Thời tiết ẩm ướt của những cơn mưa dường như không làm ảnh hưởng nhiều tới không khí của trận Quiddich. Mọi học sinh của các nhà đa số đều muốn đi xem bất kể thời tiết như thế nào. Thậm chí ngay cả cô gái lập dị Luna cũng có một chút mong chờ muốn đi ra ngoài. Serena thay vào một chiếc áo choàng đã được phù phép, đeo đôi ủng ao đến đầu gối rồi cẩn thận đội chiếc mũ phù thủy vành rộng buồn cười đến nỗi mà cô cho rằng tác dụng duy nhất cả nó chính là để tránh mưa, sau đó mới chậm rãi cùng hai người bạn bước ra khỏi kí túc xá.
Bầu trời âm u như tâm trạng của Serena lúc này.
Cơn mưa như trút nước khiến cô thực sự muốn chùn bước, có trong giây lát cô nghĩ đến sẽ có điều gì đó tồi tệ xảy ra.
“Mình đoán kiểu gì cũng sẽ có người ngã cho mà xem” - Serena ngẩng đầu nhìn từng hạt mưa rơi xuống - “Không gãy tay thì cũng phải đau lắm”
Lisa cười nắc nẻ:
“Thật sự rất không may, đúng ngày hôm nay lại là trận thi đấu của hai nhà thường xuyên gặp xui xẻo nhất trường”
Luna đồng ý gật đầu.
Serena lại nói tiếp:
“Hi vọng không có ai bị những cơn gió đánh bay” - Cô than thở - “đặc biệt là từ trên khán đài rơi xuống”
Mối quan tâm của Lisa luôn là các chàng trai:
“Cedric chắc tay lắm” - Cô nàng thấp thỏm - “Chắc không đến mức tuột tay mà ngã xuống đâu, có chăng cũng phải là tên Potter xui xẻo”
Serena nghiêng đầu, liếc nhìn ánh mắt căm phẫn của Ron Weasley đằng sau cô nàng, nhún vai:
“Ai biết được”
Sau đó chỉ gật đầu với Potter đang cố gắng giữ cậu bạn lại mà đi tiếp.
“Mình muốn ngồi bên cạnh giáo sư Snape”
Hai cô bạn như nhìn kẻ ngốc mà nhìn cô, Serena cho rằng chính hai người này mới là kẻ ngốc.
“Chỗ ngồi của giáo sư có thể che mưa tốt nhất, và cũng thoải mái nhất nữa. Mình không muốn thời tiết tồi tệ thế này mà phải đứng chen chúc với những người khác ở một không gian chật trội, các cậu hiểu chứ?”
Kính hồng gật đầu, còn Lisa vẫn ngu ngốc lẩm bẩm:
“Cách xa như vậy sẽ không được nhìn thấy Cedric”
Serena thở dài, ngay cả Luna cũng không nhịn được mà nhắc nhở:
“Cho dù cậu đứng ở trên đầu cũng không thể nhìn thấy anh ấy. Chúng ta còn có ống nhòm nữa mà”
Tại sao ngay từ đầu cô lại cho rằng Lisa là một cô gái thông minh nhỉ? chắc chắn là nhầm rồi. Serena có thể tưởng tượng ra sau khi dậy thì ngực của cô nàng sẽ lớn cỡ nào.
Tỉ lệ nghịch với đầu óc.
Hiện tại cô thật sự rất háo hức chờ xem vẻ mặt ngu ngốc của cô nàng khi nhìn thấy Cedric là như thế nào. Có đến mức dọa chạy anh ấy không nhỉ?
Cho dù Serena tưởng tượng trong đầu như thế nào, thì hiện thực ùa về vẫn khiến cô trở tay không kịp. Ngay thời điểm nhìn thấy mái tóc màu bạc đặc trưng của Malfoy thì cô đã có một dự cảm không tốt. Và chỉ một vài phút sau đó thôi, cô liền cảm thấy thời tiết này cho dù đi ra ngoài cũng rất hạnh phúc.
Serena cố gắng nặn ra một độ cong trên môi, gượng gạo chào hỏi:
“Malfoy học trưởng”
Draco Malfoy gật đầu, không thèm vứt dù chỉ một cái liếc mắt cho người hâm mộ cuồng nhiệt của hắn mà chỉ nhàn nhạt nhìn cô ra lệnh:
“Đi theo tôi”
Serena không hiểu chuyện gì cả.
Hắn mím môi lại, không vui nhíu mày. Dáng người cao lớn cúi xuống nhìn cô tỏa ra một luồng áp bức mà Serena không thể chống lại, nói thêm một lần:
“Đi theo tôi”
Dường như cũng cảm thấy mình quá mức đáng sợ, vì vậy liền bổ sung thêm:
“Đến phòng của thầy Snape”
Sau đó quay đầu bước đi không thèm dừng lại.
Phòng của thầy Snape? Serena không hiểu nhìn thẳng phía trước, nhưng cả người cũng thả lỏng xuống, tâm trạng thoải mái đoán chắc có việc gì đó nên mới cần Malfoy đến gọi cô. Tâm lí tự an ủi mình như vậy, Serena liền nhún vai nhìn vẻ tiếc nuối của hai cô gái mà đi theo người kia.
Bước chân của Malfoy nhanh chóng đi xuống dưới tầng hầm dưới đáy hồ, lãnh địa của nhà Slytherin và viện trưởng của họ. Serena dường như phải chạy bộ theo sau, nếu như lúc này cô còn dư sức để quan sát từng thần thái, chi tiết, thậm chí là biểu cảm trên gương mặt hắn thì sẽ phát hiện ra ngày hôm nay Malfoy cực kì không yên lòng, thậm chí còn có chút lo lắng.
Hai người rất nhanh đi đến trước cửa văn phòng của thầy Snape, đương lúc cô còn cho rằng mình sẽ đi vào bằng cách gõ cửa thì người bên cạnh lại thuần thục hô lên mật khẩu mở cửa. Có thể nói, Malfoy là người hiếm có trên đời được đến thầy Snape tin tưởng.
Serena che dấu lo lắng trong lòng, mặt không một chút cảm xúc đi vào, tận lực không nghĩ đến cánh cửa tối thui đang từ từ đóng lại, và cô phát hiện ra thầy Snape không có ở đây.
“giáo sư Snape?” - Cô thử hỏi lại một lần nữa, ý đồ muốn nghe thấy sự đáp lại của ai đó trong mật thất.
“Không cần gọi” - giọng nói lành lạnh vang lên, trầm thấp mà nguy hiểm - “Thầy không có ở đây”
Cô sửng sốt, nhìn hắn.
Đối phương không nhìn cô mà trực tiếp đi đến quầy pha chế, cầm lên một tấm giấy da.
“Đây là nhiệm vụ của chúng ta ngày hôm nay, khi nào xong thì cô sẽ được giải phóng”
Serena nhìn một lượt từ trên xuống dưới, đó là danh sách độc dược mà.
Người bên cạnh khụ một tiếng, nghiêm mặt giải thích:
“Hôm nay thầy phải giám sát trận Quiddich, mà những loại độc dược này phải được hoàn thành” - Dừng một chút, hắn có chút khó hiểu (mà cô không biết vì sao) nói thêm - “Cô nên biết ơn thầy vì đã tạo cơ hội để được học hỏi nhiều hơn, đây đều là những loại độc dược không được học trên lớp”
Serena trầm mặc nhìn tấm da dê.
Mặc dù cô từ nhỏ đã thích bào chế và nghiên cứu, nhưng không có nghĩa là cô thích ý hoàn thành tất cả những thứ này. giáo sư Snape, thầy có thể lấy cớ khác được không?
Trong danh sách này ngay cả một loại độc dược quen mắt cũng không thấy. Trình độ của Malfoy đã cao đến mức nào rồi?
Cô đến đây không phải để pha chế mà làm người giúp việc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...