Anh Sẽ Là Đôi Mắt

Junhyung tinh tường quét mắt một lượt, hắn đoán lũ tay sai của Kim HyunUk đang mai phục dày đặc xung quanh.
Tình thế con trai đang bị khống chế khiến hắn không thể manh động, việc duy nhất làm được lúc này là đáp ứng. Chỉ là hắn vẫn thắc mắc...
"Tại sao mày làm vậy, Enel?" hắn không tin cậu muốn hại Yomin. Cứ cho là bản thân đần thộn, cứng đầu đi, hắn vẫn không tin.
"ĐỪNG ĐÁNH TRỐNG LẢNG! CANH BẠC ĐỎ ĐÂU? MAU GIAO RA NẾU KHÔNG TÔI QUẲNG THẰNG NHÃI XUỐNG NƯỚC" Yoseob nạt lớn. Sao Junhyung cứ lằng nhằng những lúc không thích hợp vậy?
"Mày thật sự là con chó dưới chân Kim HyunUk à?" thấy Enel hơi xốc Yomin ngả về phía trước, hắn bắt đầu tức giận gầm to:
"Được! Ông bước ra đây, lão già! Kêu toàn bộ đám chó săn khốn khiếp của ông ra mặt cả đi!"
"..."
Chưa đầy 1phút sau, từ mọi ngóc ngách khác nhau trong gian phòng, tầm 7 tên tay sai của Kim HyunUk bước ra, toàn bộ nòng súng hướng về Yong Junhyung. Tuy nhiên bọn chúng cũng sẽ không dám bóp cò tuỳ tiện.
"Lão già hèn nhát không ra đây à?" giọng hắn khiêu khích.
"Thôi được rồi! Ở đây là USB có chứa phần mềm Canh Bạc Đỏ" nói đoạn gã trai móc trong túi áo ra 1chiếc USB nhỏ, hắn tiếp:
"Không cần phải hợp đồng hay bản mã phần mềm gì cả"

Canh Bạc Đỏ vốn là phần mềm an ninh, rà soát gian lận tối ưu nhất dùng trong sòng bạc mà VRUS vừa tạo ra để bán theo đơn đặt hàng từ phía Ma Cao. Không lâu trước đây Junhyung phải sang Ma Cao là để bàn bạc hợp tác cho dự án này. Bây giờ sản phẩm độc quyền mới ra lò đã bị cướp, dù bản gốc vẫn còn thì công ti cũng phải chịu bồi thường 1khoảng lớn vì tội phá vỡ điều khoản "hàng độc quyền" trong hợp đồng. Không biết lão già khốn khiếp Kim HyunUk sẽ đem nó bán cho bao nhiêu sòng bạc khác nữa.
Hắn thẩy USB ra xa, 1tên tay sai nhặt lên.
"Tao đã cài mã bảo vệ cho phần mềm"
Ở 1nơi nào đó, Kim HyunUk chưng hửng, lão nghiến răng kèn kẹt giận dữ.
"Đọc mật mã đi!" tên cầm USB quát.
"Thả thằng bé ra trước thì bọn mày sẽ có mã"
"Anh không có quyền lựa chọn" Yoseob lắc đầu. Bất chợt...
"Ư... Hm... Oáp..." đứa trẻ trong lòng rên khẽ, chép miệng ngáp 1tiếng rồi mơ màng tỉnh lại.
"Ư... Ajusshi?" nó chuồi khỏi lòng cậu nhìn ngó xung quanh: "Đây là đâu?"
"MINNIE!" Junhyung gọi lớn tên con trai khiến Yomin giật mình nhìn xuống:
"Bố? BỐ!!!"
Yoseob thoáng thấy vài tên thay vì chĩa súng vào Junhyung thì đổi hướng về phía này, tim cậu đánh thình thịch.
"Xin lỗi! Vì an toàn của con và anh ấy!" cậu nhủ thầm, vung tay thô bạo siết chặt bụng con trai:
"Câm miệng! Kêu bố mày đọc mật mã ra"
"Á! Ư? Ajusshi?" Yomin mở lớn mắt, vì đau cũng vì ngạc nhiên sao người chú thân thiện này lại đối xử với nó như vậy. Trông cậu đáng sợ quá! Cậu sẽ làm nó đau sao?
"Ư... Ajusshi, đau! Đừng làm con đau..." mắt thằng bé ngấn nước, nó bắt đầu sợ hãi.
Yoseob đau lòng, cậu khổ sở cố gắng nới lỏng tay chỉ 1chút.
"Minie đừng sợ! Ngoan đi, mọi người chỉ đang chơi trò chơi thôi. Cha cho con chơi cùng. Im lặng, đừng động đậy, được chứ?" hắn dịu giọng trấn an con trai, cố gắng nói dối thằng bé.
"Thật... Thật chứ?" nó mếu máo nhưng cũng nhanh chóng nín, gật đầu với cha.
.

.
.
Ting ting!
Điện thoại trong túi quần rung lên, Junhyung lôi ra thì thấy Kim HyunUk đang gọi. Mẹ kiếp con cáo già lắm chiêu.
Hắn cẩn thận giơ điện thoại lên cao: "Chủ nhân của chúng mày gọi"
"Nghe đi!" tên cầm đầu đám đông ra lệnh.
.
.
.
(Mày tính chơi nhau à? Làm thế quái nào tao biết trong USB đó là phần mềm thật hay giả? Lại còn mật mã?)
"..." Junhyung nhìn xung quanh, lão già đang núp chỗ nào?
(Hà hà... Tao không có trong đó đâu, đừng tốn công ngoái đầu tìm kiếm) lão cười ranh mãnh.
Hừ! Vậy sẽ đổi luật chơi 1tí. Hắn âm thầm lướt tay trên phím "ghi âm cuộc gọi". Ngày hôm nay nếu Yong Junhyung còn sống trở ra, Kim HyunUk nhất định sẽ khốn đốn.

Hắn bắt đầu lèo lái câu chuyện:
"5năm trước ông cho người giết chết Hyunah chưa đủ sao? Bây giờ còn muốn hại cả cháu ngoại mình!"
(Đừng nhắc con nhãi ngu ngốc đó! Quân cờ hết giá trị lợi dụng giữ lại chỉ gây bất lợi cho tao. Bớt lôi thôi! Tóm lại mày muốn thằng con mày chết chứ gì?)
"Ông thử nghĩ xem? Tôi dám đem hàng giả đến đùa cợt tính mạng thằng bé sao?"
(...)
"Thả nó xuống đây. Tôi đọc mật mã và chuyện này kết thúc trong im lặng"
(Không dễ dàng thế đâu! Nhớ lần mày "tẩn" tao 5năm trước chứ? Tao muốn mày nếm lại cảm giác đó)
"..."
***
Jiyoon tắt đèn xe khi sắp tới nơi, cô đã bảo Joongki lệnh cho đội của anh tắt hết đèn xe.
Tất cả âm thầm tiến vào Hắc Tử Điền.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận