Ánh trăng trong lòng

“Sư phụ cũng không hy vọng em có thể được điểm, nhưng mà em cũng đừng tặng điểm như vậy chứ, thế này anh cứ như đang một chọi ba vậy?”
 
Mặt Thương Nguyệt lập tức đỏ ửng lên, xấu hổ không tả nổi.
 
Cô vừa tủi thân vừa bất lực, ngay cả giải thích cũng không được, bởi vì bản thân cô đúng thật cực kỳ cùi bắp.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Người tiếp theo ra sân chính là Chu Thư Hàng, anh ta ở bên cạnh xoa phấn lên đầu cây cơ rất lâu, trên môi vẫn luôn nở nụ cười.
 
Lúc Ngô Đông Phương đang than trời oán đất, EQ của Chu Thư Hàng khá cao, biết nhìn tình hình, chăm sóc cảm xúc của Thương Nguyệt, an ủi cô: “Không sao đâu mà, đừng để ý đến cậu ta, cậu ta ngứa miệng đấy.”
 
Ngô Đông Phương: “…”
 
Ai ngứa miệng hả? Cũng không biết vào lần đầu tiên chơi với Thương Nguyệt trước đây, là ai nói đàn em xinh đẹp người ta siêu khỏe vậy hả?
 
“Riêng cậu thì cách xa đồ đệ của tớ ra một chút.” Ngô Đông Phương đạp Chu Thư Hàng một cú, bị anh ta tránh được.
 
Theo cú đánh của Chu Thư Hàng, mặc dù bi chưa đi vào lỗ nhưng quả thực đã đụng phải bi đỏ, không được điểm nhưng cũng không bị trừ điểm.
 
Rõ ràng đã có hai người ra sân, nhưng lúc Ngô Đông Phương là tuyển thủ thứ ba ra sân, bố cục các trái bóng trên bàn cũng không có khác biệt quá lớn so với lúc ban đầu.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh ta lại ngứa miệng lầm bầm một câu, nói Thương Nguyệt và Chu Thư Hàng đều là nhân tài.
 
Là “cao thủ” như nhạn bay qua không để lại dấu vết.
 
Trong câu chữ mang theo sức sát thương rất lớn, anh ta bị Từ Thành Cẩm trầm giọng thúc giục một tiếng, mới bớt cợt nhả, nghiêm túc chơi.
 
Tiếp đó Thương Nguyệt đã được chứng kiến cái gì gọi là kỹ thuật thật sự.
 
Một viên bi đỏ lăn vào lỗ, nhóm Thương Nguyệt và Ngô Đông Phương được một điểm.
 
Dựa theo quy tắc trò chơi, sau đó Ngô Đông Phương phải khiêu chiến một trong mấy viên bi màu sắc sặc sỡ trên bàn kia.
 
Anh ta chọn viên bi hồng nhạt ở góc độ tốt nhất, lại là một cú đánh vào lỗ.
 
Lúc bi trắng va vào bi màu hồng, một tiếng “bốp” vang lên, âm thanh lanh lảnh và gọn gàng, nghe ra được là một cú đánh rất có lực.
 
Thương Nguyệt trợn to hai mắt, trông thấy viên bi màu hồng rơi vào lỗ, cô phấn khích đến mức lông mày nhướng hết cả lên.
 
“Sư phụ thật là đẹp trai!”
 

Cả quán bida to như vậy cũng chỉ có một mình Thương Nguyệt là con gái.
 
Mặc dù tiếng hô của cô cũng không tính là quá “ố dề” nhưng trong quán bida yên tĩnh, giọng nói của con gái lại rất mềm mại, bùi tai.
 
Vậy nên lập tức thu hút ánh mắt của các cậu học sinh ở bàn khác cách đó không xa.
 
Ngô Đông Phương được con gái khen ngợi, trong lòng như có một triệu con chim bay nhảy.
 
Trái tim anh ta cũng sắp bay lên trời rồi, vô cùng phơi phới.
 
Sau khi lấy viên bi hồng từ trong lỗ của bàn bida ra và đặt về vị trí cố định, Ngô Đông Phương tiếp tục khiêu chiến một viên bi đỏ.
 
Cứ như thế một viên bi đỏ rồi lại một viên bi màu khác được đưa vào lỗ, mãi đến khi viên bi đỏ trên bàn đã vơi đi một nửa, anh ta mới bởi vì phạm lỗi mà kết thúc khoảnh khắc đặc sắc của mình ở đây.
 
Có điều lần ra trận này của Ngô Đông Phương đã giành được ba mười lăm điểm cho đội mình.
 
Cục diện hiện tại là 35:4, rõ ràng nhóm Từ Thành Cẩm và Chu Thư Hàng đã rơi vào tình thế bất lợi.
 
Ngay lúc Thương Nguyệt bỏ cây cơ xuống, chạy đến trước mặt Ngô Đông Phương, kiễng chân lên hai tay đồng thời làm quạt ân cần quạt mát cho anh ta, tâng bốc anh ta, Từ Thành Cẩm  bên này đã sa sầm mặt mũi mà ra sân.
 
Dáng người anh cao lớn, thân hình thon dài, vừa đi đến đứng trước bàn bida đã làm cho người ta sinh ra ảo giác như có vầng hào quang phía sau.
 
Nghiêm túc, uy phong, trên người toát ra cảm giác lạnh lẽo thấu xương không ai dám khinh thường.
 
Ngô Đông Phương đang đắc ý đắm chìm trong lời ca tụng của Thương Nguyệt bị canh liếc mắt nhìn lướt qua, lập tức ớn lạnh, linh hồn trở về cơ thể, từ trên mây rơi xuống mặt đất.
 
Anh ta vô thức nhìn sang Từ Thành Cẩm đang “lâm trận mới mài gươm” một cái, lập tức có dự cảm không lành.
 
Anh ta cũng cảm thấy dường như đêm nay Từ Thành Cẩm rất là nghiêm túc, nhìn như không thèm đếm xỉa mà lau đầu cơ, thực ra bên dưới vẻ mặt bình tĩnh đó có một ngọn núi lửa đang ngo ngoe sắp tỉnh lại.
 
Lúc anh lau đầu cơ xong, ngước mắt lên nhìn về phía Ngô Đông Phương một lần nữa, trong cặp mắt thâm tình kia toát ra địch ý và sát khí không che giấu chút nào.
 
Chu Thư Hàng là người ngoài cuộc tỉnh táo, ở bên cạnh cười nhẹ một tiếng.
 
Anh ta nói với Thương Nguyệt: “Tiếp theo mới thật sự là thời khắc săn giết của đàn anh Từ, tuyệt đối đừng chớp mắt nhé đàn em.”
 
Thời khắc săn giết…
 
Thương Nguyệt giật giật khóe miệng, vô thức nhìn sang Từ Thành Cẩm.
 
Đúng lúc trông thấy anh hơi cúi người, bàn tay cầm cây cơ màu đậm khớp xương rõ ràng, màu da trắng lạnh, đôi mắt đen nhánh sâu thẳm giống như hầm băng tỏa ra khí lạnh.

 
Anh tựa như một con sói đang thủ thế chờ thời cơ, ẩn nấp ở một nơi bí mật gần đó, nét dịu dàng giữa hai đầu lông mày bị sự ngang ngược nuốt chủng.
 
Thương Nguyệt đứng ngay đối diện anh, lúc Từ Thành Cẩm cúi thấp cơ thể nhìn chằm chằm viên bi, cô đột nhiên sinh ra một loại ảo giác.
 
Dường như cô chính là viên bi đỏ bị anh nhìn chăm chú ấy.
 
Cảm giác hồi hộp làm cô cảm thấy ngạt thở, Thương Nguyệt muốn xê dịch bước chân rời khỏi phạm vi tầm ngắm của anh, hai chân lại nặng nề như đeo chì.
 
Cô dần dần không còn nghe rõ âm thanh xung quanh, lực chú ý gần như tập trung toàn bộ lên người Từ Thành Cẩm ở phía đối diện.
 
Trước khi thọt bi, ánh mắt Từ Thành Cẩm cũng chuyển dời từ trên viên bi lên người Thương Nguyệt mấy giây.
 
Sự tùy tiện không tập trung thường ngày được thu lại, trái tim của anh căng thẳng, bình tĩnh điều chỉnh tư thế cầm cơ một chút, ngay cả biểu cảm trên mặt cũng nghiêm túc hơn.
 
Lúc rút cơ đánh bi, động tác còn rõ ràng và lưu loát hơn Ngô Đông Phương, vẻ đẹp trai phóng khoáng trước nay chưa từng có.
 
Một tiếng “bịch” vang lên, bi trắng đập thẳng vào viên bi đỏ, va vào lỗ cuối cùng trên bàn dài.
 
Thương Nguyệt đứng ngay bên cạnh cái lỗ đó, trơ mắt nhìn viên bi màu đỏ kia rơi vào lỗ.
 
Tựa như một cục đá trĩu nặng đập vào mặt hồ nước trong trái tim cô, tạo lên gợn sóng rất lớn.
 
Cô cũng thật sự bị vẻ đẹp trai của Từ Thành Cẩm hấp dẫn, vô thức muốn lấy điện thoại ra chụp một tấm ảnh lúc anh cúi thấp cơ thể suy nghĩ tìm kiếm góc độ kia.
 
Cũng may lý trí của cô vẫn còn tồn tại, Thương Nguyệt nhịn được sự thôi thúc đó.
 
Cô mím cánh môi, mắt cũng không chớp mà nhìn chằm chằm vào anh.
 
Đúng như Chu Thư Hàng nói, toàn bộ quá trình là đang xem “thời khắc săn giết” của Từ Thành Cẩm.
 
Vẻ mặt anh vô cùng bình tĩnh.
 
Sau khi một viên bi vào lỗ, mặt cũng không đổi sắc chọn lựa viên bi tiếp theo, đo khoảng cách, góc độ của bóng với lỗ trên bàn, tiếp tục tiến công.
 
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, trên bàn mấy viên bi đỏ tiếp nối nhau vơi đi dần.
 
Ngô Đông Phương ở bên cạnh lo lắng vô cùng, Thương Nguyệt lại không hề hay biết.
 

Tất cả sự chú ý của cô đều tập trung trên người Từ Thành Cẩm, tình hình trận chiến trên bàn như thế nào vốn chẳng rảnh bận tâm.
 
Trong mắt cô chỉ còn xương quai xanh lộ ra từ cổ áo của Từ Thành Cẩm.
 
Nếu là Thẩm Tân Nguyệt và Trương Mỹ Nghênh ở đây, chắc chắn cũng sẽ giống như cô, không nhịn được mà biểu lộ niềm yêu thích rồi nhỉ.
 
“Á đù! Lão Từ, cậu có cần hung ác như thế không vậy, không lẽ cậu định đánh sạch bàn luôn đó chứ?”
 
Ngô Đông Phương nhíu chặt lông mày, vẻ mặt ai oán và bất lực.
 
Từ Thành Cẩm tìm cơ hội liếc mắt nhìn anh ta, môi mỏng khẽ nhếch lên, giọng điệu trầm thấp và âm u mà “ừ” nhẹ một tiếng.
 
Anh chẳng hề che giấu dã tâm bừng bừng của mình.
 
Ngô Đông Phương lúc này có chút hậm hực, vừa bứt tóc, vừa thương lượng với Từ Thành Cẩm.
 
“Lão Từ, ván sau hai đứa mình đổi đồng đội đi, tớ với Lão Chu, cậu gánh đồ đệ của tớ.”
 
“Ba ván thắng hai thì sao?”
 
Thương Nguyệt đột nhiên bị sư phụ vứt bỏ: “…”
 
Không chờ cô kháng nghị, Từ Thành Cẩm vừa đưa viên bi đen vào lỗ được bảy điểm tiếp lời Ngô Đông Phương: “Được thôi.”
 
Anh sảng khoái đồng ý, nhanh đến mức không cho Thương Nguyệt bất kỳ cơ hội từ chối nào.
 
Tiếp đó, tất cả viên bi trên bàn cầu đều bị Từ Thành Cẩm lần lượt đưa vào trong lỗ.
 
Bi đỏ vào hết viên này đến viên kia, cuối cùng chỉ còn lại mấy viên bi màu khác không ngừng quay lại vị trí cũ.
 
Dựa theo điểm số mà mỗi một viên bi màu đại diện từ thấp đến cao, Từ Thành Cẩm lại theo thứ tự lần lượt đưa các viên bi màu vàng, bi màu xanh lá, bi màu nâu cùng bi màu xanh lam vào lỗ.
 
Trên bàn chỉ còn lại viên bi màu hồng và bi màu đen xếp thành một đường thẳng.
 
Dựa theo quy tắc trò chơi, tiếp theo Từ Thành Cẩm phải đưa bi màu hồng vào lỗ trước, cuối cùng mới đánh bi màu đen, kết thúc trận thi đấu này.
 
Nhưng mà hiện tại bi màu đen lại đang ở giữa bi cái màu trắng và bi mục tiêu màu hồng, nếu muốn đánh trúng bi màu hồng mà không chạm đến bi đen…
 
Thương Nguyệt cảm thấy đó vốn là chuyện không thể nào.
 
Thế là cô âm thầm ôm lấy một tia hi vọng, muốn đợi Từ Thành Cẩm hết lượt, cô vẫn có thể biểu hiện lại một lần nữa.
 
Nói không chừng có thể xoay chuyển lòng muốn đổi đồng đội của Ngô Đông Phương.
 
Kết quả Từ Thành Cẩm tính toán góc độ xong, đánh bi cái màu trắng vào thành bàn, mượn lực đàn hồi, đi theo quỹ đạo anh dự đoán, “bịch” một tiếng va vào viên bi màu hồng mục tiêu.
 
“Bộp”… Viên bi mục tiêu thuận lợi rơi vào lỗ.
 

Viên bi màu trắng dừng lại ở vị trí vừa hay tạo thành một đường thẳng với viên bi màu đen cuối cùng trên bàn, lại nhắm chuẩn vào miệng lỗ nào đó.
 
Thương Nguyệt cứng đờ tại chỗ, như biến thành một pho tượng, lúc này Ngô Đông Phương đã hét lớn gọi ông chủ tới xếp bóng.
 
Hoàn toàn cũng không tin Từ Thành Cẩm sẽ thất thủ.
 
“Tỉ số một - không.” Từ Thành Cẩm gọn gàng đánh xong viên bi đen cuối cùng.
 
Anh đứng dậy, tựa vào mép bàn bida ở bên cạnh, chậm rãi lau đầu cây cơ.
 
Trong lúc chờ ông chủ xếp bóng, anh chàng liếc mắt nhìn vẻ mặt đờ đẫn của Thương Nguyệt.
 
Thấy cô dường như nhìn đến ngây ngốc luôn rồi, khóe môi trên khuôn mặt lại lặng lẽ cong lên.
 
Trái tim như bầu trời quang đãng và trong xanh.
 
Sau khi ông chủ dọn bóng xong, không quên lấy điếu thuốc bên khóe miệng xuống, cười cười chân thành khen Từ Thành Cẩm vài câu.
 
Ông ta còn hỏi liệu có phải anh là người trong nghề không, nói Từ Thành Cẩm là một trong những người trẻ tuổi có kỹ thuật chơi bida giỏi nhất mà ông ta từng gặp.
 
Ông ta khen ngợi không ngớt khiến ngay cả người đi cùng Từ Thành Cẩm là Thương Nguyệt cũng thấy vinh dự lây.
 
Nội tâm của cô lập tức không còn chống đối việc chung đội với Từ Thành Cẩm nữa, dù sao anh cũng chẳng hề nhắc tới chuyện chụp lén.
 
Chắc hẳn là anh đã rộng lượng và khoan dung, trong lòng đã bỏ qua cho cô rồi.
 
“Ván này cũng để đàn em bắt đầu trước nhé?” Chu Thư Hàng thuận miệng hỏi một câu, giọng nói dịu dàng kéo tâm trí Thương Nguyệt trở lại.
 
Cô lập tức lên tinh thần, tới gần bàn bida.
 
Kết quả lại bị Ngô Đông Phương cản lại, cứ đòi phải để Chu Thư Hàng mở đầu.
 
Dù sao hai đội được sắp xếp xen kẽ, Ngô Đông Phương thật đúng là không biết xấu hổ, cưỡng ép xếp Từ Thành Cẩm xuống cuối cùng.
 
Anh ta sợ anh lại đánh sạch bàn một lần nữa, khiến cho mọi người đến chơi bóng mà lại chẳng được trải nghiệm chút nào.
 
Từ Thành Cẩm cũng không hề để tâm, lau đầu cơ xong, anh khẽ nâng cằm, khuôn mặt tuấn tú quay sang nhìn Thương Nguyệt.
 
Bờ môi mỏng của anh khẽ mấp máy: “Em qua đây với anh.”
 
Chàng trai vừa dứt lời, đứng thẳng người, đôi chân dài sải bước tới góc tường đặt kệ đựng cơ.
 
Thương Nguyệt bị gọi đi thì trố mắt một giây, mắt nhìn sang Ngô Đông Phương đang chỉ đạo Chu Thư Hàng mở màn trận đấu, thấy hai người bọn họ hoàn toàn không chú ý tới cô và Từ Thành Cẩm.
 
Thương Nguyệt gãi gãi má, không biết phải làm sao đành đuổi theo Từ Thành Cẩm.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận