông Phương, rồi việc đổi sư phụ thành Từ Thành Cẩm cũng chỉ mới xảy ra hôm nay thôi.
 
Rồi chẳng hạn như chuyện cô không phải là đồ đệ cưng của Từ Thành Cẩm, hai người họ chỉ vừa mới xác lập quan hệ sư đồ hôm nay, khoảng cách đến cái từ “đồ đệ cưng” đó còn xa lắm.
 
Cuối cùng là câu nói của Trương Mỹ Nghênh, bảo cô đòi Từ Thành Cẩm selfie mà tốt hơn hết là ảnh ở trần…
 
Cô thật sự rất muốn cầm gậy gõ đầu Trương Mỹ Nghênh, muốn gõ cho con người bình thường bên trong cô ấy thức tỉnh.
 
[Thương Nguyệt: Dạ thưa mấy chị, anh ấy chỉ là sư phụ của tớ thôi ạ, chứ không phải là bạn trai tớ. Mấy cậu có thấy sư phụ nào chụp ảnh tự sướng gửi đồ đệ chưa, đã vậy còn là ảnh bán khỏa thân nữa chứ.]
 
[Thương Nguyệt: Người ta là thần tượng của các cô gái chứ không phải là biến thái…]
 
Câu nói này của Thương Nguyệt đã khiến Trương Mỹ Nghênh và Thẩm Tân Nguyệt lần lượt tỉnh táo lại.
 
[Trương Mỹ Nghênh: Tớ sai rồi, tớ hối hận rồi, tớ không nên ham mê trai đẹp như vậy, A Di Đà Phật…]
 
[Thẩm Tân Nguyệt: Tớ cũng vậy… Nếu đàn anh Từ mà giống như Nguyệt Nguyệt nói thì anh ấy đã không phải là đàn anh mà mọi người yêu thích rồi. ]
 
[Thẩm Tân Nguyệt: Nhưng mà tớ vẫn thèm quá, anh ấy đẹp quá đi thôi, hu hu hu.]
 
Sau khi tỉnh táo lại, Thẩm Tân Nguyệt và Trương Mỹ Nghênh đã đặt ra nghi vấn, rốt cuộc Thương Nguyệt đã dùng biện pháp gì để Từ Thành Cẩm nhận cô làm đồ đệ, họ vẫn cảm thấy chuyện này rất khó tin.
 
Trong trường không ai là không biết tính tình của Từ Thành Cẩm. Nếu không thì làm sao anh lại có cái biệt danh “bông hoa kiêu ngạo và lạnh lùng” đó chứ?
 
[Trương Mỹ Nghênh: Tớ mạnh dạn đoán…]
 
[Thẩm Tân Nguyệt: Duyệt, cậu mau nói đi!]
 
[Trương Mỹ Nghênh: Có lẽ nào đàn anh Từ thích Nguyệt Nguyệt?]
 
[Thẩm Tân Nguyệt: !]
 
Thương Nguyệt cho rằng danh hiệu “đảm nhiệm trí thông minh” của Trương Mỹ Nghênh nên đổi người được rồi. Có lẽ là khi nói đến chuyện của Từ Thành Cẩm thì học sinh giỏi như Trương Mỹ Nghênh cũng không cách nào suy nghĩ logic được.
 
Vậy mà cô ấy và Thẩm Tân Nguyệt lại là kiểu một người dám nói, một người dám tin.
 
Chủ đề trong nhóm lập tức lại thay đổi, chuyển thành hai cô gái ép hỏi Thương Nguyệt, liệu cô có làm gì với Từ Thành Cẩm sau lưng hai người họ không.

 
Thương Nguyệt nhìn thời gian trên điện thoại đã chuyển qua không giờ rồi. Cô vừa đi đến bên giường nằm xuống, vừa nhắn tin: [Dừng lại, mấy cậu đừng tưởng tượng lung tung nữa.]
 
[Thương Nguyệt: Hôm nay tớ thấy có một học sinh nữ đã thổ lộ với anh ấy, mấy cậu đoán xem anh ấy nói gì.]
 
[Thương Nguyệt: Anh ấy nói… trường học cấm yêu sớm.]
 
Thương Nguyệt không nói học sinh nữ đó là Kiều Yên Nhiên.
 
Cô cho rằng mặc dù tính cách của Kiều Yên Nhiên chẳng ra làm sao, nhưng số lượng học sinh nam theo đuổi cô ta quả là không ít.
 
Một cô gái được yêu thích như Kiều Yên Nhiên mà còn bị Từ Thành Cẩm nói câu từ chối, nên Thương Nguyệt không dám tưởng tượng đến chuyện Từ Thành Cẩm sẽ thích cô.
 
Từ nhỏ đến lớn, cô còn không có lấy một ai tỏ tình với mình, ngay cả thư tình cũng chưa từng được nhận, cũng không có ai theo đuổi cô hết.
 
Thương Nguyệt thở dài, nhìn hội Trương Mỹ Nghênh và Thẩm Tân Nguyệt cuối cùng cũng từ bỏ suy nghĩ hoang đường kia, cô nói một tiếng tạm biệt với hai người rồi tắt điện thoại, đặt nó lên tủ đầu giường.
 
Nhưng cô vừa để điện thoại xuống thì âm thanh thông báo của QQ lại vang lên.
 
Thương Nguyệt đành bất lực cầm lên..
 
Cô nhanh chóng nhìn lướt qua điện thoại.
 
[XCJ: Ngủ ngon nhé, đồ đệ nhỏ.]
 
Một hàng chữ lạnh như băng nhưng không hiểu sao lại khiến trái tim Thương Nguyệt đập rộn lên.
 
Cô thậm chí còn có thể liên tưởng đến dáng vẻ Từ Thành Cẩm đưa mắt nhìn cô với vẻ đẹp trai đến mức “hoa ghen thua thắm liễu hờn kém xanh”, khiến bất cứ cô gái nào dù chỉ mới gặp anh thì cũng sẽ không kiềm được mà rung động.
 
Thương Nguyệt vỗ vỗ mặt mình, cảm giác hơi đau nhói đã kéo lý trí cô về lại.
 
Cô do dự một lúc nhưng vì để thể hiện bản thân là một đồ đệ hiếu thuận nên cô cũng nhắn lại cho Từ Thành Cẩm một câu [Chúc ngủ ngon.].
 
Bình minh ngày hôm sau, Thương Nguyệt bị tiếng gõ cửa đánh thức.
 
Giọng nói của Lý Văn Tú bị ngăn cách bởi cánh cửa nên truyền đến tai cô không được rõ ràng cho lắm.

 
“Nguyệt Nguyệt, mẹ và ba con đi làm đây. Bữa sáng ở trên bàn đấy, con mau dậy ăn đi, để lâu thì sẽ nguội mất.”
 
Thương Nguyệt lên tiếng đáp lại rồi quay mặt tiếp tục ôm cái gối ôm lớn hình Pikachu, mí mắt nặng trĩu, không thể mở ra nổi.
 
Thương Nguyệt cứ vậy mà ngơ ngác híp mắt một hồi, sau đó mới rời giường.
 
Đã chín giờ sáng, cô đến bên bàn ăn nhìn bánh bao và cháo đã nguội, đáng lẽ mẹ cô nên thông báo cho cô từ một, hai giờ trước chứ.
 
Trên bàn ăn còn có một tờ giấy ghi chú cùng với tiền sinh hoạt hôm nay của Thương Nguyệt.
 
Bà Lý cho cô hai trăm tệ, giấy ghi chú nói hôm nay là ngày lễ quốc khánh, tiền thừa thì Thương Nguyệt có thể ra ngoài dạo phố mua sắm ít đồ hay đến rạp xem phim cùng bạn bè.
 
Thương Nguyệt lấy tờ giấy note xuống, đọc đến đoạn sau, Lý Văn Tú nói tối nay bà và Thương Khải Minh sẽ cố gắng tan làm sớm, đến lúc đó sẽ đưa Thương Nguyệt ra ngoài ăn tiệc, mọi người trong nhà tề tựu cùng nhau đón lễ.
 
Cuối tờ giấy còn vẽ một cái mặt cười.
 
Khóe môi Thương Nguyệt cũng theo đó mà cong lên, cô đột nhiên cảm thấy sự vắng vẻ trong nhà cũng không quá lạnh lẽo, mà còn có hơi ấm lòng.
 
Sau khi bỏ bánh bao và cháo trên bàn vào lò vi sóng, Thương Nguyệt dùng bữa sáng, cầm lấy chiếc điều khiển, Thương Nguyệt mở tivi lên, vừa xem diễu hành quân đội vừa lướt điện thoại.
 
Lòng yêu nước bất chợt dâng trào trong lòng nên cô đã đăng một status lên vòng bạn bè, chúc Tổ quốc sinh nhật vui vẻ. Nhân tiện cô cảm thấy lễ quốc khánh cũng là một ngày tốt với những người hướng nội. Dù sao thì vào tuần lễ vàng quốc khánh hằng năm, trên đường lúc nào cũng kẹt xe, định là ra ngoài chơi nhưng kết quả lại bị mắc kẹt trên đường cao tốc đến nửa đêm.
 
Vào lễ quốc khánh năm ngoái, Lý Văn Tú và Thương Khải Minh được nghỉ hai ngày, họ cũng đưa Thương Nguyệt ra ngoài du lịch một chuyến, nhưng chuyến đi đó lại chẳng vui chút nào, định là đi ngắm cảnh nhưng cứ như thể là đi nhìn đám người đông nghìn nghịt vậy.
 
Thế nên năm nay tuy ba mẹ không rảnh để đưa cô ra ngoài chơi, nhưng cô cũng không oán giận lời nào, ở nhà cũng rất vui vẻ và thanh thản.
 
Sau khi đăng lên vòng bạn bè, Thương Nguyệt đi gọt trái cây xếp ra đĩa, rồi lại trở về tiếp tục xem diễu hành quân đội. Đến khi cô cầm điện thoại lên, mở Wechat ra thì phía trên màn hình hiển thị thông báo tin nhắn của Từ Thành Cẩm đến, anh hỏi cô có muốn chơi game không.
 
Nhìn thấy thời gian gửi tin nhắn, ước chừng tầm hai ba phút sau khi cô đăng status lên vòng bạn bè thì Từ Thành Cẩm gửi tin nhắn cho cô. Đến giờ đã trôi qua mười mấy phút rồi, Thương Nguyệt vội vàng nhắn trả lời: [Dạ có!]
 
Cô vỗn tưởng rằng có lẽ đối phương đã vào game hoặc đi làm việc khác rồi, nhưng kết quả là Từ Thành Cẩm lập tức trả lời: [Online đi.]
 
Thương Nguyệt thầm mừng trong lòng, mau chóng vào game.
 
Khi được Từ Thành Cẩm mời vào đội thì cô cứ tưởng là Ngô Đông Phương và Chu Thư Hàng cũng đang ở trong đó, nhưng cuối trong phòng chỉ có một mình Từ Thành Cẩm.
 
Anh mở phòng đôi, sau khi Thương Nguyệt vào phòng thì Từ Thành Cẩm lập tức bấm “Bắt đầu”.
 
Cũng may Thương Nguyệt nhanh tay bấm “Hủy”, rồi cô mở mic đội lên hỏi Từ Thành Cẩm: “Hội trưởng, em có thể gọi thêm hai người bạn chơi cùng không?”
 
Cô suy nghĩ một lát, dù sao cũng là ghép đội, mà mục đích là để luyện tướng.
 

Một mình cô chơi cùng Từ Thành Cẩm thì cũng vui, nhưng gọi thêm Thẩm Tân Nguyệt và Trương Mỹ Nghênh vào thì sẽ đỡ xấu hổ khi chơi một mình hơn rồi.
 
Một lát sau Từ Thành Cẩm đánh chữ trả lời cô: [Được.]
 
Thương Nguyệt lập tức vào nhóm chat của hội chị em bên QQ, cô tag cả Thẩm Tân Nguyệt và Trương Mỹ Nghênh một thể.
 
Vì sợ Từ Thành Cẩm đợi lâu nên Thương Nguyệt cũng không do dự mà hỏi thẳng trong nhóm xem hai người họ có muốn chơi game không, cô còn cố ý nhấn mạnh Từ Thành Cẩm cũng có chơi!
 
Quả nhiên, Từ Thành Cẩm tương đương với mật mã tin nhắn nhóm của bọn họ, Trương Mỹ Nghênh và Thẩm Tân Nguyệt lần lượt online.
 
[Thẩm Tân Nguyệt: Chết tiệt! Bây giờ tớ đang trên đường cao tốc mất rồi, kẹt xe muốn ói luôn, chẳng có chút tâm trạng chơi game nào!]
 
[Thẩm Tân Nguyệt: Không ổn rồi, tớ lại muốn nôn nữa.]
 
[Trương Mỹ Nghênh: Giờ tớ đang ở nhà họ hàng, có cả đống con nít vây quanh tớ nên không chơi game được…]
 
[Trương Mỹ Nghênh: Nguyệt Nguyệt, cậu chơi với đàn anh Từ vui vẻ nhé. Tức giận khóc lóc.jpg ]
 
Thương Nguyệt khẽ thở dài một hơi, trả lời một câu [Được rồi.], rồi lập tức thoát ra trở về cửa sổ trò chơi. Cô nói với Từ Thành Cẩm: “Mình vào thôi hội trưởng, bạn em không ai chơi được hết.”
 
Từ Thành Cẩm bấm thẳng vào ô “Bắt đầu”, sau đó bọn họ nhanh chóng ghép được đội, tiến vào giao diện chọn tướng. Thương Nguyệt nhìn ID của đồng đội một lượt, sau đó cô mới đột nhiên phát hiện Từ Thành Cẩm đã đổi ID rồi.
 
Tuy nói là đổi tên nhưng cũng không thay đổi quá nhiều, mà sau khi đổi thì ID còn có hơi kỳ lạ.
 
Từ “XCJ” thành “XCJD”. XCJD nghĩa là gì?
 
Thương Nguyệt cau mày, vẻ mặt hoài nghi.
 
Nhưng cô không hỏi, thậm chí còn tắt mic đi.
 
Dường như hành động của cô đã khiến Từ Thành Cẩm hiểu lầm: [XCJD: Nhà anh đang có khách, không tiện mở mic.]
 
Thương Nguyệt mất một hồi lâu mới nhận ra anh đang giải thích vì sao cô bật mic còn anh thì không. Do dự một lúc, cô mới mở mic một lần nữa: “Không sao đâu hội trưởng.”
 
[XCJD: Em muốn luyện tướng nào?]
 
Thương Nguyệt: “Chỉ cần không phải sp là được.”
 
Dứt lời, thời gian chọn tướng đã hết, cô tự động chốt tướng sp “Yao”.
 
Thương Nguyệt: “…”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận