Ánh trăng trong lòng

Dứt lời, ánh mắt Thương Nguyệt chẳng biết từ lúc nào đã lặng lẽ liếc qua Từ Thành Cẩm.
 
Nhớ lại trải nghiệm không mấy tốt đẹp khi bị bắt gặp bên ngoài nhà vệ sinh vừa rồi, cô đột nhiên thấy hơi hối hận vì đã đồng ý lời mời tham gia của Ngô Đông Phương.
 
Có điều nói thế nào Ngô Đông Phương cũng là sư phụ của cô, nhà Thương Nguyệt cũng không có giờ giới nghiêm, nói không chừng lúc này ba mẹ cô còn đang bận rộn làm việc ở cơ quan.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Giờ cô có về nhà thì cũng chỉ có một mình, đi chơi với bọn người Ngô Đông Phương một chút cũng được phết, có thể kéo gần tình cảm với sư phụ mà.
 
Dường như câu trả lời của Thương Nguyệt khiến Chu Thư Hàng rất hài lòng, lập tức đưa ra quyết định, dẫn Thương Nguyệt cùng đến chỗ chơi bida.
 
Lúc một nhóm bốn người bọn họ rời khỏi phòng ăn, Thương Nguyệt mới biết hóa ra nguyên nhân vừa rồi Từ Thành Cẩm trở về phòng sau cô là bởi vì anh đi tính tiền.
 
Trên đường đi tới chỗ chơi bida, Từ Thành Cẩm thuận miệng hỏi địa chỉ nhà Thương Nguyệt.
 
Rồi anh chọn một quán bida khá gần nhà Thương Nguyệt, điều kiện cũng khá tốt.
 
Bốn người gọi một chiếc taxi, Thương Nguyệt ngồi ghế phụ, ba chàng trai tay dài chân dài bọn họ chen chúc ở hàng ghế sau.
 
Không gian bên trong chiếc xe có vẻ vô cùng chật chội.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau khi tới nơi, Từ Thành Cẩm là người xuống xe đầu tiên.
 
Lúc anh chuẩn bị đi mở cửa xe chỗ ghế lái phụ, Thương Nguyệt đã tự đẩy cửa xe ra bước xuống.
 
Vì thế, người thứ ba xuống xe là Chu Thư Hàng đã tận mắt thấy cảnh tượng người nào đó hậm hực rút tay về, tựa như muốn che giấu mà nhét tay vào trong túi quần.
 
Lúc Ngô Đông Phương là người cuối cùng xuống xe, cầm điện thoại quét mã thanh toán tiền xe thì bị Thương Nguyệt giành trước: “Sư phụ, để em trả.”
 
Cô mở miệng gọi một tiếng sư phụ, vô cùng niềm nở với Ngô Đông Phương.
 
Cuối cùng Chu Thư Hàng hiếu kỳ hỏi: “Đàn em, em bái Lão Ngô làm sư phụ từ lúc nào thế?”
 
Thật ra vấn đề này anh ta đã muốn hỏi từ lâu rồi.
 
Trong lúc nói chuyện, Chu Thư Hàng đánh giá Ngô Đông Phương từ trên xuống dưới nhiều lần, chế nhạo cười: “Anh rất hiếu kì, Lão Ngô có thể dạy em cái gì chứ?”
 
Từ Thành Cẩm đi phía trước rảo chậm bước chân, ngoái đầu lại nhìn cô gái đang quét mã trả tiền xe.
 
Sau đó, anh dùng ánh mắt âm u liếc nhìn Ngô Đông Phương đang dương dương đắc ý bên cạnh.
 
Không ngờ rằng một người đàn ông như anh ta lại thật sự có mặt mũi để một cô gái nhỏ như Thương Nguyệt trả tiền xe.

 
Ngay lúc Thương Nguyệt quét mã xong chuẩn bị trả tiền, một cánh tay mạnh mẽ từ phía sau vượt qua đầu vai của cô, thò tay vào cửa sổ xe chỗ ghế phụ lái.
 
Thương Nguyệt đang cúi đầu cầm điện thoại cảm thấy sau lưng bỗng nhiên ấm áp, mùi hương bạc hà quen thuộc thoang thoảng từ bốn phương tám hướng bay tới.
 
Đồng tử của cô hơi mở to, trong lòng chấn động một cái, khẽ nâng tầm mắt lên.
 
Vừa hay trông thấy cánh tay thon dài anh, ở giữa ngón trỏ và ngón giữa của anh đang kẹp một tờ tiền hai mươi tệ.
 
“Làm phiền rồi, bác tài.”
 
Giọng nam mát lạnh như sấm rền vang lên trên đỉnh đầu Thương Nguyệt.
 
Cô chẳng dám động đậy, mãi đến khi bác tài xế nhận tờ tiền Từ Thành Cẩm đưa cho, anh mới rút tay về, đứng thẳng người, lùi ra phía sau.
 
Nguồn nhiệt sau lưng biến mất, trái tim vọt lên cổ họng của Thương Nguyệt cuối cùng cũng trở về chỗ cũ.
 
Cô rời khỏi giao diện thanh toán, bởi vì đã có người thanh toán tiền xe rồi.
 
Thương Nguyệt nghe thấy Ngô Đông Phương khẽ chậc một tiếng, giọng điệu hơi tiếc nuối: “Không phải chứ, tớ nói cậu này Lão Từ, để đồ đệ biểu đạt một chút lòng hiếu thảo của em ấy với tớ thì có làm sao đâu?”
 
“Đúng không đồ đệ?”
 
Thương Nguyệt vô cớ bị nhắc đến hơi gật đầu, không có ý định làm mất mặt của Ngô Đông Phương ở trước mặt người anh em tốt của anh ta.
 
Dù sao cũng là sư phụ mà, chỉ cần có thể giúp cô biến thành nữ vương đi rừng hoành hành trên bản đồ, thành công tóm được Chu Hưởng, coi như đây là biến tướng cách nộp học phí cũng không thành vấn đề.
 
Kết quả cô vừa gật đầu hai cái, đầu lập tức bị người khác cong ngón tay gõ cho một cái không nhẹ không nặng.
 
Kẻ đầu têu Từ Thành Cẩm cúi xuống lườm cô một cái, thản nhiên mở miệng nói: “Bái sư cũng phải cảnh giác cao độ.”
 
“Loại sư phụ ngay cả hai mươi tệ tiền xe cũng bắt em trả như này, không cần cũng được.”
 
Anh vừa dứt lời, cái tay vừa gõ đầu Thương Nguyệt kia lại được nhét vào trong túi quần.
 
Ánh mắt của anh cũng dời khỏi người cô, nhàn nhã đi bộ vào quán bida.
 
Ngô Đông Phương muốn phản bác gì đó, lại bị Chu Thư Hàng tranh trước.
 
Anh ta hỏi Thương Nguyệt: “Đàn em, em có thể trả lời câu hỏi của anh trước được không?”
 
Ngô Đông Phương này có thể dạy Thương Nguyệt cái gì chứ?

 
Thương Nguyệt sờ lên đầu của mình, ánh mắt nhìn theo Từ Thành Cẩm đi phía trước.
 
Không tập trung trả lời Chu Thư Hàng: “Thì là… em chơi game gà quá ấy mà, vậy nên muốn nhờ sư phụ dạy em một chút.”
 
Cái miệng nhỏ cô nói liến thoắng, trong lòng cũng đang âm thầm lẩm bẩm.
 
Cô vô cùng nghi ngờ cú gõ đầu vừa rồi của Từ Thành Cẩm là vì trả thù chuyện cô chụp lén anh hồi nãy.
 
Chu Thư Hàng nghe cô nói xong lập tức cười: “Thật hay giả vậy, em để Lão Ngô dạy em chơi game á?”
 
“Với cái kỹ thuật tệ hại đó của cậu ta, dắt theo một em gái còn miễn cưỡng, dạy đồ đệ… Anh thấy thật hão huyền.”
 
“Cậu nói xem Lão Từ?” Chu Thư Hàng chế giễu một mình còn chưa đủ, cứ phải kéo theo Từ Thành Cẩm.
 
Ngô Đông Phương nghe thế, đi lên trước nện một nắm đấm vào lưng anh ta, thầm nghĩ với tính cách của Từ Thành Cẩm, tám mười phần trăm sẽ không hùa theo Chu Thư Hàng mà lật tẩy anh ta.
 
Kết quả anh ta đã sai, hoàn toàn sai.
 
Từ Thành Cẩm vừa mới kích động gõ nhẹ đầu Thương Nguyệt một cái, vì để che giấu sự mất kiểm soát của mình, ra vẻ bình tĩnh mà đi đằng trước đội ngũ.
 
Trông vẻ mặt anh ung dung, thật ra cái tay đang nhét trong túi quần kia đầu ngón tay đã nóng ran lên, nhiệt độ cứ liên tục ùn ùn trào tới trái tim của anh.
 
Trong lòng anh lúc này đang nhốn nháo một trận.
 
Bị Chu Thư Hàng gọi một tiếng, Từ Thành Cẩm mới hoàn hồn lại.
 
Sau khi dừng bước, anh quay người lại nhìn Thương Nguyệt một cái trước, rồi mới thuận theo ý Chu Thư Hàng nói với Ngô Đông Phương: “Cậu cũng không sợ dạy hư đồ đệ của mình à?”
 
Ngô Đông Phương: “…”
 
Anh ta vừa định bảo Thương Nguyệt giúp anh ta giải thích hai câu, kết quả Từ Thành Cẩm đã chuyển chủ đề lên người cô.
 
“Vẫn là câu nói đó, bái sư cũng phải cảnh giác cao độ, nhìn chuẩn rồi hãy bái.”
 
“Để Ngô Đông Phương dạy em, còn không bằng…” Giọng nam đột nhiên dừng lại.
 
Hai người Thương Nguyệt và Chu Thư Hàng bọn họ cùng nhìn chằm chằm Từ Thành Cẩm, chờ anh nói hết câu.
 
Kết quả anh lại là hắng giọng một tiếng, cứng nhắc đổi chủ đề: “Đi vào đi, chơi hai ván rồi về nhà đi ngủ.”

 
“Không phải chứ Lão Từ, lời vừa rồi cậu còn chưa nói hết đâu, còn không bằng cái gì thế?” Chu Thư Hàng mím môi, cố sức nín cười.
 
Sau đó anh ta sải bước đuổi theo Từ Thành Cẩm, vẫn không quên quay đầu sâu xa nhìn Thương Nguyệt một cái.
 
Từ Thành Cẩm không thèm để ý tới anh ta, đi lên trước quầy thanh toán.
 
Đây cũng là lần đầu tiên bọn họ đến quán bida này.
 
Khoảng chín giờ, bên trong quán có hơi vắng vẻ, chỉ có một bàn bida còn sáng đèn.
 
Ở đó có vài cậu học sinh mặc đồng phục của trường trung học Số Bảy đang chơi.
 
Bên này phí tính theo giờ, một tiếng là hai mươi tệ.
 
Từ Thành Cẩm lấy tờ tiền một trăm tệ từ trong ví ra đưa cho ông chủ, cũng không nói chơi bao lâu, bảo là chơi xong thì tính tiền.
 
Ông chủ là một ông chú trung niên, đầu cắt kiểu tóc húi cua.
 
Trên tay ông ta cầm một điếu thuốc, lúc thao tác máy tính thì cắn thuốc lá bên miệng, khói nhẹ khiến mắt ông ta híp lại thành một đường dài.
 
Thương Nguyệt không thích mùi thuốc lá, hơi đứng cách ra xa.
 
Chờ ông chú làm hóa đơn xong, đèn trên đỉnh chiếc bàn chính giữa quán kia bật sáng lên, ông ta giơ tay kẹp lấy điếu thuốc.
 
Sau đó ông chú lại quét mắt liếc nhìn đám người Thương Nguyệt một vòng, cười nói: “Đám thanh niên các cháu đều đẹp trai xinh gái thật đấy.”
 
“Ông chủ quá khen rồi, đẹp trai xinh gái thì ông có thể giảm giá cho chúng cháu được không?” Chu Thư Hàng dùng giọng điệu nửa đùa nửa thật tiếp lời.
 
Không ngờ việc trò chuyện bình tĩnh không sợ người lạ của anh ta thật sự khiến ông chủ giảm hai tệ.
 
Bóng đèn trắng lạnh lẽo nằm ngang phía trên chiếc bàn bida, chiếu lên toàn bộ bàn lớn khiến nó không có bất kỳ góc chết tối tăm nào.
 
Lúc ông chủ tới xếp bóng, bốn người Từ Thành Cẩm bọn họ đang chia đội.
 
Chu Thư Hàng vốn có ý để Thương Nguyệt và Từ Thành Cẩm một đội, anh ta và Ngô Đông Phương một đội.
 
Kết quả Ngô Đông Phương không chịu: “Thương Nguyệt là đồ đệ của tớ, em ấy đương nhiên phải cùng một đội với tớ rồi.”
 
“Đúng không đồ đệ?”
 
Thương Nguyệt liên tục gật đầu, cũng không phải tán thành với Ngô Đông Phương.
 
Mà chỉ đơn thuần không muốn cùng một đội với Từ Thành Cẩm, sợ mình kéo chân anh, ấn tượng về cô trong lòng anh đã tệ lại càng tệ thêm.
 
Thế là dưới sự kiên trì của Thương Nguyệt và Ngô Đông Phương, hai sư đồ bọn họ được phân vào một đội.
 
Từ Thành Cẩm và Chu Thư Hàng một đội, vừa hay hai cao thủ chia ra, mỗi người gánh một “con gà” cùi bắp.
 

Bọn anh chơi bida snooker, luật chơi cơ bản Thương Nguyệt đã nắm rõ.
 
Cách tính điểm rất đơn giản, mỗi viên bi đỏ ăn được tính là một điểm.
 
Còn mấy viên bi đầy màu sắc kia, Thương Nguyệt không nhớ rõ bọn chúng lần lượt đại diện cho điểm số như thế nào.
 
Sau khi dọn bóng xong, Ngô Đông Phương đề nghị để Thương Nguyệt bắt đầu trước.
 
Dù sao trong nhóm cũng chỉ có một mình Thương Nguyệt là con gái, để cô mở đầu là ổn nhất.
 
“Đồ đệ, em mau lên đi.” Ngô Đông Phương tựa vào mép bàn thúc giục Thương Nguyệt.
 
Nhìn cô đang lưỡng lự và rối rắm đứng trước kệ đựng cây cơ, anh ta lại không có chút ý định tiến lên giúp cô chọn cơ.
 
Thương Nguyệt bị thúc giục đến hoảng loạn, bèn tiện tay cầm lấy một cây cơ, vội vàng trở về trước bàn bida.
 
Cô đứng trước một viên bi trắng, bị ba người con trai Ngô Đông Phương bọn họ nhìn chăm chú, trong lòng bỗng dấy lên một cảm giác căng thẳng.
 
Ngay cả hơi thở cũng trở nên nặng nề.
 
“Đánh đi, em còn ngớ ra đó làm gì?” Ngô Đông Phương xoa phấn lên đầu cây cơ.
 
Sau đó, khóe mắt anh ta cụp xuống cúi nhìn Thương Nguyệt, vẻ mặt nôn nóng, chê cô lóng ngóng, chậm chạp.
 
Thương Nguyệt âm thầm hít một hơi, bày tư thế xong, cúi người gần sát mặt bàn.
 
Cô bày ra tư thế tay phải cầm cán đuôi cây cơ, tay trái kề sát viên bi trắng kia, đầu cây cơ gác ở giữa ngón cái và ngón trỏ tay trái hơi vểnh lên.
 
Sau khi chuẩn bị xong, Thương Nguyệt khẽ rụt cây cơ lại, lên tinh thần, dùng đầu cơ đâm vào viên bi trắng kia.
 
Bi trắng thuận thế lăn ra ngoài.
 
Nhưng không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, tốc độ viên bi trắng chậm chạp di chuyển lại chệch hướng quỹ đạo mà Thương Nguyệt dự đoán.
 
Trên bàn có tổng mười lăm viên bi đỏ, một viên cô cũng không đánh trúng…
 
Nhưng mà động tác cô vừa thực hiện cũng không hề sai mà.
 
Cú đánh này của Thương Nguyệt, bi trắng cũng chẳng đánh trúng bi đỏ, chỉ vẽ ra một đường cong trên bàn bida mà thôi.
 
Dựa theo quy tắc trò chơi, mỗi đội sẽ có sẵn bốn điểm, mà bốn điểm này nếu bị trừ đi sẽ chuyển thẳng sang cho đối thủ.
 
Đồng nghĩa là với việc lượt đánh vừa rồi của Thương Nguyệt đã tặng không cho đội của Từ Thành Cẩm và Chu Thư Hàng bốn điểm.
 
Mấy phút trước Ngô Đông Phương còn hùng dũng, oai vệ, khí phách hiên ngang, tự tin xông phá chân trời lập tức suy sụp.
 
“Đồ đệ à, em đang…”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui