Nhìn vào thanh kiếm của Irwin là biết nó là hàng đắt tiền. Kiếm chưa rút khỏi vỏ nên Khan không biết lưỡi kiếm trông thế nào, nhưng phần chặn tay cầm giữa cán kiếm và lưỡi kiếm đính một viên đá ma pháp màu đỏ khá to. Bên dưới chuôi kiếm cũng đính chuỗi đá ma pháp nhỏ thành vòng.
Vũ khí gì mà khoa trương quá thể.
Song, nhờ vậy Khan cũng nhìn ra được Irwin là một người có lòng tự ái rất cao. Khả năng cao là chính gã cũng không thích thân phận thường dân của mình nên cố tình dùng vật phẩm xa hoa để che đậy đi thân phận tầm thường.
Kẻ như Irwin đáng lẽ sẽ không được Alessandro để mắt tới, nhưng mà gã lại đi cùng tên pháp sư thiên tài này. Chứng tỏ khả năng kiếm thuật của Irwin không phải dạng tầm thường. Ít nhất là được Alessandro công nhận.
Vừa rồi Khan có khiêu khích một câu, Irwin chưa lên tiếng mà Alessandro đã nổi điên thay. Phần nào nói lên mối quan hệ của họ cũng không đơn giản là kiếm sĩ hộ vệ cho pháp sư.
Có thể là bạn bè.
Thế thì càng tốt.
Mối quan hệ càng khắng khít, trò ăn miếng trả miếng này mới thêm vui được.
"Xin lỗi vì đã xen ngang... nhưng khu vườn của chúng tôi..." Nhân viên Ác ma của khách sạn nhanh chóng xen vào nhắc nhở Khan. "Ai sẽ là nghe xử lý đây ạ?"
Khan lập tức lên tiếng, không để Alessandro nói câu nào. Cho dù điều mà Khan sắp nói ra đây là một sự bất lợi dành cho chính mình. "Tất nhiên là ta rồi, sao có thể để đứa con trai thiên tài của ngài Hầu tước Garrett nhọc lòng được." Hắn tủm tỉm cười, nói với tên Ác ma đó. "Cứ tính thanh toán vào cuối ngày trả phòng cho ta."
Tên Ác ma đó chần chừ một lát, rồi cũng gật đầu đồng ý. Xong chuyện tiền đền bù, tên Ác ma khom người chào họ rồi kéo tên Ác ma cấp thấp kia rời đi. Lúc đó, hắn ta còn loáng thoáng bảo rằng sẽ thông báo cho khách khứa biết khu vườn ở sân sau khách sạn tạm bảo trì nên sẽ đóng cửa một thời gian.
Khan đánh giá cao sự lanh trí của tên Ác ma đó.
Đúng vậy, hiện tại hắn không muốn bị làm phiền bởi ai.
"À, đừng lo nhé." Khan vỗ tay vào nhau, trên môi vẫn treo nụ cười híp mắt đầy thân thiện. "Ta chắc chắn mình vẫn còn đủ tiền để mua lại thanh kiếm kia. Dù sao thì đã là quà cho em trai ta, giá có bao nhiêu đi chăng nữa cũng không thành vấn đề."
Hắn đã cố tình nói đến nước này rồi đấy. Một kẻ thì dễ tự ái, một kẻ thì có lòng tự cao quá ngưỡng. Cho dù biết mình đang khích tướng đi chăng nữa thì sự kiêu ngạo của họ cũng không dễ gì cho phép sự việc này tiếp diễn.
"Ha, để ta xem ngươi làm được gì?" Alessandro khịt mũi, ném cho Khan cái nhìn khinh bỉ. "Ngươi có bán cái đất phong hay tước vị quèn đó của mình đi chăng nữa cũng chẳng mua nổi cái chuôi kiếm của bạn ta đâu, tên Bá tước vô danh ạ."
"À vậy là cậu không chịu bán." Khan bày ra biểu cảm tiếc nuối, "Ta thật sự thích thanh kiếm đó mà. Nó cực kỳ phù hợp với em trai ta luôn đấy. Làm thế nào đây ta?"
Khan cảm nhận được cái nhìn của Saul, dường như cậu ta rất muốn lên án rằng thanh kiếm màu mè đó chẳng phù hợp với mình tẹo nào.
Tất nhiên là không. Phong cách của nhân vật chính là tối giản mà. Hắn biết chứ.
Khan mỉm cười nói, "Hay là chúng ta cá cược đi?"
Không quá khó khăn để Alessandro nhìn ra Khan đang cố tình lặp lại hành động ngang ngược mà Alessandro đã làm với Elijah, chỉ có điều trong tình cảnh này thì đổi ngược lại là Khan trở thành người chủ động.
Alessandro cười gằn. "Ta thích cá cược. Ngươi muốn cược gì nào?"
"Irwin cũng đồng ý chứ?" Khan lịch sự hỏi Irwin, chưa trả lời câu hỏi của Alessandro vội.
"Được." Irwin lạnh lùng đồng ý. "Tôi cũng khá mong chờ đấy, một Bá tước vô năng có thể làm được gì."
Xem kìa, kiêu ngạo quá chừng. Khan thở hắt ra một hơi chán chường, vẫn còn trẻ người non dạ lắm.
Dưới cái nhìn chằm chằm và ánh mắt đắc thắng như thể nắm chắc kết quả trong tay của hai người họ, Khan đằng hắng vài tiếng làm màu rồi hòa nhã nói ra điều kiện cá cược.
"Chỉ cần cậu khiến ta bị thương dù chỉ là một vết thôi thì xem như cậu thắng." Khan chụm mười đầu ngón tay lại với nhau ở trước ngực, nhoẻn nụ cười hiền lành và vô hại với Alessandro.
"Không được!" Molly gắt gỏng ngay lập tức.
"Cậu chủ!" Elijah thảng thốt.
"Chủ nhân!" Lai càng hoảng hơn.
"Ôi..." Đây là tiếng than thở phiền não của Ibrahim.
"Thật luôn hả trời..." Kelcey B vậy mà cũng không chịu im lặng.
"Anh trai đã muốn tặng ta thanh kiếm đó đến vậy thì ta cũng phải bỏ chút sức chứ nhỉ?" Saul bất ngờ lên tiếng và bước lên phía trước, có phần che chắn cho Khan ở sau lưng mình. Đồng tử của cậu ánh lên tia lạnh lẽo như băng tạc, nhìn về phía Irwin. "Chỉ cần ngươi có thể khiến ta buông vũ khí thì ngươi thắng."
So kiếm thuật với nhân vật chính à? Tên Irwin không xong rồi.
"Hình như là... các ngươi không biết bọn ta là ai phải không?" Alessandro nghi hoặc, sau một thoáng, hắn lại nở nụ cười khoái chí đến mức bật ra tiếng khanh khách. "Tuyệt vời. Thế thì càng tuyệt vời ha ha ha ha!!!"
Và nụ cười ấy cũng tắt rất nhanh, Alessandro nâng mắt nhìn Khan như nhìn một con kiến.
"Hay là chúng ta cứ bắt đầu luôn nhỉ?"
Khan đã suy nghĩ về thể chất của mình vài lần. Ví như tại sao ban đầu Ibrahim có thể tấn công hắn bằng ma thuật được mà khi Saul ra tay thì lại vô hiệu? Hắn có đề xuất thử Ibrahim tấn công mình lần nữa, bằng một phép nào đó nhẹ nhàng nhưng ông ta bảo rằng mình không thể. Có lẽ do hiệp ước bí ẩn nào đó mà hắn chưa biết được đã khiến ông ta bó tay bó chân. Nhưng sau đó, Ibrahim có gợi ý rằng khi ông ta sử dụng ma thuật của mình lên Khan, không phải là nó hoàn toàn có hiệu lực.
Cho nên Khan chợt nghĩ, trước khi hắn có lại ký ức kiếp trước, hắn vẫn có thể vô tư mà sống dưới sự quan sát của Ibrahim. Không phải vì ông ta bị thương đến mức nghiêm trọng chẳng làm gì được, mà là ông ta không tài nào ra tay với hắn được bởi thể chất đặc biệt này. Nên ông ta cần thời gian.
Và khi Ibrahim đã tìm ra được cách thức, thì cũng là tới lúc Khan Evangeline đi đời.
Vậy chứng tỏ, chỉ có Ibrahim mới biết cách va chạm ma thuật với hắn. Tuy rằng Khan chưa biết đó là cách gì, mà có vẻ như Ibrahim cũng không muốn bật mí lắm. Ông già này cũng cứng đầu ra phết.
Mà đã như thế thì... hắn tất nhiên chẳng hề sợ hãi khi đứng trước mặt Alessandro thế này. Dù rằng tên pháp sư kiêu ngạo đó đang cầm thanh quyền trượng màu xanh nhạt chĩa về phía hắn.
Người xung quanh Khan đã tránh ở phía xa, ngoại trừ Molly, Elijah và Lai đang lo lắng ra thì còn lại Ibrahim và Kelcey trông khá bình tĩnh, như biết rằng hắn sẽ không hề hấn gì vậy.
Xong vụ này, hắn nên ba mặt một lời với Kelcey B thôi.
"Khá khen cho ngươi khi có thể bình tĩnh được như thế. Vì vậy, ta sẽ không giết ngươi đâu." Alessandro hất cằm, đôi mắt tím lóe lên tia nguy hiểm. "Thế nên ta sẽ nhân từ mà cho tứ chi của ngươi bị liệt là được rồi chứ nhỉ? "
Khan nhoẻn miệng cười, "Rất vui lòng."
Câu trả lời của Khan vừa dứt, gió nổi lên khiến cát bụi bay mịt mù. Bên kia, Irwin là người rút kiếm đầu tiên và tấn công trước. Trong khi đó, Saul vẫn đứng yên, trên tay cầm thanh kiếm cũ vẫn chưa rút khỏi vỏ. Cậu ta không lộ ra cảm xúc nào trên khuôn mặt được ưu ái bởi thần linh, lạnh lùng đỡ lấy nhát chém xuống từ phía Irwin. Keng. Âm thanh kim loại va chạm vào nhau vang lên sống động, như sát bên tai.
Cũng trong thời khắc đó, Alessandro lầm rầm câu thần chú. Quả cầu pha lê gắn ở đầu thanh quyền trượng sáng lên, tạo ra một vòng tròn ma thuật lớn. Ngay lập tức, nguồn năng lượng mang hơi thở nguy hiểm tụ lại trong tâm ma pháp và lớn dần. Nó nén lại thành những khối tròn nhỏ rồi bắn ra thành nhiều tia sáng phóng về phía Khan với tốc độ chớp nhoáng.
Không thể thoát được cho dù Khan có nhanh nhẹn cỡ nào, vì nó khóa mọi đường lui. Trừ khi hắn biết bay.
Để tấn công một kẻ vô năng mà nói thì Alessandro xem như cũng đề cao hắn khi sử dụng loại ma thuật này rồi.
Những tia sáng như chùm mũi tên đâm mạnh vào người Khan. Hắn bị mấy tia sáng đó làm cho chói mắt khi chúng áp sát lại gần, khiến Khan phải lùi lại vài bước vì lóa mắt.
Song, đúng như những gì mà hắn nghĩ.
Ma thuật vô dụng với hắn.
Khan mở mắt ra, chớp vài cái cho bớt chói rồi ngẩng đầu nhìn lên. Hắn đã mường tượng ra từ trước vẻ mặt của Alessandro sẽ như thế nào khi thấy hắn vẫn không hề hấn gì và đứng vững ở đây, nhưng quả là tưởng tượng thế nào cũng không tuyệt bằng thời khắc chứng kiến tận mắt.
Mặt mày Alessandro tái nhợt, hai mắt của hắn ta mở lởn, đồng từ cũng giãn ra vì kinh ngạc. Thiếu điều mồm há to nữa thôi. Thay ví há miệng thật to như hắn tưởng, đôi môi của tên pháp sư ngạo mạn đó run rẩy, lắp bắp gì đó chẳng rõ âm thanh.
Cái tay cầm quyền trượng của hắn cũng run rẩy, trước dáng vẻ mất sạch phong độ của Alessandro. Khan chỉ nở nụ cười thật tươi, như hoa hướng dương quay đầu về phía mặt trời.
Nhưng mà hơi lạ, ma thuật của Alessandro không đâm xuyên qua người như hồi Saul tấn công hắn. Mà dường như, lần này là cơ thể của hắn hứng lấy ma thuật của Alessandro phóng ra và hấp thu luôn rồi thì phải.
Khan nghĩ ngay đến Kahan, rất muốn hỏi xem nó đã làm gì nhưng chắc phải đợi lát sau.
"Không thể nào..."
Alessandro cuối cùng cũng nói thành tiếng. Rồi, một đạo thần chú lại ngân lên bằng sự ngờ vực và gấp gáp muốn chứng minh những gì mình vừa tận mắt chứng kiến là lừa đảo.
Lần này Khan có thể nghe thấy rõ ràng thay vì mấy tiếng lầm rầm thì thào như muỗi kêu.
"Sấm sét, hỗ trợ ta!"
Sau đó, một đoàn sấm sét được phóng ra từ vòng tròn ma thuật lớn hơn hiện ra. Như nghe theo hiệu lệnh vô hình của Alessandro, đoàn sấm sét gầm rú đầy giận dữ hóa thành con rắn lớn phóng về phía Khan.
Trước cảnh tượng kinh hoàng đó, Khan không chút suy suyển, vẻ mặt vẫn thản nhiên như không, hắn nhắm mắt lại và đứng yên tại chỗ như đang đợi con rắn sấm sét đó.
Ầm ầm.
Lực sát thương của đoàn sấm sét kia không thể xem thường, sau khi nuốt trọn Khan trong mớ ánh sáng lóa mắt, mặt đất vẫn còn rung rung bởi cơn dư chấn. Alessandro hài lòng với sức công phá này của mình và hắn dám chắc Khan sẽ chết chắc. Tuy ban đầu là hắn có suy nghĩ để tứ chi hắn ta bị liệt thì tốt hơn, nhưng sau lần tấn công đầu tiên mà hắn ta chẳng hề hấn gì đã khiến Alessandro cảm nhận được sự uy hiếp hiếm có. Hắn cũng không ngại việc giết chết một quý tộc. Dù sao ở đây cũng là Vùng đất Bạc Đen của Ác ma nắm quyền kiểm soát. Hắn bỏ công thu xếp một chút là mọi chuyện đâu sẽ lại vào đấy.
Cây quyền trượng trong tay Alessandro hạ thấp xuống, rút hết ma lực trở về khiến vòng tròn ma thuật bao quanh quả cầu pha lê tan biến. Đúng lúc đó, đoàn sấm sét kia cũng yếu dần, rồi tắt hẳn.
Phía trước, Alessandro nghĩ là mình sẽ chứng kiến một cái xác chết cháy do bị sét đánh, thế mà kẻ tưởng chừng phải chết thảm lại đứng nguyên ở chỗ đó, một cọng tóc cũng không thấy được sự thương tổn nào đã hoàn toàn đập tan ảo tưởng chiến thắng của Alessandro.
Khan hoàn toàn ung dung, bước chân của hắn không hề xê dịch lấy một li cũng không hề. Hắn còn chẳng nhìn tới Alessandro đang bày ra biểu cảm thất kinh đến mức nào, mà chỉ ngắm nhìn hai bàn tay mình.
"Ồ, hình như là..."
Khan nhíu mày với vẻ mặt nghi vấn, rồi đột nhiên, hắn búng tay một cái, tách.
Từ cơ thể Khan, một vòng sấm sét hiện ra mãnh liệt và dữ dội, từng tiếng xoèn xẹt và ầm ầm vang lên đinh tai. Xung quanh Khan nổi gió lớn khiến mọi thứ bay tứ tung, rồi vòng sấm đó lại to dần. Cuối cùng, cũng có người nhìn ra đó không chỉ đơn giản là một vòng sấm.
"Đó... đó là..." Alessandro kinh ngạc đến đơ người.
Nếu như lúc nãy hắn tạo ra một con rắn từ sấm sét, thì bây giờ, vòng sấm mà tên có màu tóc kì dị đó đang tạo ra một con mãng xà! Nó to khủng khiếp và đang há mồm lao về phía hắn.
Alessandro phản ứng khá nhanh, xứng danh với thiên tài pháp sư của mình, hắn ngay lập tức kiểm soát dòng chảy ma lực của mình, truyền vào cây quyền trượng và đọc nhanh câu thần chú. Ngay lập tức, phía trước mặt Alessandro xuất hiện tận năm lớp ma thuật trông giống như tấm khiên. Con rắn sấm sét gầm rú lao tới đâm đầu vào vòng ma thuật đầu tiên, xung quanh xuất hiện vài đạo sấm sét đánh xuống. Nó vẫn mạnh mẽ lao qua vòng ma thuật thứ hai, lại thêm vài đạo sấm sét ở xung quanh không ngừng giáng trần. Con mãng xà trong hình dạng sấm sét đã yếu dần nhưng vẫn còn sức cắn tới vòng ma thuật thứ ba. Lần này là cả một vụ nổ ở xung quanh.
Cho đến vòng ma thuật thứ tư, con mãng xà sấm đó rõ ràng chỉ còn lại chút hơi tàn, nhưng sức mạnh của nó vẫn khiến Alessandro tái mặt. Cây quyền trượng hắn cầm cũng phải run rẩy, suýt nữa là không giữ nổi trên tay. Nhưng rồi con mãng xà đó cũng tan biến, chỉ còn lại dư âm của ma lực đang dâng trào ở xung quanh. Vòng ma thuật thứ năm can trường đứng vững bảo vệ cho Alessandro không bị tổn hại gì.
Không, thật ra hắn đã bị tổn hại từ bên trong rồi. Hắn đã sử dụng một lượng lớn ma lực để thực hiện khiên chắn cấp năm, hắn ít khi khai triển khiên chắn cấp năm, vì nó tổn hao quá nhiều ma lực và rất mất sức. Loại khiên chắn này không chỉ giúp hắn có 5 lớp phòng ngự mà còn phản lại ma lực tấn công của đối phương lên gấp ba. Nhưng mà điều Alessandro không ngờ nhất là tên này... lại có thể bức hắn sử dụng khiên chắn cấp năm.
Ha, tình huống này đang lặp lại không phải sao? Chỉ có điều hắn ăn phải trái đắng còn ác liệt hơn tên nói lắp kia.
"Sao ngươi có thể..."
Alessandro hạ cây quyền trượng xuống, vòng ma thuật biến mất, hắn cũng không chống đỡ được mà phải khụy một chân. Chống cây quyền trượng lên đất, Alessandro run rẩy cả người, mặc kệ từng sợi dây thần trong người đang truyền tín hiệu của cơn đau. Hắn vẫn nhất quyết không cúi mình quỳ xuống. Cho dù là với bất kì kẻ nào!
"Rõ ràng là ngươi... không có ma lực..."
Khan chỉ đưa mắt nhìn Alessandro một cái rồi nghiêng đầu hỏi Saul ở bên kia.
"Xong rồi à?"
Alessandro chưa kịp cắt nghĩa câu hỏi đó của Khan là có ý gì thì Irwin xuất hiện trước mặt hắn một cách bất ngờ. Chỉ là sự xuất hiện này của gã càng khiến sắc mặt của Alessandro tái nhợt, không còn chút máu.
Irwin bị Saul lôi đến xềnh xệch không chút tôn trọng, rồi tên đó thả tay để hắn gục xuống bên chân Alessandro như tiện tay vứt một đống rác. Tên pháp sư ngỡ ngàng khi nhìn thấy Irwin đang ở trong tình trạng mê man, trên người đầy rẫy vết thương nhưng không có vết nào là do lưỡi kiếm sắc bén gây ra. Dường như chỉ là những vết bầm tím và vết rách trầy xước do bị đánh ngã.
Còn gì sỉ nhục hơn với một hiệp sĩ rằng mình bị hạ bởi đối thủ còn chẳng thèm rút kiếm ra?
Alessandro siết chặt tay, trong người bừng lên cơn giận dữ điên cuồng, nhưng hắn nhanh chóng áp chế nó xuống.
Irwin gục rồi, hắn cũng thua. Hắn không thể làm gì cả.
Alessandro đã từng nếm trải mùi thua cuộc vài lần trong các trận giao đấu phép, nhưng chưa có một lần nào hắn thất bại một cách nhục nhã và cay đắng như ngày hôm nay.
"Ngươi... đã sử dụng loại ma thuật nào vậy?" Alessandro cuối cùng cũng chấp nhận. Có thể Khan không phải kẻ vô năng như hắn tưởng, mà là hắn ta đã dùng đạo cụ ma thuật nào đó khiến ma lực của mình có thể ẩn đi, vờ như là một người bình thường.
"Nếu ngươi nghĩ ta sẽ trả lời thì có chút ngây thơ rồi đấy." Khan trả lời. "Xem ra ngươi chấp nhận thua rồi nhỉ? Mà đáng lẽ ra ngươi đã thua từ lần tấn công thứ nhất rồi, tuy là lần thứ hai ngươi ra tay có hơi thô bạo làm ta hốt hoảng. Có lẽ ngươi không kiểm soát được ma lực của mình chăng? Nhưng ta nghĩ mình đủ nhân từ để nhắm mắt cho qua."
Hốt hoảng? Lúc đó mặt mày của hắn ta có đổi sắc miếng nào đâu! Mình không kiểm soát được ma lực? Rõ ràng là tại hắn ta ép buộc mình phải dùng khiên chắn ma thuật cấp năm! Alessandro không ngờ hắn ta có thể trợn mắt nói láo như thế.
"Bây giờ thì ta có thể thảo luận về phần thưởng cá cược được chưa nhỉ?" Khan nghiêng đầu hỏi, trên miệng đã treo một nụ cười tươi tắn và thiện lành.
Alessandro trầm mặc nhìn Khan, "Ngươi muốn gì, nói đi."
Khan đưa tay xoa cằm, âm mũi ngân dài phát ra như thể hắn đang cẩn thận suy nghĩ lắm. Rồi, Khan vỗ hai tay vào nhau. Khe mắt của hắn càng hẹp hơn với nụ cười hết sức rạng rỡ.
"Ta nghĩ điều này sẽ không làm khó thứ nam của gia tộc Garrett đâu." Khan cười tủm tỉm nói rằng, "Cậu cứ thanh toán tiền phòng và khoản bồi thường khu vườn này cho ta vào cuối ngày là được rồi."
"Chỉ vậy thôi?" Alessandro thật sự bất ngờ, hắn ta còn chẳng bảo mình phải nói lời xin lỗi với tên lắp bắp kia, mà chỉ đơn giản là kêu mình bồi thường thôi? Đúng thật là không làm khó mình! Với gia cảnh của nhà Garrett, Alessandro cảm thấy chút tiền này không đáng phải để tâm. Nó chẳng là gì so với lòng tự trọng của hắn.
Alessandro có cảm giác mình bị nhìn thấu. Một cảm giác thật khó chịu.
"Chỉ vậy thôi." Khan nhìn xuống thanh kiếm nằm lăn lóc bên cạnh Irwin vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại. "Saul, cậu không lấy thanh kiếm à?"
Saul đứng bên cạnh Khan, chú ý tới ánh mắt của anh trai nhìn đăm đăm vào thanh kiếm. "Anh thích thanh kiếm đó?"
Sao nhân vật chính lại hỏi vậy? Khan lắc đầu bảo, "Không, ta thích thanh kiếm màu mè đó làm gì?"
"Tôi thì thích màu mè chắc?" Saul cộc cằn hỏi ngược lại.
Khan không hiểu tại sao cậu ta lại nổi quạu với mình, "Thì thôi..."
"Vậy... hai người cho tôi nhé?" Molly đột nhiên xen vào, không biết từ lúc nào cô ta đã chạy tới chỗ bọn họ. Molly đi tới nhặt thanh kiếm lên, mắt chỉ liếc qua Alessandro như một cái nhìn tiện thể rồi quay đầu đi. Cô ta lắc thanh kiếm trong tay. "Mấy viên đá ma pháp được đính lên này là đồ tốt đó, bỏ thì tiếc lắm."
"Được thôi." Khan hào phóng đồng ý. Molly hí hửng ôm thanh kiếm bỏ đi, cô ta bảo nếu không còn chuyện gì nữa thì mình về phòng. Lát nữa cô ta sẽ gửi mỗi người 'thứ đó' sau.
Quay trở lại với Alessandro, trông hắn ta có vẻ khá hơn vừa rồi một chút, nhưng vẫn trông khá chật vật.
Alessandro khẽ gẩy ngón tay rồi Irwin được nâng lên bởi một cơn gió xoáy nhỏ. Hắn ta bỏ đi cùng với Irwin mà chẳng nói một lời nào. Sân sau khách sạn cuối cùng cũng chỉ còn lại nhóm người của Khan.
"Chủ nhân ngầu quá!!!" Lai gào lên phấn khích, gã bày ra bộ dáng dang rộng hai tay rồi chạy ào tới muốn ôm chầm lấy Khan, nhưng ý đồ đó đã thất bại vì Saul nhanh chân đá bay con sói chết bầm nào đó.
"Áuuu!!!" Lai gào lên đau đớn.
"Cậu chủ làm tốt lắm." Ibrahim nở một nụ cười ẩn ý. "Xem ra cậu biết sử dụng năng lực của mình rồi nhỉ."
Khan không trả lời, hắn đưa mắt nhìn vào lòng bàn tay mình. Cảm giác ma lực của Alessandro vừa rồi chảy cùng khắp cơ thể hắn như vẫn còn mới đây. Cứ như thể ma lực của Alessandro trở thành của hắn, không xung đột, không mâu thuẫn, không chút khó khăn. Thậm chí là... điều này chẳng phải do Kahan làm ra.
"Kahan có hỗ trợ!"
"Ngừng đọc tâm trí của tao đi."
"Hừ!"
Con rắn giận dỗi ngay tức thì, Khan cũng chẳng buồn đi dỗ nó.
Khan tất nhiên biết Kahan có hỗ trợ chứ. Lúc vòng sấm sét to lớn cuộn thành hình con mãng xà là hắn biết ngay lập tức đó tác phẩm của ai. Với lại, có vẻ như Alessandro không phát hiện ra sự tồn tại của Kahan.
"C-cậu chủ... tôi cảm ơn cậu chủ..." Elijah rụt rè lại gần Khan, tay vẫn ôm khư khư lấy cây quyền trượng.
"Có vẻ như cậu không kiểm soát được nó." Khan nói với Elijah.
Elijah giật mình, cậu hoảng loạn phân bua. "Không, không phải đâu cậu chủ! Tôi có thể làm được mà! Xin, xin cậu chủ hãy tin tôi."
Khan gật đầu. Sự chấp thuận nhanh chóng của hắn làm Elijah ngớ người ra.
"Nhưng mà đừng chậm quá đấy."
Elijah cúi đầu khiến Khan không nhìn thấy được vẻ mặt cậu ngoài cái mũ trùm áo choàng.
"Vâng ạ." Elijah lí nhí trả lời.
Khan cảm thấy ở đây không còn việc của họ nữa nên anh xoay người trở về phòng. Lúc đó, nhác thấy Kelcey B đang lẳng lặng bỏ đi. Khan lập tức lên tiếng gọi.
"Kelcey, đợi chút đã." Khan nói, "Qua phòng tôi nói chuyện một lát nhé. Còn mọi người cứ về phòng mình nghỉ ngơi đi."
'Kelcey' bị gọi lại đứng đó với vẻ mặt khó hiểu, nhưng thấy Khan có vẻ không kêu nhầm người nên hắn mới bất đắc dĩ rụt chân lại, rồi lững thững đi theo Khan.
Ở phía sau, Saul vẫn chưa cất gót mà dõi theo bóng lưng của hai người họ bằng ánh mắt tư lự, trầm lắng.
-----
Xong, tuần sau không chắc chắn có chương mới hay không nữa. =))))
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...