16.
Chuyện của Lục Tranh và Chung Vũ Đồng cũng không quá phức tạp, chính là giữa người yêu với nhau do tam quan không hợp nhau nên dần dần xảy ra chuyện.
Hai người chung một lớp với nhau, đều học chuyên ngành biểu diễn.
Lúc đầu ở với nhau còn thường xuyên suy nghĩ về kỹ năng diễn xuất, về sau, thấy có quá nhiều người chỉ cần dựa vào mặt mà tài nguyên thăng hạng nên Chung Vũ Đồng đã thay đổi suy nghĩ, sau đó hai người thường xuyên cãi nhau.
Cô ta chê anh kiếm được ít tiền, một năm bôn ba vất vả cũng chỉ kiếm được hơn một trăm ngàn tệ;
Chê anh không có địa vị, không có một vị tư sản ba ba nào, cũng không hề có mối quan hệ, chọn sẵn vai rồi chỉ cần đến diễn mà thôi;
Cô ta nói, đây không phải là cuộc sống mà cô ta mong muốn, cô ta phải làm minh tinh!
Từ ngày đó trở về sau, Chung Vũ Đồng bận rộn chỉnh lại hình dáng gương mặt mình, tham gia đủ loại tiệc, xa xỉ phẩm ngày càng một nhiều thêm, thời gian dần trôi cô ta cũng không về nhà của bọn họ nữa.
Không nói rõ chia tay nhưng ai nấy trong lòng đều biết rõ.
“Lục Tranh, em có bạn trai rồi.”
“Đồ của em còn đang ở chỗ anh này, anh đưa qua cho em hay sao?”
“Vứt đi! Lục Tranh, em chuẩn bị diễn vai nữ thứ rồi.”
“Chúc mừng em.”
Lục Tranh hết sức bình tĩnh kể lại câu chuyện cũ này.
Tôi im lặng một hồi lâu.
“Cô ta nói tới nữ thứ, chính là hai bộ phim chiếu mạng đang quay đó hả.”
“Đúng vậy, là bỏ tiền để tiến tổ.”
Tôi giật mình, thì ra bỏ tiền để tiến tổ, khó trách đuổi tôi đi dễ như trở bàn tay, ngày đó tôi đúng là ngây thơ, vậy mà còn mở miệng cãi với cô ta.
Bị xã hội đánh cho, tôi thật sự vẫn còn thiếu kinh nghiệm quá.
17.
Sau khi mất việc, tôi cũng không có lập tức quay về trường, cũng không về nhà.
Một là vì cái ngành này của chúng tôi, đã đến năm nay rồi thì bạn học đa phần sẽ ở bên ngoài thực tập, trong trường học cũng trống không, mà về nhà tất nhiên là sẽ đối mặt với Bạch Nhiễm Nhiễm, bạn chơi với nhau từ bé đến lớn bỗng nhiên không liên lạc với nhau nữa, mẹ tôi sẽ lải nhải lẩm bẩm mãi không thôi.
Hai là ở Hoành Điếm còn vô số đoàn làm phim, tôi không muốn lãng phí mấy ngày nghỉ này.
Thế là tôi dưới sự trợ giúp của Lục Tranh, tôi làm diễn viên quần chúng đến mấy lần, có thể loại kiểu vai hơi lộ mặt, có phim cổ trang, có phim thời xưa, cũng có phim hiện đại,…
Mỗi một nhân vật khác nhau, mỗi một cuộc đời khác nhau.
“Đại biên kịch tương lai, có cảm nhận gì rồi?” Lục Tranh cười hỏi tôi.
“Thầy Lục, em phải nói về “Ở giữa tấc vuông, thế gian vạn tượng”? Hay là “Luận về sự tồn tại của diễn viên quần chúng ở trong phim”?” Tôi cười hỏi lại.
Anh thảo luận với tôi về tầm quan trọng của diễn viên phụ hay diễn viên quần chúng trong một bộ phim.
Diễn viên giỏi cho dù là cầm kịch bản của vai chính, vai phụ hay thậm chí là diễn viên quần chúng, cũng có thể bổ sung hoàn chỉnh cho bối cảnh của nhân vật, chuỗi hành động, sự logic và cấp độ tình cảm.
Mà làm biên kịch kiêng kỵ nhất là trong kịch bản chỉ có duy nhất một tuyến câu chuyện của nam nữ chính, tất cả hành vi của những người khác, không có cấp độ, không có logic, đơn thuần chỉ là để tác động lên tuyến câu chuyện của nam nữ chính.
Hiện nay trên thị trường tràn làn những thứ như thế này.
“Đúng rồi, anh còn từng diễn qua vai gì nữa?”
Tôi vừa hỏi vừa lấy điện thoại đi động ra tra trên Baidu. Trên mạng có rải rác vài thông tin, lần cuối cùng cập nhất là một năm về trước.
“Thế này thì cũng sơ sài quá rồi, công ty của anh mặc kệ anh đó hả?”
Anh cúi đầu cười, trong nụ cười đó chất chứa rất nhiều điều không thể nói.
Tôi chú ý tới đến nội dung cập nhật lần cuối của anh ấy, là một bộ phim rất nổi tiếng, nam nữ chính đều là dạng có tiếng có tăm, mà anh là nam bốn.
Theo lý thuyết đã từng diễn qua bộ phim như vậy thì tài nguyên về sau sẽ không tệ chứ, nhưng sao anh lại khổ đến mức ăn bữa nay lo bữa mai? Thậm chí có khúc con khó tới mức phải đến mật thất đóng vai zombie?
“Này.”
Anh đưa di động cho tôi, bên trong có rất nhiều video, tất cả đều là những vai diễn của anh.
“Tự mình khen mình đó hả?” Tôi nửa đùa nửa thật, cứ nghĩ rằng anh nói rằng mình giữ lại để lưu niệm.
“Để đối chiếu.” Anh trả lời.
Tôi thu nụ cười của mình lại, cầm lấy điện thoại di động của anh. hết sức nghiêm túc mà coi hết từng đoạn video một, mới phát hiện ra anh là kiểu diễn viên không mặt điển hình.
Diễn cái gì ra cái đó, hoàn toàn không có dấu vết gì của bộ phim trước đó.
“Anh sẽ nổi thôi! Diễn xuất tốt như vậy kia mà.” Tôi thật lòng thật tâm nói, “Ông trời sẽ không tàn nhẫn đến vậy đâu, sẽ không chặn đường của người có năng lực, lại còn cố gắng đến vậy.”
Anh vẫn như cũ chỉ cười cười, sau đó nói trôi chảy: “Hy vọng có thể như lời chúc phúc của cô.”
18.
Kỳ nghỉ hè năm đó nhanh chóng trôi qua.
Vu Nhất Châu sau sự kiện đó không có lấy một cuộc điện thoại hay một cái tin nhắn, đoạn tuyệt một cách vô cùng sạch sẽ.
Đàn ông mà đã tuyệt tình chính là sẽ gọn gàng như vậy.
Ngược lại Bạch Nhiễm Nhiễm lại nhắn tin rất nhiều, có cầu xin tha thứ, cũng có cầu được chúc phúc, cô ta nói rằng Vu Nhất Châu chính là định mệnh của đời cô ta, nên cô ta không tài nào từ bỏ được.
Cô ta còn nói, cô ta chính là An Sinh, còn tôi là Thất Nguyệt.
Tôi trợn tròn mắt, block thẳng cô ta luôn.
Tình chị em hơn mười năm so ra còn thua một tên đàn ông cặn bã.
Về phần Chung Vũ Đồng —
Đúng như Lục Tranh từng nói, Hoành Điếm cũng chỉ có lớn từng đấy, ngẩng đầu không gặp thì cúi đầu gặp, tôi đụng phải cô ta đến mấy lần. Mỗi một lần cô ta đều được trợ lý vây quanh, mỗi một lần cô ta đều dùng ánh mắt thù địch nhìn tôi.
Tôi muốn nói, là cô từ bỏ anh ấy trước…
Tôi muốn nói, là do cô lựa chọn đi đường tắt, không muốn cùng anh ấy cố gắng…
Tôi muốn nói, là cô đã quên đi lời hứa của hai người, quên cô đã từng muốn gả cho anh ấy…
Cuối cùng có một lần, lúc đang rửa tay trong phòng vệ sinh tôi lại gặp phải cô ta, cô ta vẫn như cũ dùng ánh mắt “bị cướp người yêu” nhìn tôi, tôi sợ hãi, nhịn không được nữa phải giải thích một câu:
“Tôi với Lục Tranh không có quen nhau.”
“Có quan trọng không?”
Tôi cứ nghĩ cô ta là vịt chết mạnh miệng, sau đó lại cô ta nói tiếp: “Cô sớm muộn gì cũng sẽ yêu anh ấy.”
Tôi: …
Rõ ràng là muốn gán tội cho người khác, thật sự là lý lẽ ngang ngược mà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...