Chuyện tìm một sư phụ chuyên đi rừng trong game này, rất nhanh Thương Nguyệt đã bắt đầu lên kế hoạch.
Cuối tuần, sau khi làm bài tập xong, nhân lúc ba mẹ bận rộn công việc nên không ở nhà, cô lén lút đăng nhập vào trò chơi.
Vốn định làm theo lời Thẩm Tân Nguyệt, dùng “loa lớn” gửi một lời mời tìm sư phụ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Còn về nội dung cụ thể nên ghi như thế nào, Thương Nguyệt dùng máy tính lên QQ, trưng cầu ý kiến của Thẩm Tân Nguyệt.
Bởi vì Thẩm Tân Nguyệt đã từng bái sư rồi.
Trong chuyện như bái sư này, cô ấy có khá nhiều kinh nghiệm.
[Đại Nguyệt: Rất đơn giản, cậu chỉ cần nói cậu là con gái, muốn tìm một vị sư phụ đi rừng.]
[Đại Nguyệt: Sau đó cứ online chờ, sẽ có rất nhiều thông báo thêm bạn bè, chỉ vài phút thôi đã có rất nhiều người ứng cử rồi!]
[Đại Nguyệt: Rồi cậu cứ xem như chọn phi tần, mở thông tin của bọn họ ra xem, xem thử tướng thường dùng của bọn họ có phải là tướng đi rừng không là được rồi.]
Cuối cùng Thẩm Tân Nguyệt cho Thương Nguyệt một đề nghị, đề nghị cô tìm thêm mấy vị sư phụ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dù sao chỉ một sư phụ thì sợ là không dạy nổi cô.
Thương Nguyệt: “…”
Cô đáp lại Thẩm Tân Nguyệt một câu [Tự lo cho cậu đi.], sau đó làm theo lời cô ấy nói, bắt đầu đánh nội dung vào khung chat.
Lời mời tìm sư phụ còn chưa được gửi đi thì đã có một thông báo gửi đến.
Lại một lần nữa, Thương Nguyệt nhỡ tay, gia nhập vào team của người ta.
Sau đó cô nhìn thấy trong team có ID “Kẻ dò la bản đồ”, việc đầu tiên cô làm là so sánh với ID của Ngô Đông Phương.
Cho nên… cô lại vào team của Ngô Đông Phương một lần nữa ư?
Nhưng mà hình như lần này là ghép đấu, trong team trừ Ngô Đông Phương ra thì những cái tên khác Thương Nguyệt không biết cái nào cả.
Sau khi vào game, Thương Nguyệt mới biết được thì ra đây là team mà Ngô Đông Phương dùng để kéo rank với mấy cô em.
Trong team năm người, chỉ có một mình Ngô Đông Phương là con trai.
Từ khi nghe thấy cái ID “Thương Tiểu Nguyệt” được phát ra từ trong miệng của Từ Thành Cẩm hôm khai giảng, Thương Nguyệt đã đổi ID trong game của mình thành “Mặt trăng nhỏ”.
Cô đoán lúc Ngô Đông Phương mời cô vốn không để ý nhiều, có lẽ chỉ là ngẫu nhiên chọn một người may mắn trong danh sách bạn bè của mình mà thôi.
Thương Nguyệt không muốn suy nghĩ quá nhiều, dù sao trò chơi cũng đã bắt đầu rồi.
Cô lúc đầu muốn dùng Thái Văn Cơ đi sp, lại bị một cô bạn khác chọn trước mất rồi.
Lại cộng thêm mấy lời chê trách của Chu Hưởng từ chối cô bỗng hiện lên trong đầu, cô nóng não chọn thẳng luôn ad Ngu Cơ.
Mở loa đội lên, Thương Nguyệt nghe thấy giọng nói thô kệch của Ngô Đông Phương: “Sp đi cùng anh nha, anh gánh!”
Vừa mới bắt đầu đã đi thẳng vào rừng, một cô em thao tác Thái Văn Cơ đuổi theo anh ta.
Thương Nguyệt lẻ loi một mình ở đường dưới, may mà Ngô Đông Phương tới chi viện mấy lần, cô thành công đánh hạ trụ đầu tiên của team địch.
Nhìn chung mà nói, ván này bọn họ thắng khá dễ dàng.
Từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc, vậy mà Thương Nguyệt chỉ chết có năm lần!
Con số này đã đột phá kỷ lục của cô, khiến Thương Nguyệt sửng sốt, rồi lại vui mừng rất lâu.
Ít ra thì số lần cô chết đã giảm đi, chứng minh trình độ chơi game của cô cũng đã có tiến bộ!
Nhưng mà sau khi vui sướng xong, Thương Nguyệt cũng biết ván này thắng được là nhờ có Ngô Đông Phương gánh team.
Thấy anh ta chơi con tướng đi rừng Triệu Vân đỉnh như vậy, Thương Nguyệt ngầm dấy lên suy nghĩ bái anh ta làm sư phụ.
Sau đó cả team lại chơi tiếp hai ván, thắng liên tục!
Không chỉ Thương Nguyệt hưng phấn hơn, ba cô em khác trong team cũng không ngừng khen Ngô Đông Phương.
Khen anh ta đi rừng thật giỏi!
Thế là sau khi ra khỏi phòng game, Thương Nguyệt lên QQ nhắn cho Ngô Đông Phương: [Trưởng ban, cảm ơn anh đã gánh em, anh lợi hại quá đi mất!]
[Thương Nguyệt: Trưởng ban ơi, trưởng ban à, anh chơi game đỉnh như vậy, đã thế lại còn đẹp trai nữa, anh có thể nhận em làm đồ đệ không ạ?]
[Thương Nguyệt: Anh yên tâm! Em sẽ không để anh dạy em không công đâu, bắt đầu từ tuần sau, tất cả bữa sáng của anh em sẽ bao hết!]
[Thương Nguyệt: Được không? Sư phụ?]
Thương Nguyệt liên tiếp gửi mấy tin nhắn.
Sau đó cô ôm lấy điện thoại, ngồi trước bàn học chờ đợi.
Khoảng ba đến năm phút sau, cuối cùng Ngô Đông Phương cũng nhắn lại: [Vừa nãy em nói anh đẹp trai ư?]
[Ngô Đông Phương: Chỉ dựa vào câu nói nói này của em, từ hôm nay trở đi anh chính là sư phụ của em!]
[Thương Nguyệt: Cảm ơn sư phụ! Sư phụ đẹp trai nhất!]
[Ngô Đông Phương: Ha ha ha, đừng quên bữa sáng của sư phụ đấy, sáng thứ hai anh muốn ăn mì trộn.]
[Thương Nguyệt: Oke luôn, sư phụ! Cứ giao cho đồ nhi!]
Việc bái sư rất thuận lợi khiến Thương Nguyệt hưng phấn đến mức ôm điện thoại nằm trên giường lăn qua lăn lại vài vòng.
Cô như tưởng tượng ra cảnh không lâu sau mình sẽ chơi con tướng đi rừng Triệu Vân hoành hành trên khắp bản đồ.
Đến lúc đó chắc chắn Chu Hưởng sẽ khiếp sợ, xem thử anh ta còn lấy được lý do gì để từ chối cô!
Thương Nguyệt nghĩ như vậy, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm.
Từ giờ cho đến khi cô trở thành nữ vương đi rừng, cô kiên quyết không chơi game cùng Chu Hưởng nữa, đến khi nào đạt được trình độ cao rồi cho anh ta một bất ngờ lớn!
À đúng rồi, còn phải hỏi Thẩm Tân Nguyệt cách giới hạn người khác xem thông tin của mình như thế nào.
Không thể để cho Chu Hưởng trông thấy sự cố gắng của cô, nếu không đến lúc đó sẽ không còn bất ngờ, vậy thì không còn vui nữa rồi.
Đợi đến khi Thương Nguyệt giới hạn quyền hạn xem thông tin của mình xong thì đã là mười hai giờ trưa rồi.
Cô báo với Ngô Đông Phương một tiếng rồi đi xuống bếp nấu một bát mỳ trừng cà chua.
Thật ra mỗi cuối tuần Thương Nguyệt về nhà, ban ngày gần như là cô ở nhà một mình.
Lý Văn Tú là y tá trưởng, công việc bận rộn, có đôi khi không kịp ăn tối, tăng ca là chuyện thường xảy ra.
Còn về Thương Khải Minh, mặc dù từ nhà đến đồn công an không xa lắm, nhưng vào ban ngày Thương Nguyệt cũng rất khó gặp được ông.
Đương nhiên, Thương Nguyệt cũng rất hiểu chuyện, cho dù cuối tuần ở nhà một mình nhưng cô cũng có thể tự sắp xếp thời gian của mình một cách hợp lý.
Làm bài tập rồi làm việc nhà, nếu như ba mẹ tan làm về nhà trễ thì cô cũng sẽ đi mua đồ ăn rồi nấu cơm.
Trương Mỹ Nghênh từng nói Thương Nguyệt rất dễ thích ứng với hoàn cảnh xung quanh.
Tuy trông cô như kiểu người chỉ cần một khó khăn nho nhỏ cũng có thể bị đánh bại nhưng trên thực tế cô lại là kiểu dù trời có sập xuống thì cô cũng có thể đứng vững, dịu dàng lại cứng cỏi.
Nhưng mà cô lại rất cứng đầu.
Bằng không thì cũng không đến mức thích Chu Hưởng từng ấy năm.
-
Từ khi được Thương Nguyệt tỏ tình trên cầu thang trong tiết thể dục ngày đó, Chu Hưởng cứ cố ý tránh cô.
Cũng không biết là vì sao, từ đó về sau mỗi lần anh ta trông thấy Thương Nguyệt hoặc là nghe được tên của cô, trái tim đều sẽ loạn nhịp.
Đến mức Chu Hưởng không có cách nào bình tĩnh mà đối mặt Thương Nguyệt như bình thường.
Ngồi trên xe đi từ trường về nhà, anh ta cũng cố ý ngồi xa chỗ cô, cố gắng né tránh giao tiếp bằng ánh mắt, chớ nói chi là trao đổi nói chuyện.
Cuối tuần, vào buổi chiều trở lại trường, Chu Hưởng cũng không chủ động hẹn Thương Nguyệt đi cùng.
Anh ta tham gia cuộc thi toán học xong thì về thẳng trường, vậy nên cũng không đi cùng Thương Nguyệt.
Hai tuần sau đó, bầu không khí giữa hai người xảy ra sự thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Đến khi Chu Hưởng suy nghĩ kỹ càng, cho là mình có thể bình tĩnh đối mặt với Thương Nguyệt thì bỗng nhiên anh ta nhận ra rằng dường như Thương Nguyệt cũng đang né mình.
Lúc lên xe cùng về nhà, cô sẽ lấy tai nghe ra tựa vào cửa sổ xe nghe nhạc, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
Khi về đến nhà, cô cũng không có chủ động đi đến nhà anh ta tìm anh ta cùng làm bài tập.
Ngay cả khi Chu Hưởng ngẫu nhiên vào game thấy Thương Nguyệt online, chủ động mời cô chơi game cùng, cũng bị cô quả quyết từ chối.
Đồng thời sau khi cô từ chối lời mời của anh ta thì anh ta lại thấy trạng thái của cô để là “đang trong trận”.
Năm lần bảy lượt bị lờ đi khiến Chu Hưởng tức giận.
Anh ta suýt chút nữa đã mất lý trí, định khi Thương Nguyệt đang trong trận, đăng nhập vào nick của cô để khiến cô bị out khỏi ván đấu.
Cũng may cuối cùng Chu Hưởng cũng nhịn được.
Sau đó anh ta xóa nick của Thương Nguyệt trong điện thoại của mình, ném điện thoại lên giường, tức nổ phổi đi làm bài tập.
Cũng không biết là đang tức Thương Nguyệt hay là tức mình nữa, tóm lại trong lòng cực kì phiền muộn.
Chu Hưởng chưa từng bị Thương Nguyệt phớt lờ như vậy bao giờ.
Dường như vì để kích thích Thương Nguyệt, lúc ở trường học anh ta cố ý thân thiết hơn với bạn cùng bàn Thi Duyệt.
Thường xuyên mua đồ ăn vặt, trà sữa, khoai tây chiên, lòng nướng,… cho Thi Duyệt, đều là những món mà bình thường Thương Nguyệt rất thích ăn.
Ngày nào Thương Nguyệt ngồi phía sau bọn họ cũng nhìn thấy, trong lòng đau đớn, máu chảy thành sông, nhưng cũng chỉ có thể cố gắng cắn môi nhịn xuống.
Cô còn chưa thành nữ vương đi rừng đâu!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...