Anh Trai Vua Màn Ảnh

19.

Ngày rời khỏi Hoành Điếm, Lục Tranh là người duy nhất tiễn tôi.

Chuyện của tôi với Chung Vũ Đồng tôi không nói cho anh biết, chỉ nói rằng người bạn là anh ấy là thu hoạch lớn nhất của tôi ở Hoành Điếm.

Anh cười nói bảo trọng, rồi thường xuyên giữ liên lạc, nói đợi đến khi tôi quay tác phẩm tốt nghiệp, nếu như không tìm được diễn viên phù hợp có thể gọi cho anh.

Chúng tôi theo dõi nhau ở trên weibo, cũng để lại gần như tất cả phương thức liên lạc.

Tôi cười.

Tôi cảm thấy cái loại cảm giác lo lắng “sợ người ta quay người lại sẽ biến mất trong biển người” thật sự rất dư thừa.

Anh cũng cười.

Anh đưa ra đằng sau giữ chặt gáy của tôi lại, sau đó đặt lên trán tôi một nụ hôn, nhẹ nhẹ nhàng nhàng tựa lông vũ.

Tôi giật mình anh, trái tim nhảy tưng tưng tưng lên.

Muốn hỏi nhưng lại không dám hỏi.

20.

Bộ phim ngắn nên thời gian chế tác cũng ngắn.

Khai giảng chưa được một tháng thì hai bộ phim kia của Chung Vũ Đồng cũng đã lên sóng, trong các bộ phim cùng loại trên nền tảng thì cũng coi như là có xí nhiệt.

Tôi nhớ kỹ trong lòng kịch bản cũng như trình tự quay phim, cho nên khi nào Chung Vũ Đồng xảy ra xung đột với tôi, khi xem phim tôi biết rõ.

Nói như thế nào nhỉ?

Nói ra thì giống như kiểu tự dát vàng lên mặt.

Diễn xuất của Chung Vũ Đồng trước và sau chuyện đó dường như là hai người, giai đoạn trước đó chỉ như một người đẹp trong phim mà thôi, giai đoạn sau thì khắc họa rõ rệt được nữ phụ độc ác trong phim.


Cho nên mới nói, nghệ thuật phải bắt nguồn từ cuộc sống.

Biên kịch là như thế, diễn viên cũng vậy.

Tôi lấy điện thoại ra đè xuống số điện thoại của Lục Tranh, ngón tay do dự giữa việc gọi điện hay cúp máy một hồi lâu, cuối cùng quyết định gửi tin nhắn wechat.

“Thầy Lục, bộ phim của chúng tôi lên sóng rồi đó, thầy đã xem chưa?”

“Xem rồi, chỗ cột ghi chép tại trường quay có tên của em, em có thấy không?”

Tôi nhếch môi cười.

Tôi vốn muốn hỏi anh cảm thấy Chung Vũ Đồng diễn như thế nào, không ngờ rằng anh có chú ý đến tên của tôi.

Tôi cuối cùng cũng không có nhắc đến Chung Vũ Đồng, tôi với anh ấy cũng phải quan hệ bạn trai bạn gái, nếu nhắc tới thì liền lộ ra tôi đang hết sức quan tâm, như thể đang ghen vậy.

“Đúng rồi, dạo này anh sao rồi? Quay phim bận bịu hay không thả? Có còn đi đóng zombie không?…”

Vấn đề của tôi một dãy.

Nhưng điều tôi muốn hỏi nhất thật ra là: Có nhớ em hay không? Dù chỉ là một chút xíu thôi.

21.

Thu đi đông lại đến.

Tôi cũng không rõ ràng tình cảm của mình với Lục Tranh, cảm giác cả hai giống như là bạn bè, sẽ trò chuyện với nhau về kỹ năng diễn xuất hay là cảm nhận về kịch bản, cũng sẽ trò chuyện với nhau về những điều thú vị trong cuộc sống.

Bộ phim của anh ấy còn chưa kết thúc, anh xoay kiếm đến xuất thần còn có đặc biệt quay lại cho tôi xem.

“Anh đang dự định đi còn đường võ hiệp sao?” Tôi cười hỏi, “Anh có biết xoay quạt không thế?”

“Biết một chút, vẫn còn đang tập.” Anh nói, “Nhân vật này của anh không cần đùa nghịch, có điều cứ tập trước, biết đâu sau này có lúc cần dùng đến.”


Tôi cảm thấy Chung Vũ Đồng nói đúng: Người đàn ông như Lục Tranh, tôi sớm muộn gì cũng yêu anh.

Yêu anh dương quang xán lạn, cũng yêu cả cái tinh thần luôn tích cực cố gắng vươn lên của anh.

22.

Rất nhanh đã tới lễ Giáng Sinh,

Giáng Sinh mấy năm trước tôi đều ở chung một chỗ với Vu Nhất Châu, năm nay không có người yêu thì cứ ở trong phòng ngủ là tốt nhất, đỡ ra đường lại thấy mấy cặp yêu nhau, còn mình thì đi kiếm chuyện.

Tối đến 8 giờ, bên dưới lầu của ký túc xá có người đàn guitar, có người đốt nến, có người lại hét lớn thổ lộ với người con gái mình thích.

Có lẽ do trăng hôm nay quá sáng, buổi tối quá ồn ào náo nhiệt, tôi lại nghĩ thật nhiều về Lục Tranh.

Anh đang làm gì?

Anh có gảy đàn guitar cho người con gái mình yêu không? Anh đã buông bỏ Chung Vũ Đông hay chưa, hay lại bắt đầu lại từ đầu?

Tôi thò đầu ra ban công, lấy điện thoại di động quay cảnh ở dưới lầu gửi cho Lục Tranh.

“Thầy Lục, Giáng Sinh vui vẻ, bên dưới lâu của em náo nhiệt ghê, quả là cảnh tỏ tình quy mô lớn.”

Tầm chưa đến một giây anh đã trả lời ngay.

“Đại biên kịch tương lai, Giáng Sinh vui vẻ! Hoành Điếm cũng rất náo nhiệt.”

Tôi suy nghĩ: Nếu trả lời nhanh như vậy thì chắc chắn có thời gian, không có đi hẹn hò.

Tôi gọi video cho anh ấy.

Anh ấy tắt.


Tắt?

Lúc đang buồn bực, là do không tiện hay là bị trượt tay? Anh gọi một cuộc gọi thoại tới.

Anh vẫn như cũ mang theo ý cười, hỏi tôi sao lại không đi hẹn hò.

Tôi nói chỉ có một mình.

Anh trêu chọc, không phải chứ! Sẽ không tới mức không ai theo đuổi nhỉ?

Tôi hỏi, còn anh thì sao?

Anh nói, cũng một mình.

Thế là tôi im lặng, bầu không khí rơi vào sự mập mờ đáng chết.

Tôi không biết nên nói cái gì, lúc này đầu dây bên kia truyền đến một giọng nữ: “Giường số 32, đo nhiệt độ cơ thể! Hầy, đã bị thương tới mức này rồi sao anh còn đang nghe điện thoại nữa?!”

Câu nói tiếp theo âm lượng đột nhiên nhỏ lại, rõ ràng là đã bịt lại chỗ thu âm của điện thoại.

Lòng tôi siết lại, cũng không gọi “thầy Lục nữa”: “Lục Tranh, anh bị sao thế? Anh đang ở bệnh viện hay sao?”

Bên kia: “Anh đang ở bệnh viện, nhưng không có bị thương mà là người ở trong nhóm, anh ở bệnh viện trông người ta! Ài, bây giờ không nói với em được! Y tá nói phải giữ yên lặng cho bệnh viện, tối nay anh gọi cho em!”

Anh cúp điện thoại.

Tôi ở trong phòng ngủ một hồi, đột nhiên xách túi lên, căn bản không có suy nghĩ gì nhiều đi thẳng đến sân bay.

23.

Vé máy bay là tôi mua lúc ngồi ở trên xe taxi.

Trên mạng không có tin tức về việc Lục Tranh bị thương, cũng không có thông tin gì chỗ đoàn làm phim của anh ấy xảy ra bất trắc, tôi gọi cho một anh trai thuộc tổ đạo cụ trong đoàn làm phim ấy, mới xác định được Lục Tranh thật sự bị thương.

Lúc quay cảnh trên nóc nhà, dây cáp đột nhiên bị đứt mất, Lục Tranh rơi thẳng từ trên nóc nhà xuống, tay phải chân phải bị gãy xương.

Tôi hỏi chỗ bệnh viện của anh ấy, nước mắt dâng lên làm mờ cả con mắt.


Không nhận cuộc gọi video là không muốn tôi phát hiện ra anh bị thương, thế nhưng là tôi đã biết rồi, làm sao có thể làm bộ không biết được nữa?

Tôi hận mình không thể mọc cánh ở sau lưng, bay đến bên cạnh anh ngay.

24.

Rạng sáng hai giờ.

Tôi bước ra khỏi sân bay Hoành Điếm, đi thẳng đến bệnh viện.

Sự ồn ào náo nhiệt của lễ Giáng Sinh đã thuyên giảm, lác đác trên đường vẫn có vài người vẫn còn đang gây chuyện.

Màn hình điện thoại sáng lên, trong wechat là tin nhắn Lục Tranh gửi đến khoảng một tiếng trước, nói mới đi từ bệnh viện ra, trễ quá rồi nên hôm sau sẽ gọi điện thoại cho tôi, anh còn nói ngủ ngon.

Tôi không trả lời, anh vẫn cứ lấy cớ, căn bản không có ý định nói cho tôi biết tình hình thực tế.

Thêm nửa tiếng sau.

Tôi đứng ở khoa chỉnh hình khu nội trú, bên ngoài phòng bệnh số 11, đèn ở trong phòng đã tắt chỉ còn đèn ở trên hành lang là còn sáng.

Người đàn ông đang năm trên giường số 32 kia, giờ phút này đang chìm sâu vào giấc ngủ, chân phải và tay phải bị băng bó thạch cao, trên đầu cũng quấn băng gạc, không biết rốt cuộc đã bị thương nặng đến mức nào.

Mặc dù tôi đã có chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng nước mắt không tự chủ được lại dâng lên.

Y tá trực ban hỏi tôi có phải đến thăm người bệnh hay không, có muốn đi vào hay không?

Tôi lắc đầu, kéo y tá trực ban ra một chỗ, hỏi kỹ càng tình hình của Lục Tranh, khớp nối chỗ mắt cá chân và khuỷu tay phải bị gãy xương, bên phần mặt bên phải có nhiều chỗ bị trầy da, trong đó có một chỗ hơi sâu, có khả năng sẽ bị để lại sẹo.

Tôi cắn chặt răng hàm của mình, nước mắt rơi lã chã xuống.

Cái nghề diễn viên này, nhan sắc quan trong hơn bất kỳ ngành nghề nào khác, Lục Tranh từ lúc ra mắt đến giờ toàn diễn vai phụ, anh cần cù chăm chỉ luyện tập kỹ năng diễn xuất, chính là mong có một ngày, nếu như có cơ hội ập xuống đầu anh, anh hoàn toàn có đủ thực lực để diễn được nam chính.

Bây giờ…

Tôi không tài nào tưởng tượng nổi, anh bị thương đến mức như thế, năm trên giường bệnh, vẫn có thể dùng chất giọng thản nhiên đó nói chuyện phiếm với tôi.

Trong lòng tôi thương anh.

Đêm hôm đó, tôi ngồi trên ghế nhựa ở hành lang, mũi liên tục cảm thấy chua xót.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận