Anh Sẽ Là Đôi Mắt

[A/N: Bé Sứa và bé Su ngày hôm qua liên tục đóng vào đầu Cỏ những cảm xúc mạnh mẽ về hội hoạ (niềm đam mê mãnh liệt thầm kín của Cỏ). 2em đã truyền cảm xúc thôi thúc Cỏ viết 1 oneshot, nhưng điều kiện không cho phép nên lại lồng vào fic. Yoseob trong chap này cũng mang theo niềm đam mê và tâm sự của Cỏ.
Vài dòng dành cho hội hoạ: "hoạ sĩ vẽ trời đẹp nhất" - thần tượng của Cỏ, những bức tranh của ông từ lâu đã như nỗi ám ảnh. Tha thứ nếu như bút lực Cỏ không đủ để lột tả cái hồn của chap này]
~oOo~
Junhyung vẫn nghệch ra chưa hiểu câu nói Enel để lại mang ẩn ý gì, chỉ là cách gọi "Hyungie" như thế... rất thân thuộc.
Goo Haneul tuy trong lòng lo sợ sẽ bị hãm hại lần nữa nhưng ả tin tưởng nếu có dụng tâm đề phòng, Enel sẽ không dễ dàng đạt được mục đích.
***
Vừa qua khoa tim mạch đón con đã thấy Yomin tí tởn khoe:
"Con vừa gặp ajusshi xinh đẹp"
Junhyung giật mình. Là kẻ sát nhân giấu mặt đó? Hắn cẩn thận nhìn quanh, thăm dò con trai:
"Chú ấy đâu?"
"Đi lâu rồi. Bố sang đón Minie về nhà phải không?" mắt nó sáng lên rồi nhanh chóng thoáng tia ủ dột vì câu trả lời từ cha:
"Tạm thời con cứ ở với bố Doojoon, mẹ Ginie cùng em Gijoon nhé. Cha còn vài việc cần phải làm"
.
.
.

Xin lỗi. Cha là vì bảo vệ con, đứa trẻ!
.
.
.
Không nhiều người biết Yomin là con của hắn. Trên thực tế thằng bé được bảo vệ rất kĩ, đến mức hắn không dám bộc lộ quá nhiều tình cảm với con trai.
"Nae..." nó xìu giọng, cơ hồ đã trải qua cảm giác hụt hẫng nhiều lần, thêm 1lần chỉ như thổi cát vào sa mạc mà thôi.
...
Hyunah bước ra từ phòng bác sĩ, cô cười khi thấy Junhyung đang bế con trai.
"Anh sang rồi à?"
"Bác sĩ nói thế nào?"
"Vẫn ổn. Dạo gần đây gấu con bị xúc động mạnh quá nhiều"
"Dì a ~ bố Doodoo bảo Minie là chàng trai lãng tử. Con không phải gấu đâu" ông cụ non ra vẻ học giả phản đối, đôi môi cong cớn đắc ý dồi dào khiến Hyunah phì cười khiêu nhẹ chiếc cằm vênh váo. Cô ngập ngừng nói rất khẽ với Junhyung:
"Anh nên tâm sự nhiều hơn với Yomin về... Uhm.. mẹ nó"
"Anh hiểu. Em và Hyunseung cũng nên sinh 1đứa đi" hắn vỗ nhẹ lên vai cô khích lệ.
"A? Em... Không..." Hyunah đỏ mặt lắp bắp, trong mắt lại thoáng nét buồn không thành lời. Cô vẫn chưa vượt qua được nỗi đau mất anh trai, nỗi ám ảnh về 1gia đình tan vỡ khiến Hyunah mất hết can đảm làm mẹ.
Dường như tất cả mọi người đều dằn vặt tự trách khi để mất đi Yoseob...
***
Đôi khi vì quá đau đớn, ta ngỡ chỉ mỗi trái tim mình chảy máu mà không nhận ra những người yêu thương cũng bị giày xéo bởi nỗi đau vô hình...
Bi thương. Không chỉ 1người!
***
Yoseob về lại căn hộ, dặn dò LeeJoon tuyệt đối không được manh động. Cậu quyết định triển khai 1kế hoạch táo bạo: biến tình yêu trở thành công cụ trả thù.
***
6PM tại khách sảnh biệt thự nhà Junhyung.
Chàng trai tóc đỏ niềm nở chào hỏi mọi người:
"Tôi là Enel Moratti, 26tuổi, bạn thân của Junhyung. Anh ấy bảo từ giờ tôi sẽ tạm sống ở đây, hy vọng được mọi người chiếu cố"

Khi không có Junhyung ở nhà, Choi quản gia gần như nắm toàn quyền quản lí và quyết định mọi việc lớn nhỏ. Cũng không ai ngoài bà nhận ra chàng trai trẻ trước mặt mang diện mạo giống hệt người trong bức ảnh đặt ở bàn làm việc tại thư phòng, bên cạnh ảnh thiếu phu nhân.
"Nếu đã là khách của thiếu gia vậy mời cậu tự nhiên, chừng 1tiếng nữa cậu ấy sẽ về"
"À... Hhm! Các cô cũng nên đi làm việc của mình rồi" bà hắng giọng trấn áp đám nữ hầu đang lao xao thì thầm to nhỏ, đứa mơ màng ôm 2gò má ửng hồng mơ mộng, đứa như đóng hẳn lên mặt 2chữ "hám trai". Loáng thoáng còn nghe được tiếng rì rầm lộ liễu:
"Woa ~ Junhyung thiếu gia nhìn bao lâu nay cũng quen rồi, đây mới thật sự là đẹp trai ngar ~"
"Hôm trước cô mới chảy nước miếng khi nhìn thấy cậu Dongwoon còn gì?"
"Ấy da tôi đâu có bảo Dongwoon thiếu gia không đẹp"
"Cô là đồ lăng nhăng"
"Xưa nay ngắm trai đâu cần chung thuỷ chứ, nha đầu nhà cô muốn chỉ trích người ta thì phải chùi sạch nước dãi của mình trước, nghe rõ chưa?"
"Phì..."
Yoseob mím môi, giả vờ ta đây cái gì cũng chưa nghe, cậu cất giọng chừng mực, thái độ phải phép với bà quản gia già:
"Cám ơn bác! Cháu không khách sáo vậy"
"Để tôi bảo vệ sĩ mang hành lí lên cho cậu" bà Choi lãnh đạm, vẻ mặt vẫn một bộ "vì thiếu gia mà ra sức".
"À không cần khoa trương như thế, cháu chỉ mang 1chiếc ba lô thôi. Vài kí còn xách không nổi sao đáng mặt thanh niên"
"Vậy tầng 5 là khu dành tiếp khách, cứ tự nhiên chọn phòng nào cậu thích. Tôi phải chuẩn bị bữa tối bây giờ"
"Được!"
Yoseob xách hành lí lên lầu, không phải lầu5 mà là lầu2, sát phòng Junhyung.
Vất ba lô lên sàn, cậu ra khỏi phòng 1cách hết sức bàng quang, khoan thai lướt dọc dãy lầu, điểm qua từng chiếc đèn trần, từ thảm trải sàn đến thảm chùi chân.

Đôi mắt lạnh lùng thờ ơ thoáng ánh lên nỗi buồn được che lấp cẩn thận. Yoseob cười, hoá ra cậu vẫn nhớ như in nơi này. Mọi thứ không thay đổi, 5năm chỉ như mới trôi qua 1ngày.
.
.
.
Cảnh xưa như mới được vẽ ngày hôm qua, giấy cũ không sờn, mực thơm vương vấn. Người vẽ phải chăng cũng son sắt tấm chân tình...
.
.
.
Vẩn vơ suy nghĩ chẳng biết từ khi nào đã đi hết lối hành lang, chàng trai nhận ra mình đang đứng trước căn phòng Lô Vĩ. Trong kí ức Yoseob, phòng kính trừ cậu ra thì không ai khoá bao giờ.
"Vẫn không khoá?" cậu xoay nắm vặn, ngạc nhiên thật!
Trong phòng vẫn trắng màu cỏ lau tinh khôi, lãng đãng mùi thơm dìu dịu theo gió từ ô cửa lùa vào. Chẳng hiểu sao cậu thấy thật thư thái, lần gần đây nhất có được cảm giác này là 1năm về trước, trên hành trình tìm về góc bình yên trong tâm hồn của Enel...
.
.
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận