Anh Có Nghe Thấy Tiếng Gió Thổi


5 tiếng trôi qua nhanh chóng, Sơ Vũ cuối cùng cũng làm xong món đồ, cô nhìn nó một cách tự hào.
Những người kia cũng xong xuôi kịch bản, liền kéo đến phòng đang khóa cửa của cô mà gõ:
“Này, xong chưa đấy!”
Sơ Vũ nghe thấy liền cất đồ vào trong túi giấy nhỏ, dọn dẹp sơ qua chiếc giường, rồi nói lớn:
“Xong rồi đây! Chờ chút!”
Cô nhanh chóng mở cửa rất nhanh.
Ặc
Hoắc Nghị Gia tay cầm miếng vải dài, trên người đang diện một chiếc váy tiểu thư gương mặt như được trang điểm giống con gái “một cách đau đớn”, thậm chí không biết cậu lấy từ đâu bộ tóc giả nữa, sau cậu ta Thẩm Văn Triết đang mặc quần áo nghiêm chỉnh nhưng cũng trông buồn cười vì miếng râu giả.
Hoắc Nghị Văn trông ổn hơn nhiều, tay cậu ta đang cầm túi quà, không biết cậu ta định tặng gì.
“Hai người đang định làm trò gì thế, định diễn cặp đôi đang yêu nhau xong bị chia cắt vì một lí do gì đó hả??” Sơ Vũ cầm món quà trên tay, sẵn tiện đóng cửa lại.
Gương mặt hai người họ lộ vẻ bất ngờ, vậy là nói trúng phóc rồi.
Hoắc Nghị Gia chống nạnh, đôi môi chu lên: “Nhìn tôi đã giống một cô nương đáng yêu chưa?”
Hoắc Nghị Văn chỉ biết bó tay với người em trước mặt, Thẩm Văn Triết thì cười trừ, riêng Sơ Vũ lắc đầu ngán ngẩm.
“Thôi đi nào, mọi người đứng ở ngoài rồi kìa!” Sơ Vũ đi ngang qua 3 người, đập mấy phát vào vai của Hoắc Nghi Gia rồi chạy nhanh như một cơn gió.
Lúc đấy, gương mặt của Hoắc Nghị Gia đỏ lên một chút…
_________________________ _______________________ ______________________
Nhận thấy mọi người đã đứng sẵn trước xe từ trước, Sơ Vũ cũng chạy lại gần.
Mới gặp được một lần, bầu không khí thật sự có chút gượng gạo, Sơ Vũ chỉ đành lên tiếng chào trước, thể hiện sự lịch sự.
“Chào mọi người!”
“Ừm, chào nhé!”
“Chào em!”
“Sáng nay, em cũng đã giới thiệu rồi nhưng em xin nói lại cho chắc! Em tên là Kiều Sơ Vũ, sắp 14 tuổi.”
Ở đây mọi người thân thiện hơn cô tưởng, ai nấy cũng đều rất hiền.

Cô còn nghe được có người nói cô lễ phép, cô chỉ biết cười thầm trong lòng.
Trạch Dương giờ cũng trông khỏe hơn, trực tiếp ra lệnh cả đám chui vào xe, rồi kéo Sơ Vũ lên xe của mình.
Lúc ở trên xe, cô mới ngớ ra, bản thân đã lên xe riêng của Trạch Dương chứ không phải cùng loại xe với mọi người, bên cạnh cô còn có 2 vị sư huynh ngoại quốc nào đó, gương mặt ai cũng rất nghiêm túc.


Sơ Vũ chỉ biết ngồi thẳng dậy, cầm chặt hộp quà trong tay.

Ngồi ở trên cùng với Trạch Dương là Diệp Thanh, khác với tối hôm qua, Diệp Thanh giờ nhìn mệt mỏi, mắt có chút quầng thâm.
Khi chị thấy cô, chị chỉ chào rồi nhìn ra ngoài cửa sổ một cách mệt mỏi.
Sơ Vũ cảm thấy không ổn với tình hình của Lục Cảnh.
Lục Cảnh trực tiếp lái xe, cũng thấy tình hình ở đằng sau mình có chút đáng sợ, liền cười cười nói: “Hai người đừng đùa giỡn con bé nữa, nó sợ rồi kìa!”
Sơ Vũ giật mình liền phản bác lại, nhưng giọng nói lại nhỏ dần: “Tôi không sợ”
Lúc này người trong xe cười phá lên làm Sơ Vũ sợ hãi không nguôi.
Diệp Thanh đang mệt mỏi cũng phải cười chút chút: “Now, Gun, vừa vừa phải phải thôi!”
Sơ Vũ vẫn còn đang hoang mang…
Người đàn ông tên Now cười hí hửng sau đó anh ta bắn nguyên một tràng tiếng trung khiến Sơ Vũ sững sờ: “Xin lỗi nhé, anh chỉ muốn giỡn em chút thôi, lần đầu gặp phải tạo ấn tượng tốt chút chứ!”
“Vâng…”
Mới nãy tiếng cười đều là của Now, còn lại mọi người chỉ cười ngoài miệng, kể cả Gun- người cũng tham gia trò đùa giỡn.
Gun nhìn thẳng vào mắt Sơ Vũ: “Anh chỉ là thấy em là một cô gái châu á xinh đẹp, đã vậy lại còn được đích thân thiếu tá Lục mang về, anh rất có hứng thú với em, nên cùng cậu ta giỡn chút thôi, em thông cảm nhé!”
Gun nói xong còn không quên nháy mắt với cô.
Lần đầu gặp hai người ngoại quốc nói chuyện với mình bằng tiếng mẹ đẻ, Sơ Vũ đã hoang mang giờ còn Hoang mang hơn.
Lúc đấy cô chỉ biết nói được một từ: “Hả?”
“Thôi đừng đùa nữa, tới bệnh viện rồi!”
Chiếc xe lao nhanh tới bãi đậu xe, rồi dừng lại.

Tứ phía xung quanh xe đều mở ra, tất thảy mọi người đều đi xuống.
“Chúng ta đi sau mọi người 10’, giờ chắc cũng đang làm trò trên đấy rồi!” Trạch Dương giơ đồng hồ ra xem xem.
“Đi thôi!”
Mùi sát trùng nồng nặc cứ thế xông vào mũi Sơ Vũ, khiến cô chóng mặt thật sự, y tá, bác sĩ chạy qua chạy lại, cô còn thấy cảnh cô bé đang khóc khi nhìn bố nó đang được bác sĩ cấp cứu.
Trong chốc lát, khung cảnh nào đó chui vào tâm trí cô.

Cô thấy máu, máu của hai người lạ mặt, cô còn nghe thấy tiếng hét của trẻ con.

“Sơ Vũ! Đứng đấy làm gì? Vào thôi!” Trạch Dương gọi tên cô rất to khiến cô giật mình.

Tiếng gọi của anh đã kéo cô về thực tại.
“Vâng!”
Phòng của Lục Cảnh hình như là phòng vip của quân đội, được xếp ở một nơi hoàn toàn riêng biệt với những phòng khác.
Lúc Trạch Dương mở cửa cũng là lúc Sơ Vũ đờ người.
Lục Cảnh cùng mọi người đang cười khoái chí với màn ân ái tình cảm giữa Hoắc Nghị Gia và Thẩm Văn Triết.
Thẩm Văn Triết diễn còn hơi gượng gạo nhưng Hoắc Nghị Gia thì khác, cậu ta không ngừng quấn quéo quanh người Thẩm Văn Triết, còn nói ra những câu sến súa.
“Lục Cảnh, cứ cười đi, tôi chống mắt xem vết thương của cậu có bị loét lại không?” Trạch Dương đi thẳng vào đám đông, ngồi bên cạnh Lục Cảnh, anh ta nhìn anh bằng ánh mắt rất khiêu khích.
“Ơ mọi người giờ mới đến à, bảo bối của tôi, sao giờ mới đến!” Lục Cảnh vẫn cười như thế, anh lấy hai tay nắm chặc cánh tay của Trạch Dương nói với giọng rất “nũng nịu”.
Điều này khiến Trạch Dương sởn gai ốc, anh nhanh chóng bỏ tay Lục Cảnh xuống, nhìn
mọi người vẫn đang nhìn cả hai bằng ánh mắt nghi hoặc đến giờ.
“Không phải mà…”
“Cái gì mà không phải, cậu quên mất, chúng ta đã từng tình cảm như nào sao! Không ngờ cậu lại không có trách nhiệm như thế!”
Lúc này, gương mặt Lục Cảnh xị lại, ai cũng phì cười, cảm thấy Trạch Dương thật tội nghiệp khi chơi với Lục Cảnh.
Trạch Dương đã bực thật rồi, anh không nói gì, trực tiếp lấy tay nhéo mạnh vào tay Lục Cảnh.
“Dương khốn khiếp, tôi nói cậu nghe, tôi chỉ đùa chút thôi, vả lại tôi còn đang bị thương, cậu thật ác độc!”
“Cậu nói lại xem thử nào?”
“Á thôi thôi!”
Cảnh tượng trước mắt đã được khắc sâu vào trong tâm trí của Sơ Vũ, cứ tưởng sẽ phải thăm bệnh trong tình hình không khả quan các thứ, ai ngờ.

Đây đã lần thứ hai rồi đấy trời ơi!!
“Ấy Sơ Vũ đâu!” Lục Cảnh giờ mới nhớ đến cô gái ấy.
Nghe thấy bản thân bị bốc đầu, Sơ Vũ theo bản năng giấu hộp quà vào trong túi áo khoác, đi thẳng vào: “Thiếu tá Lục, chúc ngài nghỉ ngơi thật tốt, mau chóng lành bệnh.”
“Tay không à?” Lục Cảnh cười cười nhìn cô.
“Vâng!”

Hoắc Nghị Gia lập tức phản bác: “Này này rõ ràng tôi thấy cậu có quà nhé, đừng có lươn lẹo!”
“A, tôi…”
Sơ Vũ chưa kịp nói thêm, đã bị Trạch Dương chen vào: “Thời gian còn lại cứ ra ngoài chơi đi, tuyệt đối không được để lộ bản thân, cứ đi như bản thân mình chỉ là một người bình thường thôi! Chơi đến 4h lập tức có mặt ở đây!”
“Vâng!”
Và thế là mọi người đi mất, Sơ Vũ cũng đang định đi thì bị Lục Cảnh gọi lại : “Ở đấy! Không được đi!”
Gương mặt ai cũng trở nên nghiêm túc hơn nhiều, Sơ Vũ cũng nghiêm túc: “Có chuyện gì sao?”
Lục Cảnh cầm nĩa lấy một miếng táo trên dĩa ăn: “Rất nhiều là đằng khác!”

Trạch Dương là người mở màn: “Trước đây em còn nhớ, ba mẹ em là ai không?”
Sơ Vũ lắc đầu: “Họ mất lâu rồi, tôi chỉ nghe chú nói, ba mẹ trước đây ở Pháp chứ không phải ở Thượng Hải nhưng họ lại sinh tôi ở Việt Nam, còn cụ thể tại sao lại sinh ở Việt Nam thì tôi không rõ.
“Ba mẹ em, còn có một đứa con trai nào nữa không?”
Xung quanh đều bất ngờ với câu hỏi này của Lục Cảnh, nhưng anh không quan tâm, anh chỉ nhìn thẳng vào mắt Sơ Vũ.
Cô không trốn tránh, trực tiếp gật đầu: “Có! Nhưng em ấy đã được một gia đình quý tộc xin nhận nuôi rồi, đã 4 năm chúng tôi chưa gặp nhau, em ấy nhỏ hơn tôi 2 tuổi!”
“Còn nữa, tại sao ngài lại biết!”
“Tôi không rõ, lí trí bảo tôi nên hỏi em như vậy đấy!” Lục Cảnh cười cười.
Cô biết anh đang trốn tránh vấn đề, anh đã biết những gì rồi?
“Thôi, lười hỏi quá, đừng hỏi nữa, tôi mệt rồi, mọi người đi đi, Sơ Vũ ở lại đây với tôi! Để tôi chỉ giáo nó vài chiêu!” Lục Cảnh ôm đầu, than thở mấy câu.
“Bị thương thì chỉ giáo kiểu gì?” Trạch Dương tò mò
“My secret, you don’t have to know!” Lục Cảnh nở một nụ cười bí ẩn.
“Thôi đừng làm trò nữa, đi đây!”
“Tạm biệt nhé!”
Đến khi đi hết rồi, Sơ Vũ mới nhìn Lục Cảnh: “Ngài có gì muốn chỉ giáo?”
“Không có gì cả? Ở lại đây nói chuyện chút đi!”
Cô cảm thấy ra ngoài cũng không có gì để làm nên tạm ngồi ở đây tán gẫu với Lục Cảnh một lát.
________________________ _______________________
Bằng một cách nào đó, tự dung hai người nói chuyện hợp nhau đến lạ kỳ…
“Ngài Lục, ngài có thấy trái táo này có bóng không?” Sơ Vũ giơ trái táo trước mặt Lục Cảnh.
“Bóng!” Lục Cảnh gật đầu
“Nó bóng như ngài vậy!” Sơ Vũ chốt hạ một câu đi lòng Lục Cảnh
Lục Cảnh gượng gạo: “ Em kì vậy, tôi chỉ giỡn cậu ta có chút thôi mà tưởng tôi như vậy thật à?”
Sơ Vũ lắc đầu: “Không không, ngài rất ngầu, rất mạnh mẽ!”
“Phải vậy chứ!”

Sơ Vũ lấy một hơi, lập tức ngồi yên lại, nhìn thẳng vào mắt Lục Cảnh.
“Ngài Lục, cảm ơn ngài đã nhận tôi vào căn cứ, tôi cảm thấy bản thân thật may mắn mới gặp được ngài, xin thứ cho thái độ của tôi lúc mới gặp ngài! Sau này tôi sẽ cố gắng luyện tập để không phụ lòng ngài!”
“Được thôi!” Lục Cảnh gật đầu.
“Nhưng mà ấy, sau này khi nói chuyện với mình tôi hoặc khi không ở trước mặt cấp cao thì không cần phải xưng “ngài” đâu, tôi gánh không được, chỉ cần nói sư huynh hoặc ca cũng được.”
“Vâng, Lục Ca” Sơ Vũ cười mỉm.
“Thế chứ!”
Hai người cứ nói chuyện qua lại, đa phần đều nói về chuyện ở căn cứ, Lục Cảnh còn đem ảnh thành viên trong căn cư từng bước giới thiệu, anh còn miêu tả tình cách của từng người.
Đến khi Trạch Dương gõ cửa, bảo rằng đã đến lúc quay về rồi, Sơ Vũ mới chuẩn bị tạm biệt Lục Cảnh.
“Ấy, đứng đấy!”
“Vâng!”
Lục Cảnh dơ bàn tay về phía Sơ Vũ: “Đưa quà đây!”
“Không có!”
“Rõ ràng là có!”
“Không có thưa ngài!”
“Rõ là có, em đừng có chối, đưa quà thôi mà cũng như vậy à!”
Sơ Vũ thở dài, móc từ trong túi áo ra một hộp quà trước ánh mắt đang sáng rực của Lục Cảnh.
“Có mà cứ chối!”
Anh nhanh chóng nhận lấy hộp quà, cứ thế mở ra trước sự ngại ngùng của Sơ Vũ.
Mùi hương quen thuộc đã lâu chưa thưởng thức cứ thế ùa về, bên trong là một túi thơm màu nâu, phía trên được thắt nơ màu be, trên túi thơm còn thêu tên Lục Cảnh.

Hơn nữa mùi cà phê bên trong lại là mùi anh thích nhất, cũng là loại hay uống nhất.
“Không ngờ, em lại giỏi như thế, vậy mà không đưa ra lúc nãy, khiến mọi người trầm trồ đó! Sao em biết tôi thích cà phê?”
“Dì Thục nói anh rất thích cà phê, đặc biệt là loại này, tôi xin chút ít để làm túi thơm.

Anh bị thương không thể uống cà phê, đối với người nghiện như anh đương nhiên sẽ rất khó chịu nên tôi quyết định làm túi thơm, coi như giảm đỡ phần nào sự thèm!”
Lục Cảnh cảm thấy ấm áp trong lòng, dơ tay xoa đầu tóc ngắn của cô, cười thật tươi.
Lúc này gió cũng kéo đến như đang góp vui, cùng với hành động của anh cũng như nụ cười ấy thực sự rất đẹp.

Thật sự rất đẹp trai…
Sơ Vũ tạm biệt Lục Cảnh, trên xe chở về, Sơ Vũ được ngồi bên cửa, cô nhìn ngoài trời ngẫm nghĩ rồi nói:
“Gió trời hôm nay… mát nhỉ?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui