Anh Sẽ Là Đôi Mắt

Author: Cỏ Lau
Rating: 7 + =))))))))))))))))))
A/N: Ngồi xem show champion .youtube.com/watch?v=yWgrJJoANqs&feature=related đến đoạn 8'30s thì không thể nào chịu nổi nữa, Cỏ thừa nhận mình chính là shipper cuồng của only Junseob. Và tình tiết ngẫu nhiên này khiến lòng ngọt ngào khó tả, xin tặng shot này cho tất cả shipper, nó được viết dựa trên sự thật được minh chứng qua clip (và phần nhiều là trí tưởng tượng "man dại" của trái tim cô gái Cua Ghẹ này) :(( =)))))))))))))))))
Summary: Khi anh thở dài, hãy quay sang bên phải. (Vâng, summary cũng chính là tittle của shot)
.
..
...
Ai đó từng nói rằng: Người ta thở dài khi cảm thấy chán ngán hay mệt mỏi, bất lực. Tiếng thở dài là như thế nào bật ra nhỉ?
Đầu tiên hít vào thật sâu khiến lồng ngực hóp lại, nếu hít mạnh và sâu quá có lẽ phải dùng đến hai chữ "teo tóp" luôn đấy, cảm giác thật sự bức bối và ngộp ghê lắm, như thể ta đang gồng người trước rất nhiều khó khăn, như đang đau nhưng lại không thể khóc được... Hai vai cứ thế co rút lại, trong khoảnh khắc cổ họng gân lên, căng thẳng.
Hít vào... sau đó hẳn phải thở ra nếu bạn không muốn chết. Nhưng thở dài thì khác, luồng hơi đi từ từ, dật ra, dài thượt.... hai vai từ từ chùng xuống, cả cơ thể trông như nhũn ra mất hết sức lực.
Thở dài thật sự không tốt. Đấy không thể trở thành một thói quen được!
Không phải Yoseob rảnh rỗi ngẫm ra mớ lí thuyết này, chỉ là... Dạo gần đây Junhyung rất hay thở dài. Thói quen âm thầm ngắm anh khiến cậu... Biết nói thế nào nhỉ?
...
Xót xa! Phải, là xót xa trong lòng!

***
Trước khi show champion bắt đầu ghi hình, đạo diễn đề nghị mỗi thành viên đưa vào kịch bản 1 vấn đề nan giải của bản thân, và họ sẽ sắp xếp câu trả lời phù hợp gây hiệu ứng "đặc sắc nhất". Yoseob bò dài trên salon trong phòng nghỉ, lăn qua lăn lại một hồi cậu quyết định viết ra ước mơ "nhỏ bé" của mình: "Em muốn cao thêm".
Cười khúc khích gấp tờ giấy lại, cậu bắt đầu nhìn sang các thành viên khác. Junhyung ngồi ngay bên cạnh, nãy giờ anh để cậu gác chân lên đùi mình, thoải mái nghe nhạc và xoay bút liên tục, có lẽ anh chưa nghĩ ra vấn đề cho bản thân. Anh vốn là chàng trai hoàn hảo mà, ít nhất là đối với Yoseob.
Đây là một show truyền hình, không thể nói lung tung, hơi khó khăn để đưa ra một vấn đề cá nhân nhưng càng không thể viết một vấn đề hời hợt. Junhyung bắt đầu nhíu mày, hai đầu lông mày nhún nhảy hết co lại giãn.
"Khó đến thế sao? Anh không nghĩ ra thứ gì à?", Yoseob ngồi dậy, chân vẫn gác trên đùi anh.
"..." Junhyung không trả lời, đáp lại cậu là tiếng thở dài thượt cùng đôi mắt mè nheo đáng thương.
"Ya! Dạo gần đây anh thở dài nhiều quá đấy", cậu lên án, hai chân giẫy giẫy đập lên dùi anh như trách móc.
"Thật thế à? Vậy đây là vấn đề của anh" anh à rõ dài, hai mắt sáng rực xoèn xoẹt ngoáy bút viết ngay ra giấy.
Vẻ mặt bông đùa giãn ra như vừa giải quyết xong bài toán nan giải của Junhyung khiến Yoseob bật cười theo.
Anh lấy tờ giấy tiện trên tay cậu, đọc lướt qua xong đột nhiên cười sằng sặc: "HA HA ~ Đây thật sự là vấn đề của Yoseobie".
"Thôi đi!", cậu đạp anh rớt khỏi ghế, giật lại tờ giấy màu vàng của mình, cũng lấy luôn tờ màu tím của anh.
"Em giúp anh đi nộp"
***
Yoseob gãi đầu, hết cười lại ậm ừ một lúc. Cuối cùng cậu cũng mở miệng nói với đạo diễn:
"Hyung... Vấn đề Junhyung hyung đã viết ra... Hm... À... Ý em là... Đó thật sự là vấn đề của hyung ấy, em có thể viết câu trả lời không?"
"..."
"A ý em là... Hm... Em sẽ viết, anh đừng nói với mọi người đấy là em viết"
"..."
***
Không ai biết chuyện gì diễn ra sau hậu trường, câu trả lời cho mỗi thành viên được bảo mật đến khi bắt đầu ghi hình.
.
.
.

"Vấn đề của Yong Junhyung là hay thở dài dạo gần đây." MC Shindong hài hước đọc to.
"Câu trả lời dành cho cậu..."
"..."
"Hãy quay sang bên phải."
"Thử quay ngay xem nào?" mọi người hối thúc.
Junhyung vô tư xoay sang bên phải. Anh thoáng sững người khi nhìn thấy khuôn mặt trẻ con đang nhìn mình, màu mắt đen ấm áp an tĩnh lạ thường. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, trái tim chàng trai nảy lên, va thật mạnh vào lồng ngực.
Một cú hit chữa trị căn bệnh hay thở dài, đó là Yang Yoseob!
***
Khi buổi ghi hình kết thúc, Junhyung trở lại phòng nghỉ đầu tiên. Anh thấy một tờ giấy tiện chi chít chữ được kẹp dưới chai coca của mình. Nét chữ tròn tròn quen thuộc:
"Jumyeom, anh mệt mỏi? Hay mất ý tưởng sáng tác? Bộ dáng thở dài của anh không tốt tí nào. Gánh nặng sẽ được chia nhỏ nếu người ta nói ra, cũng như anh chỉ nên hít vào thật nhẹ, lần lượt từng hơi rồi thở ra nhẹ nhàng như thế.
Vai của yang Yoseob, nụ cười của yang Yoseob, yên bình trong đôi mắt em. Tất cả cho anh mượn! Khi thở dài, hãy quay sang bên phải. "
"..." từng chữ lướt qua, khóe môi chàng trai kéo ra càng rộng, nụ cười mỉm biến thành cười toe toét lúc nào không biết. Anh vuốt nhẹ tờ giấy tiện màu tím, cẩn thận gấp lại nhét vào ví rồi móc ra điện thoại...
***
Ting ting!
Có tin nhắn từ Junhyung.
"Sao em chắc chắn mình luôn ở bên phải mà không phải là bên trái, phía trước hay sau lưng ^__^ "

"..." cậu bĩu môi, phì cười nhắn tin trả lời.
.
.
.
"Trường hợp ngoại lệ, Doojoon, Hyunseung, Kikwang và Dongwoon sẽ đứng ở tất cả những phía còn lại. Chúng ta là Beast!
Mà này, thói quen của anh là hay tựa và nghiêng sang phải. Nên khi anh thở dài, hãy quay sang bên phải : ) "
.
.
.
Ở nơi nào đó, chàng trai khẽ mỉm cười, bàn tay lướt trên phím cũng dịu dàng như luồng khí ngọt ngào vờn bên cánh mũi. Đó là một tiếng thở nhẹ nhàng...
"Anh biết!"
--- THE END ---
A/N: LẦn đầu tiên Cỏ viết shot mà hoàn toàn không chú trọng yếu tố văn phong đặc trưng của mình. Thứ Cỏ muốn nhấn mạnh là tình tiết và ý nghĩa. Đây là oneshot của một fangirl, không phải của một author Cỏ Lau vốn dĩ. Hi vọng các Junseob shipper sẽ thích nó, cô gái Cua Ghẹ này đang phát điên đây =)))))))))))))))). Chap 37.2 sẽ sớm up lên, đừng nóng lòng nhé! ^^


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận