Ánh Sáng Trong Bóng Tối

1.

Thời gian vào lớp là 8 giờ sáng.

8 giờ 03 phút, tôi chạy vội vào trong lớp học, hơi thở dồn dập, tóc tai tán loạn.

Powerpoint đã chuyển sang slide tiếp theo, Sở Tuân ngước mắt, nhướng mày nhàn nhạt liếc tôi một cái.

Sau đó liền hơi hất cằm về phía trợ giảng, môi mỏng khẽ mở, nói ra năm chữ lạnh lẽo vô tình:

“Ghi em ấy trốn học.”

Chỉ trong một thoáng, những ánh mắt đông đảo bên dưới đều dõi lên trên bục giảng, cả lớp ồn ào nhỏ giọng thì thầm hóng chuyện.

Giáo sư Sở có tiếng là nghiêm khắc, nếu mà tới trễ hoặc về sớm 15 phút vào tiết của anh thì đều sẽ được tính là trốn học.

Có điều chỉ có tôi là trường hợp đặc biệt.

Đến trễ có 3 phút mà đã ghi tôi trốn học rồi.

Nói nghiêm trọng một chút thì đây chính là trắng trợn nhằm vào tôi.

Là quang minh chính đại làm khó dễ.

Tiếng nghị luận bên dưới vẫn chưa ngớt, hơn nữa càng ngày càng có xu thế nghiêm trọng.

Sở Tuân buông điều khiển từ xa xuống, hai tay chống ở trên bục giảng, giương mắt nhìn xung quanh một vòng, câu môi cười cười, hỏi: “Có ý kiến?”

Đương nhiên là có, có điều không dám nói thôi.

Phòng học lập tức an tĩnh lại.

Tôi cúi gập người với Sở Tuân, coi như lời xin lỗi.

Anh hơi gật đầu, lại nói tiếp một câu: “Chúng ta tiếp tục”, sau đó liền quay người đi, thong dong nói tiếp lời giảng vừa nãy.

Tôi về chỗ ngồi xuống, bạn học quen biết thò tới, giơ tay che lại nửa bên mặt, nhỏ giọng hỏi: “Cậu chọc thầy ấy à?”

“Sao có thể chứ,” Bạn bàn sau lập tức chen ngang, “Thời Vũ rụt rè như vậy, ngay cả nhìn thấy chuột cũng không dám chọc vào nữa là.”

“Cũng đúng.”

Bạn học phía trước hơi ngẫm nghĩ, gật đầu tán đồng, “Sao cậu ấy dám chọc giáo sư Sở chứ, trừ phi não có vấn đề rồi.”

Hai người kia kẻ xướng người họa, thế mà còn bắt đầu nghiêm túc bàn luận về lý do tôi bị nhắm vào nữa chứ.

Tôi không để ý tới họ nữa, mở sách ra, giương mắt nhìn về phía người đang đứng trên bục giảng.

Một thân chính trang, thanh lãnh lại cấm dục, lúc anh viết bảng, ngẫu nhiên sẽ lộ ra một đoạn cổ tay trắng nõn sạch sẽ.

Ngũ quan như được trời cao ban tặng, tinh xảo lạnh lùng, là một loại mỹ cảm rất có tính công kích.

Đặc biệt là cặp mắt phượng kia, khi không nổi giận cũng mang chút sắc bén khiến người khác e dè.

Suy nghĩ dần dần bay cao, bay xa.

Có lẽ… tôi đúng là đã chọc tới anh ấy rồi.

Vào kỳ nghỉ hè, khoảng thời gian học hè ấy.

2.

Đầu tháng 8, khi đăng ký học hè, tôi đã chọn học môn thực vật học, đầy lý thuyết lại quá nhàm chán.

Cứ lên lớp tiết nào là ngủ hết cả tiết đó.

Học được một tuần, chả nghe được cái gì vào đầu cả.

Ngày hôm đó, 11 giờ rưỡi sáng.

Khi tôi đang mơ mơ màng màng thì nghe thấy máy tính đang để treo ở đấy vang ra một thanh âm thanh lãnh dễ nghe.

Tôi nghe được rất rõ ràng.

Thanh âm kia nói: “Tan học.”

Tôi như nghe thấy tiếng ca của thánh, mở bừng mắt ra, tính đóng máy lại rồi ra ngoài ăn cơm trưa.

Ngay sau đó, tay đang giữ con chuột đột nhiên cứng đờ lại.

Trên màn hình không có thông báo lớp học đã kết thúc.

Mà thay vào đó… là hình ảnh một người đàn ông cao lớn đang ôm hôn một người phụ nữ.

Một chân của người phụ nữ kia, thậm chí còn đang quấn lên hông của hắn.

Chặt chẽ tương dán, kịch liệt, kích thích.


Khó có thể tin được.

Tôi tàn nhẫn tát cho mình một cái, sau khi xác nhận là bản thân thật sự đang ở trong lớp chứ không phải mơ mơ màng màng rồi vô tình ấn phải trang web đen gì đó thì mới đần cả ra.

Tôi lập tức cầm điện thoại lên, bật WeChat.

Trong nhóm lớp không có giáo sư, tin nhắn quả nhiên đã hiển thị 99+.

[Có vị dũng sĩ nào dám lên tiếng nhắc thầy tắt camera đi được không?]

[Bây giờ mình giả vờ không biết còn kịp không nhỉ?]

[Dũng sĩ tới rồi, đã nhắc, thầy còn chả thèm để ý.]

[…]

Tin nhắn giống như sóng triều ập tới, một tin lại tiếp một tin mãi không dứt.

Thỉnh thoảng cũng sẽ xuất hiện một số tin nhắn đi ngược với mọi người, ví dụ như:

[Mọi người xác định người trên màn hình là thầy chúng ta thật sao? Người kia vẫn luôn quay lưng lại với màn hình, nhìn có thấy mặt đâu.]

[Đúng thế, hơn nữa vừa rồi màn hình còn tối đi một lát nữa. Mà quần áo của người này với thầy chúng ta lúc nãy hình như cũng đâu có giống.]

Nhưng chỉ một câu nghi ngờ không đáng kể như thế này, rất nhanh đã bị những tin nhắn mới đè cho không ngóc đầu lên được.

Tôi tắt điện thoại đi, lại liếc qua màn hình một cái.

Hình ảnh nhiệt tình ôm hôn vẫn còn đang tiếp diễn.

Cánh tay trắng nõn thon dài xinh đẹp của người đàn ông ôm lấy eo người phụ nữ kia, trên cánh tay có một vết sẹo màu đỏ nhàn nhạt.

Cánh tay.

Sẹo.

Tôi nhìn nó một lúc, một cảm giác quen thuộc mãnh liệt lập tức dội tới.

Hình ảnh thân mật trước mắt đột nhiên trở nên vô cùng chói mắt.

Tay nắm điện thoại không nhịn được mà dùng sức, khớp xương dần trở nên trắng bệch.

Hận ý không biết từ đâu tới đột nhiên dâng lên, cứ thế sinh trưởng mạnh mẽ giống như dây đằng ngày xuân, không ngừng mọc rễ lan ra khắp nơi, trong giây lát đã cắn nuốt lý trí của tôi tới hầu như không còn gì hết.

Trong nháy mắt tiếp theo, đồ đạc cùng máy tính trên bàn đều bị tôi gạt hết xuống đất.

Các loại đồ đạc vụn vặt va chạm với nền đá cẩm thạch phát ra một loạt tiếng động lớn giòn tan.

Thanh âm kia, rốt cuộc cũng đã kéo hồn tôi trở về.

Tôi đột nhiên đứng lên, ngẩn ngơ nhìn mặt đất hỗn loạn.

Trong lòng lại có một suy nghĩ hiện ra càng ngày càng rõ hơn…

Hiển nhiên, người xuất hiện ở trên màn hình kia, cũng không phải là giáo sư Sở của chúng tôi.

3.

Hai ngày sau, tôi đang đi trên đường thì bị một người đàn ông ngăn lại.

Người nọ thân hình cao lớn tuấn tú, chân dài miên man.

Vành nón ép tới rất thấp, khẩu trang che đi hơn nửa khuôn mặt, một thân áo đen quần đen.

Rất ngầu.

Không chỉ ngầu, mà còn rất quái dị. Trong sự quái dị đó lại lộ ra một chút quen thuộc.

Tôi vốn muốn nâng chân bỏ chạy, nhưng bốn phía người tới người lui, hơn nữa 300 mét phía trước có một cái đồn cảnh sát.

Nhìn xung quanh tỏa ra khí thế an toàn.

Tâm tình tôi rốt cuộc cũng ổn định lại, muốn hỏi xem người này có vấn đề gì.

Lại không ngờ tới, đối phương lại mở miệng trước:

“Chuyện hôm đó, em thấy được bao nhiêu?”

Tôi chẳng hiểu gì hết, hỏi lại: “Chuyện gì cơ?”

Chẳng lẽ tên này gây án bị tôi bắt gặp?

Người đàn ông lạ lẫm trước mặt nghe thế thì nhướng mày, nhẹ “chậc” một tiếng, thanh âm hiển nhiên là có chút không kiên nhẫn, nói: “Biết rõ còn cố hỏi.”

Tôi cũng mất kiên nhẫn.

“Có việc thì nói, đừng nó lắm lời lòng vòng.”


Dứt lời, sau một lúc lâu cũng không ai lên tiếng.

Đám đông vẫn đi lại như thoi đưa, giữa tôi với tên này lại yên tĩnh như chết.

Rốt cuộc cũng có một bác gái đi ngang qua, mắng một câu đừng có đứng chắn giữa đường như thế. Lúc này, tên kia mới như rốt cuộc cũng hồi thần lại, kéo tôi nghiêng người quẹo vào một con hẻm nhỏ.

Không đợi tôi phản ứng, hắn đã tháo khẩu trang trên mặt xuống.

Tôi thề trên thành tích toán cao cấp của tôi, nhan sắc này… đúng là khiến người ta phải hít hà.

Mắt phượng hẹp dài, đuôi mắt hơi nhếch lên, giờ phút này, ánh mắt ấy đang rũ xuống nhìn tôi.

Cái khuôn mặt tinh xảo tuấn mỹ ấy, đây đúng chuẩn cmn là con cưng của trời mà.

Tôi nhìn chằm chằm giương mặt của con cưng, thật lâu sau mới giật mình phản ứng lại, thử gọi: “Giáo sư Sở?”

“Câm miệng.”

Ba chữ kia như đụng phải vảy ngược của hắn..

Đuôi mắt người đàn ông đỏ ửng lên, đột nhiên đè tôi lên góc tường.

Ngay sau đó hắn cúi người xuống, ghé sát bên tai tôi, nghiến răng nghiến lợi nói:

“Tôi không phải anh ta.”

4.

Lúc hắn nói lời này, tay trái đang chống ở trên tường.

Tôi hơi nghiêng tầm mắt một chút là có thể thấy được nửa cánh tay lộ ra bên ngoài của hắn có một vết sẹo đỏ nhàn nhạt.

Người trước mặt này, chính là người ngày hôm đó làm trò trước mặt cả lớp chúng tôi, ôm người phụ nữ kia hôn nồng nhiệt.

Vậy bây giờ, sao lại tới đây chặn đường tôi nhỉ?

Tôi tận lực lui về phía sau, dán sát vào vách tường lạnh lẽo, không có lấy một chút kẽ hở nào.

Sau đó ngước mắt, bốn mắt nhìn nhau với hắn.

Khoảng cách quá thân mật.

Tôi thậm chí có thể thấy rất rõ ràng, trong cặp mắt xinh đẹp kia giờ phút này chỉ toàn là hận ý.

Giống như thật sự bởi vì ban nãy tôi gọi hắn là giáo sư Sở nên hắn mới tức giận như vậy.

Nhìn nhau một lúc lâu cũng không thấy hắn mở miệng nói gì.

Tôi chỉ có thể lên tiếng hỏi trước: “Tìm tôi có việc?”

Hắn nhìn tôi, hơi gật nhẹ đầu, nói: “Có việc.”

Thật đúng là tích chữ như vàng, đối thoại y như nặn kem đánh răng vậy.

Nếu là người khác thì tôi đã sớm mất kiên nhẫn rồi.

Nhưng đây lại là hắn, cho nên tôi đặc biệt rất có kiên nhẫn. Lúc mở miệng đáp lại, thanh âm cũng nhẹ nhàng đến mức ngay cả chính tôi cũng cảm thấy kinh ngạc.

Tôi thậm chí còn cười cười, hỏi hắn: “Vậy anh có chuyện gì?”

Hắn mím môi, như đang do dự.

Sau đó đứng thẳng người lên, tay rũ ở bên người.

Vết sẹo đỏ kia lại bị ống tay áo che lại.

“Vẫn là câu hỏi lúc nãy,” Thanh âm hắn khàn đi, “Chuyện hôm đó, em thấy được bao nhiêu?”

“Ngày học online.”

Đây vốn là vấn đề dễ trả lời, bịa lung tung ra là được.

Nhưng có lẽ là ma xui quỷ khiến, tôi không có trực tiếp trả lời hắn.

Mà lại ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt hắn, cười hỏi: “Ngày đó học online có 30 người xem, vì sao chỉ tới hỏi tôi?”

“Anh để ý suy nghĩ của tôi?”

Không có câu trả lời.

Yên tĩnh một lúc lâu.


Tôi cảm thấy rất không thú vị, đang chuẩn bị thuận miệng nói với hắn tôi chưa thấy gì hết, cứ yên tâm đi, sau đó chạy lấy người.

Thì lại bỗng nhiên nghe thấy hắn nói:

“Đúng.”

Đối phương chỉ nói ra có một chữ nhẹ nhàng như vậy thôi.

Nhưng với tôi mà nói, nó lại như thể sấm sét giữa trời quang vậy.

Lời này có ý gì, để ý suy nghĩ của tôi khi thấy hắn với người khác ôm hôn sao?

5.

“Reng ~”

Chuông tan học vang lên, suy nghĩ bị kéo về hiện thực.

Tôi nâng mắt lên, nhìn về phía bục giảng, tầm mắt vừa lúc đối diện với giáo sư Sở.

Có điều cũng chỉ là trong chớp mắt, anh rất nhanh đã dời mắt đi, nhàn nhạt nói câu tan học, sau đó bước nhanh ra ngoài.

Tuy rằng bây giờ không phải mùa xuân tháng ba nữa, nhưng xung quanh khu dạy học hoa đào vẫn đang nở rộ, cành lá tốt tươi, cánh hoa đào bị gió thổi bay lả tả.

Giáo sư Sở ra khỏi lớp học, đi vào trong màn “mưa” hoa đào này, phong cảnh tốt đẹp khiến lòng người cảm thấy sảng khoái.

Bước chân như gió, dáng người lan chi ngọc thụ.

Giáo sư Sở ở trong viện luôn luôn có danh tiếng tốt.

Anh không thể nào sẽ không có đạo lý tới mức… bởi vì tôi và người kia gặp nhau vào kỳ nghỉ hè mà nhắm vào tôi.

Có lẽ chỉ là tâm tình hôm nay của anh không tốt, tôi lại vừa lúc tới muộn ba phút cho nên đã đụng vào họng súng của anh mà thôi.

Chỉ thế mà thôi.

Tôi nhìn chằm chằm tấm lưng kia một hồi lâu, sau đó hoàn hồn, thu dọn sách giáo khoa, đi theo đám người cùng ra khỏi lớp học.

Nhưng sự thật tàn khốc không bao lâu sau đã hung hăng vả cho tôi một bạt tai.

Hơn nữa còn nói cho tôi biết, những lời tôi tự an ủi lòng mình ngày hôm đó, mẹ nó toàn là vớ vẩn hết.

Sở Tuân chính xác là đang nhắm vào tôi!

6.

Thứ ba, sau khi tiết tự học buổi tối kết thúc, tôi rời khỏi khu dạy học.

Thời tiết đầu xuân tháng ba vẫn còn chút se se lạnh.

Gió đêm thổi tới một đợt lạnh buốt, tôi vừa mới giơ tay đội mũ áo hoodie lên đầu, trong dư quang đã đột nhiên nhìn thấy một cái bóng người đen sì nhảy ra.

Tôi hoảng sợ, ôm chặt sách ở trong lòng, nhìn rõ được người vừa tới.

Là trợ giảng của giáo sư Sở.

Vì thế liền cười tươi, giọng điệu cũng ôn hòa hỏi anh ta: “Đàn anh, anh tìm em có chuyện gì sao?”

Có thể đi đường cho bình thường không vậy?

Trợ giảng nghiêm túc gật đầu, thành khẩn nói: “Chuyện lớn, ảnh hưởng tới điểm số của em.”

Tôi không hiểu chuyện gì.

Trợ giảng tiếp tục nói: “Em còn hai bài tập chưa nộp, hơn nữa còn bị ghi hai lần trốn học, môn sinh học thực vật này nếu mà không muốn học lại thì ít nhất bài cuối kỳ em phải thi được từ 85 điểm trở lên.”

“Nhưng với trình độ của em, chuyện này so với chuyện anh có thể thi được top ba toàn ngành xác suất cũng không khác nhau là mấy đâu, đều nằm trong phạm vi không có khả năng khiêu chiến.”

“Không phải chứ.” Tôi quả thực hoài nghi thính lực của bản thân có vấn đề.

Tôi ôm đống sách ngẩn ra, hỏi anh ta: “Tuần này em mới đi muộn có một tiết, sao lại ghi em trốn học hai lần? Lần nào nữa hả?”

Trợ giảng cau mày.

“Sáng nay giáo sư nhớ tới chiều thứ tư tuần trước em tới muộn một phút, cho nên… bổ sung cho em.”

Tôi quả thực là đang rất ngoài nghi thế giới này đấy.

“Chuyện này mà cũng bổ sung được hả?”

Có lẽ là lúc này gương mặt tôi ít nhiều gì cũng có chút dữ tợn, trợ giảng run bần bật, lại cẩn thận lui về sau một bước, nói: “Theo đạo lý mà nói, đúng là không nên thật.”

Đã hiểu rồi, có điều giáo sư Sở đây chính là đang không có đạo lý đúng không?

“Được, được lắm.” Tôi nhận mệnh gật đầu.

Sau đó đột nhiên nhớ tới cái gì đó, lại hỏi anh ta: “Vậy bài tập thì sao, bài tập em không nộp là cái gì?”

Tôi mà không hoàn thành một bài thôi thì cả người sẽ ngứa ngáy khó chịu đó.

Tôi thà chọc chó trêu mèo đào cây trèo tường gì gì đó thì cũng không thể nào có khả năng sẽ không nộp bài tập.

Trợ giảng không nói gì nữa.

Có điều cũng không cần thiết phải nói, hết thảy đã rất rõ ràng.

Sở Tuân đang cố ý ngáng chân tôi.

Trong ánh mắt âm trầm lại ai oán của tôi, trợ giảng lưu loát xoay người chạy biến, thân ảnh mảnh khảnh rất nhanh đã hòa vào trong bóng đêm.

Tôi đứng một mình ở chỗ đó, nghênh diện là gió đêm hiu quạnh, lại không hề cảm thấy lạnh chút nào.


Bởi vì tôi đang giận tới mức lửa bốc lên đỉnh đầu.

Mỗi tuần năm ngày, cẩn thận đi học đúng giờ, cần củ chăm chỉ làm bài tập, dù có bận đến mấy cũng tuyệt đối không nghỉ học.

Thế mày bây giờ tôi lại đang trong tình trạng có nguy cơ phải học lại.

Xa cách đã lâu, Sở Tuân vẫn bất cận nhân tình, lạnh nhạt vô nhân tính như trước đây, trước sau như một, không chút thay đổi.

Như thế mà còn nhịn được thì còn có gì là không nhịn được nữa chứ.

7.

Phàm là những học sinh đã trải qua sự giáo dục của cao đẳng sư phạm thì thường sẽ chọn phương thức đơn giản nhất để duy quyền…

Đó chính là, trực tiếp đi tìm Sở Tuân nói chuyện cho ra nhẽ.

Tầng sáu tòa nhà lớn, cuối dãy hành lang.

Cửa văn phòng chỉ khép hờ, tôi giơ tay nhẹ gõ mấy cái.

Một lát sau, bên trong truyền ra một thanh âm thanh lãnh: “Vào đi.”

Tôi nghe theo, đẩy cửa đi vào, sau đó xoay người khóa trái cửa lại.

Đúng vậy, là khóa lại.

Khóa trái.

Sở Tuân đang ngồi sau bàn làm việc, một thân chính trang cắt may chỉnh tề, đoan chính lại thanh quý.

Anh nghe thấy tiếng khóa cửa, giữa mày nhíu lại, giương mắt nhìn qua đây.

Ngay sau đó liền cười nhạo một tiếng.

“Làm sao, tới hưng sư vấn tội?”

Hai mắt tôi xanh lè.

Trên đầu Sở Tuân giống như đang có hai chữ “học lại” to chà bá lửa.

Tôi âm thầm cấu lòng bàn tay, cực lực khắc chế xúc động muốn giết người.

Sau đó đi tới trước mặt hắn, đứng thẳng tắp.

Kế đó, tôi hẳn là nên nói ra những lời lẽ chính nghĩa, nghi ngờ lại lên án hành vi không chính đáng của anh, chỉ trích anh cậy chức cậy quyền, hơn nữa còn phải hợp lý bảo vệ quyền lợi của bản thân mới đúng.

Nhưng những lời đã suy nghĩ sẵn trong đầu trước khi bước vào đây từ lúc nãy quá nhiều.

Tôi chọn chọn lựa lựa một lúc lâu, nhất thời không biết nên nói câu nào trước.

Tôi mắc kẹt đứng ở đó.

Vì thế, Sở Tuân lên tiếng trước tôi một tiếng.

Khóe môi anh cong lên ý cười không chút để ý, lười nhác mở miệng, nói: “Xem ra thật sự đúng là tới để hỏi tội tôi nhỉ. Có điều trước đó, em cũng nên nghĩ kỹ lại xem, vì cái gì mà tôi không nhằm vào người khác, lại chỉ nhằm vào một mình em? Có phải hay không chính bản thân em mới là người có vấn đề?”

Đúng là best logic of the year.

Bây giờ tôi chỉ cảm thấy đầu óc anh có vấn đề.

Nhưng rốt cuộc là có hay không thì bây giờ quan hệ giữa tôi với anh cũng là quan hệ thầy trò.

Dưới tình cảnh này, tôi thế mà vẫn có thể duy trì thái độ tương đối thân thiện để đàm phán, nói: “Em thực sự không biết mình sai ở chỗ nào, hay là thầy nhắc nhở em hai câu được không?”

“Đừng có giả vờ.”

Người trước mặt thu lại ý cười, tầm mắt lạnh lẽo nhìn về phía tôi.

Trong đôi mắt phượng xinh đẹp của anh, khi không chứa ý cười thì vô cùng sắc bén, khiến cho người khác phải sợ hãi.

Phía sau lưng tôi rét run lên từng đợt.

Sở Tuân nhìn tôi, từ từ mở miệng, thong thả ung dung, từng câu từng chữ.

“Chuyện trước kia, em đã sớm nhớ ra, có phải không?”

“Em bây giờ, vẫn còn nhớ rõ anh Sở Tuân, cũng còn nhớ rõ anh Sở Án.”

“Ngày đó gặp được Sở Án ở trên đường cái, là do em cố ý sắp xếp đi.”

Lời nói tới đây, anh lại hơi dừng lại một chút, đầu ngón tay vuốt ve trang sách.

Sau đó, lại lần nữa mở miệng:

“Nếu em vẫn còn đối với hắn tà tâm không dứt, thân là anh trai của Án Án, tôi không ngại, làm ra hành động càng quá đáng với em đâu.”

Người trước mặt này, rõ ràng là ngữ điệu không nhanh không chậm, nhẹ nhàng chậm chạp.

Nhưng mỗi một chữ anh nói ra, đều giống như mang ngàn quân lực, nặng nền nện xuống đáy lòng tôi.

Nhiều năm như vậy, thật vất vả mới dựng lên được một bức tường, ngay vào giờ phút này, nó lại từng chút từng chút một sụp đổ, vỡ vụn.

Anh nói không sai.

Tôi đã sớm nhớ ra chuyện trước kia.

Tôi đúng là… tà tâm không dứt với Sở Án.

Ngày đó, sở dĩ hắn có thể cản được tôi ở trên phố, là do tôi cố ý dẫn dắt, cố ý gặp lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận