Ánh Sáng Trong Bóng Tối

8.

Năm tôi gặp Sở Án lần đầu tiên, tôi mới chỉ có 8 tuổi.

Kiếm sống bằng cách sống chết ăn vạ.

Đi đường thấy siêu xe nào thì sẽ chạy ra nằm chắn trước cái xe đó.

“Cha mẹ nuôi” của tôi đương nhiên sẽ là người có mắt nhìn nhất vào thời điểm này, nhảy ra đảm đương vai trò người của công lý.

Đại đa số chủ xe sẽ lựa chọn một điều nhịn chín điều lành, bỏ tiền ra chặn miệng, tiền trao cháo múc.

Năm ấy, xã hội không được như bây giờ, hệ thống pháp lý có rất nhiều điều khoản vẫn chưa được hoàn thiện.

Nhóm người như chúng tôi, giống như những con chuột sống trong cống ngầm âm u, ngày qua ngày cứ như vậy, làm ra những chuyện mất liêm sỉ không thể lôi ra ánh sáng như thế này.

Chúng tôi sống bằng cái “nghề” như vậy đấy.

Đáng tiếc, thường xuyên đi bên bờ sông, luôn sẽ có ngày ướt giày.

Đại khái hôm đó là vào một mùa đông lạnh, hẳn là trước sau đêm giao thừa gì đó.

Khắp đường treo đầy đèn lồng, giăng đèn kết hoa, ngay cả những vật phẩm được trưng bày trong tủ kính cũng được đổi thành một màu đỏ may mắn.

Thoạt nhìn, vô cùng hoan hỉ.

Nhưng mà những thứ này, lại chẳng có liên quan gì tới tôi cả.

Bọn nhỏ trong nhà “cha mẹ nuôi” đều không có quyền lợi được vui vẻ ăn tết.

Sáng sớm ngày đông, trên mặt đất bao phủ một tầng tuyết mới.

Tôi khập khiễng bọc một cái áo khoác đi ra ngoài, nửa khuôn mặt đều vùi vào trong khăn quàng cổ.

Khập khiễng là bởi vì ngày hôm qua không kiếm được một đồng tiền nào, cho nên bị cha nuôi đánh một trận.

Mà khăn quàng cổ màu trắng đỏ đan xen được đan bằng vải dệt mềm mại kia, là thứ đồ duy nhất tôi có được để giữ ấm.

Đón gió lạnh đi ra khỏi nơi cư trú chật chội, lại vòng qua con đường nhỏ trồng đầy cây ngô đồng là có thể tới con phố tương đối phồn hoa náo nhiệt.

Con đường này tôi đã đi qua vô số lần, ngày nào cũng lặp đi lặp lại, vô cùng quen thuộc, đương nhiên sẽ không có chuyện đi sai.

Nhưng ngày đó, tôi cố tình đi đường vòng.

Đi tới cuối hẻm, lúc sắp sửa rẽ trái, dư quang thoáng nhìn qua cách đó không xa, trong một góc nhỏ, dường như có một bóng người đang cuộn mình ngồi đó.

Vừa tới gần liền thấy, quả thật là có người.

Một cậu bé mảnh khảnh, nhìn qua thì tuổi tác cũng không lớn hơn tôi là bao.

Hai tay cậu ôm đầu gối, vùi đầu ở trong cánh tay, vẫn chưa chú ý tới có người đến gần.

Tôi nhẹ giọng thở dài.

Tuy rằng nhìn qua giống như đứa nhỏ đáng thương không có nhà để về, nhưng quần áo cậu lại rất sạch sẽ, làn da lộ ra bên ngoài cũng trắng nõn mịn màng.

Rất hiển nhiên, không cùng một loại người với tôi.

Chắc là cãi nhau với người nhà, cho nên nhất thời xúc động chạy ra khỏi nhà mà thôi.

Tôi ngồi xổm xuống, nắm lấy cánh tay của cậu nhóc kia, nhẹ nhàng lay lay.

Hắn kinh ngạc ngẩng đầu lên.

Tôi có thể thề với mùa tuyết năm nay rằng, khi nhìn thấy gương mặt kia, trong thoáng chốc, biểu tình trên mặt tôi nhất định là còn khiếp sợ hơn so với hắn nhiều.

Trong kiến thức hạn hẹp từ khi sinh ra tới giờ của tôi, tôi chưa từng gặp người nào đẹp như vậy.

Mắt phượng trời sinh hẹp dài, lông mi vừa dài vừa cong, từng mí rõ ràng.


Màu da tuy rằng trắng tới mức có vẻ hơi bệnh trạng, nhưng đặt ở trên người hắn cũng chỉ là đang làm cho con ngươi xinh đẹp kia càng thêm rạng rỡ mà thôi.

Vùng ngày vốn dĩ không hề yên ổn, đủ loại người, đủ kiểu vật, khó có thể tưởng tượng tới việc dơ bẩn nhiều như lông trâu, ùn ùn không dứt.

Người đẹp như vậy, càng không an toàn chút nào.

Vạn nhất nếu vận khí không tốt, bị cha mẹ nuôi tôi bắt gặp…

Không dám lại tưởng tượng nữa.

Tôi lắc lắc đầu, ngước mắt, nhìn thẳng vào mắt hắn, tận lực cong môi cười hỏi: “Sao cậu lại ở đây một mình, sao không về nhà?”

Hắn rút tay về, thân thể lại rụt về sau, thanh âm lạnh lẽo không chút độ ấm.

“Tôi không muốn về nhà.”

“Nhưng mà bên ngoài lạnh lắm,” Tôi vẫn còn muốn khuyên, “Hơn nữa, ở đây rất…”

“Đã bảo là không muốn về.” Hắn cắt ngang lời tôi.

Lại nói: “Cậu lắm chuyện thế?”

“Chúng ta quen nhau à?”

“Thân lắm sao?”

Đương nhiên là không quen.

Bèo nước gặp nhau, xưa nay cũng không hề quen.

Nhưng một mình hắn ở chỗ này, thật sự rất dễ xảy ra chuyện.

Coi như tôi làm người tốt, thích xen vào việc của người khác đi.

“Vậy hay là chúng ta nói điều kiện nhé,” Tôi nói, “Cậu muốn gì mới chịu về?”

“Cậu có thể nói với tớ, tớ sẽ tận lực giúp cậu.”

Đối phương dường như rất có hứng thú với vấn đề này.

“Thật sao?”

“Thật mà.” Tôi trả lời hắn, ngữ khí kiên định.

“Vậy được ~” Hắn cong môi cười, âm cuối kéo tới thật dài.

“Cậu đưa tôi về đi.”

10.

Tiểu thiếu gia ở biệt thự lưng chừng núi vùng ngoại thành phía Tây.

Lưng chừng núi.

Đúng thật là lưng chừng núi.

Lúc hai chúng tôi đứng ở lối vào, hắn còn nói với tôi, hắn không gọi được người tới đón, chúng tôi cần phải tự đi bộ đến căn biệt thự giữa sườn núi.

Tôi khó khưn lắm mới phản ứng lại, hắn là đang muốn cố tình làm khó tôi, hoặc là đang nói đùa với tôi.

Nhưng lúc ấy tôi chỉ mới tám tuổi, thật sự là không thể ra tay đánh người được.

Biết rõ hắn cố ý làm khó mình, tôi vẫn không chút do dự gật đầu, chịu thương chịu khó cùng hắn đi dọc theo đường đi về phía giữa sườn núi.

Dường như là tôi trời sinh thân thể đã không tốt lắm.

Cho dù là từ nhỏ đã theo cha nuôi mẹ nuôi lăn lê bò lết khắp nơi, sức khỏe vẫn không tốt lên tý nào.


Ước chừng là đi được 1/3 đoạn đường, tôi dừng lại, hai tay chống đầu gối thở dốc từng đợt.

Cậu trai kia không hề có ý dừng chân chờ tôi, mắt nhìn thẳng, đi ngang qua người tôi.

Trong nháy mắt khi hắn đi ngang qua tôi, ma xui quỷ khiến thế nào, tôi lại nâng tay lên nắm lấy tay hắn.

Băng tuyết ngàn năm chắc cũng chỉ tới mức này mà thôi.

Tôi chỉ mặc một cái áo khoác duy nhất mà tay cũng không lạnh tới mức đó.

Vì thế, tôi gọi hắn lại.

Nắng sớm ấm áp chiếu xuống, hắn nghi hoặc quay đầu nhìn tôi.

Tôi đem khăn quàng cổ của mình tháo xuống, đưa cho hắn.

Đỏ trắng đan xen.

Đó là thứ duy nhất tôi có được trong mùa đông để giữ ấm cơ thể.

Tôi biết, thật ra hắn không cần.

Tôi sống hỗn tạp trong đáp người, sinh hoạt ở cái nơi bẩn thỉu chật hẹp ấy, còn hắn lại giống ở biệt thự lưng chừng núi ở vùng ngoại thành phía Tây.

Ngày đông giá rét, tôi thậm chí còn không có nổi một cái áo bông để mặc.

Tôi dường như cũng lớn lên trong tiếng mắng chửi cãi lộn cùng với sự lừa lọc cướp bóc.

Bất luận là nhìn theo góc độ nào, tôi so với hắn càng là người cần sự trợ giúp nhiều hơn.

Nhưng một khắc tôi đưa khăn quàng cổ cho hắn, tôi lại thật sự chờ mong, thấp thỏm hy vọng hắn có thể nhận lấy.

Đại khái là làm quá nhiều chuyện trái với lương tâm, cho nên thật vất vả mới gặp được một người có thể khiến mình có cơ hội đối xử tốt, tôi liền không nhịn được mà để ý tới hắn, quan tâm hắn.

May mà, hắn nhận lấy khăn quàng kia, nhìn một lúc rồi ngẩng đầu cười với tôi một cái.

Hắn còn nói cho tôi biết, hắn tên Sở Án.

Tôi cũng vì thế mà rất vui mừng, nói, tôi tên Thời Vũ.

Đinh vân ải ải, thời vũ mênh mông.

Khi đó, hai chúng ta không ai nghĩ tới rằng, sau này tôi, sẽ lại lần nữa bước vào căn biệt thự lưng chừng núi đó.

11.

Mùa thu năm 16 tuổi, cha mẹ nuôi bị bắt vào tù.

Sau đó không lâu, thuộc hạ của bạn cũ bố ruột tôi cũng tìm được tôi.

Nói, cố chủ của hắn ta muốn hoàn thành di nguyện của bạn cũ, hy vọng có thể nhận nuôi tôi.

Kẻ có tiền sẽ nguyện ý bỏ vốn tiếp tế, tôi đương nhiên là cầu còn không được, vui vẻ đồng ý.

Ngày tới Sở gia, người ra đón tôi chính là Sở Tuân.

Lần đầu gặp mặt, tôi đã ngẩn ra một lúc lâu.

Sở Tuân bị tôi nhìn tới mức có hơi mất tự nhiên, sau đó rất nhanh liền phản ứng lại, không chút thất lễ tươi cười, nói sau này tôi có thể gọi anh là anh trai.

Tôi cũng vội vàng phản ứng lại, đây không phải là hắn.

Tuy ngũ quan vô cùng giống nhau, nhưng không chỉ có tuổi tác không khớp mà khí chất cũng hoàn toàn bất đồng.

Người trước mặt cũng thanh lãnh ít nói, nhưng tốt xấu gì cũng tính là ôn hòa.


Anh không giống như Sở Án, giữa mày đều áp không được vẻ tối tăm mệt mỏi.

Lúc nói chuyện hay khi làm việc cũng không mang theo cảm giác công kích.

Tôi cười nhẹ, đồng ý với Sở Tuân, ngoan ngoãn gọi một tiếng anh trai, nhưng tâm tư lại trôi về một nơi khác.

Đáng tiếc, nhìn xung quanh một vòng, tôi vẫn không thấy bóng dáng của hắn đâu.

Đưa mắt nhìn bốn phía, người xung quanh, đều không phải người mình muốn gặp.

12.

Có lẽ là nể mặt bạn cũ, sau khi đón tôi về, cha Sở còn cố ý mở tiệc đón gió tẩy trần cho tôi.

Gia yến, theo lý thuyết thì hẳn là người một nhà nên có mặt đông đủ.

Nhưng tôi vẫn không nhìn thấy Sở Án.

Sau khi kết thúc, tôi rốt cuộc cũng mất kiên nhẫn, kéo lấy tay áo Sở Tuân, hỏi: “Bọn họ nói trong nhà vẫn còn một anh trai nữa, sao em không thấy anh ấy ạ?”

Sở Tuân kinh ngạc nhướng mày, cười khẽ: “Em hỏi Án Án sao?”

Tôi gật đầu.

Anh cúi người, tay tùy ý kéo cái tay tôi đang nắm lấy tay áo của anh, nói:

“Chờ hai ngày nữa nhé, thằng bé đang ở trong bệnh viện.”

13.

Sở Tuân nói là chờ hai ngày nữa, nhưng trên thực tế, ngày tôi và Sở Án gặp lại, là sau 30 ngày kể từ hôm đó.

Dưới sự sắp xếp của cha Sở, tôi chuyển tới trường trung học số một trong thành phố.

Khai giảng đã trôi qua từ lâu, khi đang nghỉ trưa, tôi có đi ngang qua một góc sân thể dục.

Ở trên tường, có một thiếu niên lưu loát nhảy xuống, vừa lúc rơi xuống trước mặt tôi.

Chỉ cần liếc mắt một cái tôi đã nhận ra, đó là Sở Án.

Chắc là sau khi xuất viện, hắn không có về nhà, trực tiếp tới trường luôn.

Có điều rất nhiển nhiên, cũng không có vẻ gì là tới để nghiêm túc học hành.

Thiếu niên không nhìn tôi, sau khi nhảy xuống liền xoay người, nhìn lại trên tường, sau đó cười nhạo một tiếng: “Có chút xíu như vậy mà cũng không dám nhảy?”

Tôi nhìn theo tầm mắt của hắn, lúc này mới phát hiện, trên tường còn có một người đang ngồi xổm.

Là một cô gái đang co quắp ngồi đó.

Tôi biết cô gái ấy, Tống Tân Dư, khách quen trên diễn đàn thường xuyên được tỏ tình, danh hiệu nữ thần, hoa khôi, linh tinh gì đó có một đống lớn.

Thì ra đóa hoa cao lãnh trong mắt mọi người, thế nhưng còn sẽ cùng Sở Án trèo tường trốn học vào giữa trưa.

Lúc về còn đúng lúc bị tôi bắt gặp.

Cô ấy cắt chặt môi dưới, ở trên bức tường do dự nửa ngày, thử nhảy xuống mấy lần nhưng vẫn không có kết quả.

Đành phải yếu thế nhìn Sở Án: “Tớ thực sự không dám nhảy…”

Sở Án không chút thương hương tiếc ngọc nhíu mày, nhẹ chậc một tiếng: “Có cao tý nào đâu chứ?”

Một lát sau, hắn rốt cuộc vẫn chịu thua, tay duỗi ra ngoài.

Hắn thật sự là con cưng của trời, ngay cả tay cũng đẹp tới như vậy.

Năm ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, ánh nắng chói lóa chiếu xuống làn da trắng nõn, băng lãnh như ngọc.

Tống Tân Dư nắm lấy bàn tay đó, mượn lực nhảy xuống từ trên tường, sau đó lảo đảo vào bước ngã vào trong ngực Sở Án.

Tư thế rất giống như là ôm nhau, có điều cũng chỉ trong có chớp mắt.

Sở Án rất nhanh đã đẩy cô ấy ra, lại lui về sau một bước, nói: “Được rồi, mau chóng cút đi.”

Sau đó, hắn dường như đã phát hiện ra sự tồn tại của tôi.

Ngước mắt, nhướng mày hỏi: “Thấy rồi?”


Tôi thành thật gật đầu: “Tớ không mù.”

Ánh mặt trời giữa trưa rất gắt, thiếu niên tuấn mỹ tinh xảo đứng ngược sáng, nghe vậy liền cong môi nhìn tôi.

Đáy mắt lại không chứa chút ý cười.

“Vậy thì ngàn vạn lần đừng có nói ra ngoài nha.”

Hắn vừa ôn nhu, lại vừa ác liệt mà nói: “Nếu như có người thứ tư biết, dù là ai nói đi nữa, tôi đều sẽ tính lên người cô.”

Tôi nhìn hắn, thành thật gật đầu: “Biết rồi.”

Sau đó ở trong lòng thầm nói cho bản thân một sự thật đáng buồn: Hắn không nhớ tôi.

Cũng chỉ là một người xa lạ mà thôi, mấy năm trước kia, khi còn bé đó, cũng chỉ như bèo nước gặp nhau.

Vẫn luôn nhớ mãi không quên, xem ra cũng chỉ có mình tôi.

14.

Buổi tối tan học, một chiếc Cayenne màu đen ngừng ở cửa sau trường học.

Sở Án đang định lên xe, bỗng nhiên lại dừng lại động tác.

Hắn quay người, nhíu mày nhìn tôi.

“Cô đi theo tôi làm gì?”

“Tớ không có đi theo cậu,” Tôi nâng cằm chỉ về cái xe kia, “Đây cũng là tới đón tớ.”

Hắn hơi nhướng mi lên, mắt phượng lạnh nhạt đánh giá tôi một lát, hỏi, “Thời Vũ?”

“Ừ.”

“Sở Tuân từng nhắc tới cô với tôi.” Hắn gật đầu, “Lên xe đi.”

Chiếc xe lăn bánh, hòa vào trong quốc lộ trống trải.

Tôi chưa bao giờ cảm thấy cái xe này chật chội như vậy.

Vốn là mùi nước hoa quen thuộc trong xe, hiện tại lại khiến tôi cảm thấy choáng váng.

Đi được mười phút, Sở Án đột nhiên lên tiếng nói trước.

Thân thể hắn nghiêng về sau, tựa lưng lên ghế ngồi, hàng mi dài được ánh đèn điện ngoài cửa sổ hắt vào, liễm diễm ánh quang, hắn hỏi tôi: “Sao cô không nói gì?”

Bởi vì…

“Không có gì để nói hết.”

Tôi đáp lại hắn một tiếng, đôi mắt tiếp tục nhìn chằm chằm bài thơ cổ trước mặt.

Đây đều là những bài thơ cổ có trong phạm vi thi đại học.

Thật ra là thuộc từ lâu rồi.

Nhưng nếu không làm chút gì đó thì thời gian sẽ càng trôi càng chậm.

Tôi không nói gì, tầm mắt đảo qua trang giấy, Lý Thương Ẩn [Cẩm Sắt].

Câu thơ cuối cùng lưu luyến khó tả: Thử tình khả đãi thành truy ức, chỉ là lúc ấy lòng ngẩn ngơ.

Khi đọc tới hai câu đó, Sở Án bỗng nhiên cúi người tới gần.

Mùi đàn hương lạnh lẽo trong nháy mắt bao phủ khắp người tôi.

Ánh mắt phiêu phiêu trằn trọc, rời khỏi sách vở, rơi xuống trên người hắn.

Ánh sáng trong xe không đủ, nhưng chính vì vậy mà khiến cho sườn mặt tinh xảo của hắn trở nên ấm áp hơn một chút.

Tôi siết chặt một góc trang sách.

Bầu không khí tối tăm mập mờ, theo ánh đèn lập lòe, kiều diễm khó tả.

Chỉ là bản thân hắn chẳng có chút nào gọi là ấm áp.

Rũ mắt một lát, thấy tôi chỉ là đang chuyên chú đọc thơ cổ.

Hắn lại lùi trở về, xùy một tiếng: “Không thú vị.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận