Ánh trăng trong lòng

Thời gian dần trôi, sắc vàng của mùa thu cũng đã đến.
 
Cuối cùng vào cuối tháng chín, đại hội thể dục thể thao cũng ra thông báo chính thức, dưới sự nỗ lực phối hợp của tất cả thành viên trong hội học sinh và lãnh đạo nhà trường, thành công viên mãn.
 
Trường học cũng khá có tình người, tổ chức đại hội thể dục thể thao vào ngày thứ sáu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Thầy trò toàn trường đều tập trung vào phong trào lần này, Thương Nguyệt giật được giải nhất của ba mục gồm chạy bền nữ 1500 mét, chạy bền 400 mét và nhảy cao nữ.
 
Cũng coi như đã làm vẻ vang cho lớp.
 
Sau khi đại hội thể dục thể thao kết thúc, Thương Nguyệt nhận được tin nhắn QQ của Ngô Đông Phương, nói là buổi tối hội học sinh có tổ chức liên hoan, bảo cô gọi điện thoại báo người nhà một tiếng.
 
Thương Nguyệt gửi tin nhắn Wechat cho Thương Khải Minh và Lý Văn Tú xong, sau đó đi tắm thật sạch sẽ rồi thay quần áo, gọi điện thoại cho Ngô Đông Phương hỏi về địa chỉ nơi tổ chức liên hoan.
 
Chuyện hội học sinh có tổ chức liên hoan này cô cũng không hề giấu diếm Thẩm Tân Nguyệt và Trương Mỹ Nghênh.
 
Vậy là Thương Nguyệt được Thẩm Tân Nguyệt ủy thác, muốn cô tìm cơ hội chụp thật nhiều tấm ảnh của Từ Thành Cẩm trong bữa tiệc.
 
Ngày bình thường ở trường học, Từ Thành Cẩm đều mặc đồng phục.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tuy rằng với khuôn mặt anh tuấn ngời ngời của anh, đồng phục rộng thùng thình cũng không ảnh hưởng đến nhan sắc của anh chút nào.
 
Nhưng Thẩm Tân Nguyệt vẫn cảm thấy, sau khi cởi bỏ đồng phục thì đàn anh Từ sẽ như giải trừ phong ấn, đẹp trai đến mức nứt màn hình luôn.
 
Thẩm Tân Nguyệt thật sự rất mê sắc, Thương Nguyệt nể tình chị em giữa hai người, chỉ có thể kéo thân xác mệt mỏi của mình đến nơi tổ chức liên hoan.
 
Lần này là buổi liên hoan trong nội bộ hội học sinh, số lượng người tham gia ít hơn tưởng tượng của Thương Nguyệt một chút.
 
Dù sao đại hội thể dục thể thao cũng vừa xong, hôm nay lại là thứ sáu, vậy nên có không ít người đã về nhà rồi.
 
Sau đó, trong nhóm chat QQ của hội học sinh có người chụp lại cảnh Từ Thành Cẩm ngồi trước bàn ăn, cúi đầu chơi điện thoại.
 
Chuyện này lập tức dấy lên một trận sóng to gió lớn.
 
Những người không có tham gia tiệc liên hoan mà về nhà nghỉ ngơi trước liên tục gửi emoji khóc lớn vào nhóm.
 
Tin nhắn trong nhóm liên tục nhảy ra, đến mức hiện lên 99+ tin nhắn chưa đọc, vô cùng náo nhiệt.
 

Lúc này Thương Nguyệt ngồi đối diện Từ Thành Cẩm cũng giả bộ cầm điện thoại lên chơi, thật ra là lặng lẽ hướng camera vào chàng trai đang ngồi ở đầu bàn kia.
 
Cô cảm thấy Thẩm Tân Nguyệt nói rất đúng!
 
Cởi bỏ đồng phục, thay quần áo bình thường, vẻ đẹp trai của Từ Thành Cẩm càng trở nên bắt mắt.
 
Anh mặc áo sơ mi màu trắng, ống tay áo được gấp lên khuỷu tay, để lộ ra một phần cánh tay trắng bóc.
 
Mười ngón thon dài, đầu ngón tay như măng nhọn bị màu đen như pha lê của màn hình điện thoại làm nổi bật lên khí chất cấm dục, như là một báu vật, khiến cho một người mê tay đẹp như Thương Nguyệt không dời mắt được.
 
Camera điện thoại hướng về phía chàng trai, trùng hợp là ánh sáng từ đèn trong phòng chiếu rọi xuống mái tóc đen của anh.
 
Thương Nguyệt không có chút kỹ năng nào, chụp đại một tấm, rồi gửi thẳng vào nhóm chat QQ của nhóm bạn mình.
 
Trong tấm ảnh, Từ Thành Cẩm mặc áo trắng, không nhiễm bụi trần, tựa lưng vào ghế ngồi, một tay cầm điện thoại, chăm chú nhìn vào nó.
 
Bàn ăn hình tròn đã che lại đôi chân dài kia, mặc dù chỉ là tấm ảnh nửa người, mặc dù chỉ là tiện tay chụp đại, mặc dù bức ảnh cũng hơi mờ… nhưng tất cả vẫn là không che nổi khuôn mặt tuấn tú của chàng trai.
 
Thẩm Tân Nguyệt gần như là phát điên trong nhóm QQ.
 
Năng lực ngôn ngữ như bị thoái hóa, cứ liên tục gửi mấy tin nhắn [A a a.] để bày tỏ sự hưng phấn lúc này của mình.
 
[Trương Mỹ Nghênh: … Đại Nguyệt, giữ chút liêm sỉ đi.]
 
[Trương Mỹ Nghênh: Nhưng mà đàn anh Từ mặc áo sơ mi trắng trông nhã nhặn và cấm dục quá đi mất! Đẹp quá đi! Chảy nước miếng.jpg]
 
[Thương Nguyệt: …]
 
Cô lướt lên trên cuộc nói chuyện, dừng lại ở tấm ảnh chụp lén mình gửi kia.
 
Do dự một chút, Thương Nguyệt vẫn bấm vào tấm hình, một lần nữa xem xét độ đẹp trai của Từ Thành Cẩm do mình chụp lại.
 
Khi ánh mắt của cô lướt qua hai cái cúc áo không cài của chàng trai, sự bình tĩnh như nước hồ thu bỗng gợn sóng.
 
Thương Nguyệt nuốt nước bọt, cuối cùng cô vẫn không gục ngã mà vào trong nhóm chat thông đồng làm bậy với hai người kia, liên tục gửi emoji Chảy nước miếng.
 
[Thẩm Tân Nguyệt: Sao trên đời này lại có một người đẹp trai như Từ Thành Cẩm cơ chứ, thế này thì phải là cô gái đẹp đến mức nào mới xứng được với anh ấy đây!]
 
[Trương Mỹ Nghênh: Tớ cảm thấy có thể là do gen của ba mẹ cả, cậu nhìn nhan sắc của cô Tạ đi, cũng khó trách đàn anh Từ lại đẹp đến vậy.]
 

[Thẩm Tân Nguyệt: Nguyệt Nguyệt, cậu chụp nhiều thêm đi, nhớ chụp rõ ràng một chút, đừng run tay nghe chưa, ảnh vỡ hết cả rồi kìa!]
 
Thương Nguyệt đảm nhận hi vọng của cả nhóm cảm thấy tim mình mệt quá đi.
 
Nhưng cô cũng chỉ mệt một chút mà thôi.
 
Bởi vì ngay khi cô ngước mắt nhìn Từ Thành Cẩm ở đối diện một lần nữa, lại được cái nhìn lơ đãng về phía mình của anh chữa khỏi rồi.
 
Có câu nói “Bắt lấy trai đẹp có thể kéo dài tuổi thọ.”, Thương Nguyệt muốn sống lâu trăm tuổi với chị em tốt của mình, vậy nên cô lại liên tục chụp thêm mấy bức.
 
Nhưng mà kỹ thuật chụp ảnh của cô lại chẳng ra làm sao cả.
 
Mấy bức ảnh gửi vào trong nhóm đều hơi mờ, khiến cho Thẩm Tân Nguyệt hỏi cô có phải bị bệnh Parkinson hay không, nếu không sao chụp tấm nào tấm nấy đều bị mờ hết cả vậy?
 
Thương Nguyệt khóc không ra nước mắt, cô cũng không muốn mà.
 
Nhưng mỗi lần ống kính camera nhắm ngay Từ Thành Cẩm, khi cô bấm xuống nút chụp thì trái tim sẽ đập rất nhanh.
 
Chắc là vì chụp lén, có tật giật mình nên tay run nhỉ?
 
Sau khi ăn xong, Thương Nguyệt lén lút chụp Từ Thành Cẩm thêm một đống ảnh nữa.
 
Trong lúc đó, có rất nhiều lần ống kính camera của cô đối diện với ánh mắt của anh, sau đó không có gì bất ngờ xảy ra, ảnh chụp được mờ đến mức ngay cả ba mẹ ruột của Từ Thành Cẩm cũng không nhận ra.
 
Thương Nguyệt cũng bất lực, mỗi khi Từ Thành Cẩm nhìn qua mình, cô sẽ không nhịn được mà suy nghĩ có phải mình chụp lén bị anh phát hiện rồi không.
 
Vậy nên trong lòng cô vô cùng hoảng loạn.
 
Kết quả mỗi lần như vậy cô đều làm ra vẻ bình tĩnh cúi xuống nhìn chằm chằm vào điện thoại, giả vờ như mình đang chơi điện thoại vậy.
 
Lúc đó, Từ Thành Cẩm sẽ như không có việc gì mà dời ánh mắt đi.
 
Sau những lần như thế, nhịp tim của Thương Nguyệt nhanh đến mức như đang chơi trò chơi cảm giác mạnh vậy.
 
Cảm giác kích thích không thua gì chơi nhà ma.
 
Trong bữa tiệc liên hoan của hội học sinh này, đa phần thành viên đều sẽ mời Từ Thành Cẩm một ly.
 

Khi bữa tiệc gần kết thúc, Thương Nguyệt đi vào nhà vệ sinh một chuyến.
 
Đúng lúc bắt gặp Từ Thành Cẩm và Kiều Yên Nhiên.
 
-
 
Thiết kế của hành lang bên ngoài phòng của bọn họ rất giống hành lang trong cung thời cổ, kéo dài từ cửa phòng ra đến bên ngoài, nhà vệ sinh ở cuối hành lang.
 
Trên hành lang có treo đèn lồng màu đỏ trông rất hoài cổ, hai bên treo lụa mỏng, mang cảm giác cổ xưa rất hợp chụp hình.
 
Lúc Thương Nguyệt bắt gặp Từ Thành Cẩm và Kiều Yên Nhiên thì vô thức trốn sau một cái cột được sơn màu hồng, cách hai người kia không xa cũng không gần, vừa vặn nghe được tiếng nói chuyện của bọn họ.
 
Thật ra với cảnh tượng này thì nội dung cuộc trò chuyện giữa hai người bọn họ cũng không khó đoán.
 
Đơn giản chính là Kiều Yên Nhiên tìm cơ hội bày tỏ tình cảm, sau đó bị Từ Thành Cẩm từ chối.
 
Mà lý do Từ Thành Cẩm từ chối lại vô cùng chính đáng.
 
Giọng nói kia còn lạnh lùng hơn cả ánh trăng ngoài cửa sổ: “Trường học không cho phép yêu sớm, thân là thành viên của hội học sinh, chúng ta nên làm gương cho các bạn học sinh khác.”
 
“Vậy sau khi tốt nghiệp thì sao? Lúc đó em có thể làm bạn gái của anh không ạ?” Cô gái khẽ cắn cánh môi, trên mặt lộ vẻ ngượng ngùng.
 
Cô ta như muốn cố gắng giãy dụa lần cuối.
 
Từ Thành Cẩm đã mất kiên nhất, bóng hình cao ráo lẳng lặng đứng dưới mái nhà cong cong, ánh trăng lặng yên che cho anh, khiến anh trông càng thêm lạnh lùng.
 
Trên khuôn mặt tuấn tú ấy tràn ngập vẻ hờ hững và xa cách, không giận mà uy.
 
Giọng điệu anh hơi trầm xuống: “Vĩnh viễn không thể.”
 
Kiều Yên Nhiên mới nãy còn ngại ngùng, lúc này ngay cả sắc môi cũng tái nhợt, sự lạnh lẽo đánh úp tới, từ từ lan ra khắp người.
 
Tất cả các cảm xúc từ xấu hổ, giận dữ, uất ức ập đến, hai mắt cô ta lập tức đỏ lên, đứng ngay trước mặt chàng trai mà khóc lớn.
 
Nhưng dù là như thế, sắc mặt của Từ Thành Cẩm vẫn không thay đổi, bình lặng như nước mà nhìn cô ta.
 
Mãi đến khi cô gái kia cảm thấy mình không còn mặt mũi nào nữa, lòng như tro tàn, khóc lóc chạy đi.
 
Thương Nguyệt nhìn thấy toàn bộ quá trình, liên tục tặc lưỡi.
 
Nhìn thấy Kiều Yên Nhiên khóc lóc chạy tới chỗ mình, cô nhanh chóng rụt người vào sau cột đá, vậy nên cô ta không hề chú ý đến cô.
 
Chờ đến khi bóng dáng bóng hình xinh đẹp kia biến mất trong hành lang, Thương Nguyệt âm thầm thở dài một hơi.
 
Cô cúi lưng xuống, cẩn thận nhìn Từ Thành Cẩm vẫn còn đứng yên tại chỗ.
 

Áo sơ mi trắng, quần dài màu đen, lẻ loi đứng đó.
 
Anh giống như vị thần bị ánh trăng giam lại bằng thứ ánh sáng mông lung kia, tựa như một bức tranh trong đôi mắt đen như mực của Thương Nguyệt.
 
Hình ảnh kia quá đẹp, đẹp đến mức khiến cho Thương Nguyệt rung động không thôi.
 
Mấy giây sau cô mới vội vàng lấy điện thoại từ trong túi quần ra, mở camera, nhắm ống kính camera hướng về phía chàng trai đang tắm mình dưới ánh trăng cách mình không xa.
 
Lần này vậy mà Thương Nguyệt không bị run tay!
 
Hơn nữa bức ảnh này cô chụp cả người Từ Thành Cẩm khi anh mặc đồ thường ngày!
 
Sau khi chụp xong, Thương Nguyệt đưa tay ra sau đầu, dựa lưng vào cột trụ lạnh buốt phía sau xem xét tấm ảnh tuyệt thế mới ra lò kia.
 
Cô vừa thầm than kỹ thuật chụp ảnh của mình đột nhiên lên tay, vừa vào QQ, đỉnh gửi ảnh vào trong nhóm chat.
 
Ngay khi cô vừa chọn bức ảnh xong thì một cổ tay xinh đẹp đột nhiên xuất hiện lấy đi điện thoại của cô.
 
Thương Nguyệt không có chút phòng bị nào đứng hình mất mấy giây, sau đó mới bất tri bất giác ngẩng đầu nhìn về phía chủ nhân của cái tay kia.
 
Chàng trai với vóc dáng một mét tám xuất hiện trong tầm mắt của cô.
 
Thần linh gì, ánh trăng yên tĩnh gì chứ, tất cả đều bị bóng dáng kia che đi hết cả rồi.
 
Chỉ còn cơn gió đêm thổi tới một mùi hương bạc hà mát lạnh đã động đến con thú bị nhốt nơi đáy lòng Thương Nguyệt.
 
Trái tim của cô đập loạn xạ một cách kịch liệt mà trước nay chưa từng có, lúc như một bé hươu chạy loạn, lúc như một con ngựa hoang phi nhanh.
 
Nhanh nhanh chậm chậm, lên lên xuống xuống.
 
Tâm trạng phức tạp, có bối rối và xấu hổ khi bị bắt quả tang khiến cho Thương Nguyệt hận không thể lập tức đào một cái hố rồi nhảy xuống.
 
Tốt nhất là làm thêm một tấm bia, giả chết…
 
-
 
Ánh sáng nhàn nhạt từ màn hình điện thoại chiếu lên đường nét góc cạnh của khuôn mặt anh.
 
Anh nhìn điện thoại, đuôi mắt khẽ nhếch, hai hàng lông mi dài và dày rũ xuống, che đi ánh mắt của anh.
 
Thương Nguyệt thấy anh hơi cong khóe môi, đôi môi mỏng cũng cong lên một đường cong không rõ ràng.
 
Giọng nói anh trầm thấp và gợi cảm, dịu dàng như ngọc, che đi ý cười khó nhận ra: “Chụp cả một buổi tối, cũng chỉ có mỗi bức này miễn cưỡng tạm ổn.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận