Anh Chiếu Lương Tiêu


Lý trí mách bảo hắn rằng đối với sư phụ mà nói, loại phản ứng đại nghịch bất đạo này là sự vấy bẩn nhưng hắn không thể tự khống chế bản thân.
 
Tất nhiên hắn là một người có khả năng tự kiềm chế rất mạnh, khi Anh Chiêu vô thức gần gũi với mình quá mức, hắn sẽ âm thầm kéo xa khoảng cách giữa hai bên để tránh khiến nàng nhận thấy biến hóa của mình, cũng sẽ chú ý không trao đổi ánh mắt với nàng, cố gắng đóng vai một đệ tử đang trong giai đoạn dậy thì nên ngượng nghịu tránh mặt sư trưởng.
 
Nhưng, cũng giống như từ năm mười tuổi hắn đã không thể tự kiềm chế bản thân giấu “Anh Chiêu” trong kiếm phổ vào chăn để ngủ chung, hắn cũng không thể tự khống chế bản thân nảy sinh những tâm tư xấu xa với nàng trong đêm khuya.

 
Ban đầu hắn chỉ tưởng tượng mình có thể ôm nàng vào lòng mà thôi, chỉ cần nàng chịu cho hắn hôn lén mấy cái là đủ rồi.

Đôi môi của nàng trông rất mềm mại, cũng rất dễ hôn, không biết hắn hôn môi thì có muốn cắn nàng, ra sức mút cánh môi của nàng đến mức chỉ cần người khác thấy sẽ biết nàng vừa bị hôn một trận hung ác hay không.
 
Cổ, vành tai, những chỗ đó đều phải hôn từng cái một mới được.
 
Sau này, loại tưởng tượng ấy dần dần không thể kìm nén được nữa.
 
Hắn sẽ hạ lưu tưởng tượng thân thể được che giấu kín mít dưới lớp quần áo của Anh Chiêu trông như thế nào, đôi gò bồng đảo trước ngực nàng, đỉnh núi của nàng nếu bị hắn thay phiên liếm láp thì có cứng lên không? Có trở nên vừa sưng vừa đỏ không? Nàng sẽ phát ra âm thanh như thế nào? Có gọi tên hắn kêu hắn liếm thêm nhiều một chút hay không?

 
Cho dù nàng không nói được lời nào thì cũng không sao, hắn vẫn sẽ hôn khắp thân thể nàng, tách mở hai chân của nàng ra, chui vào giữa hai chân ăn chỗ ấy của nàng.
 
Còn nữa, bộ phận ở hạ thân của hắn lúc nào cũng sẽ vô cùng phấn khởi mỗi khi nhớ đến Anh Chiêu, đó là một cây gậy vừa to vừa dài.

Trong sách nhắc đến “âm dương giao hợp” có mơ hồ nói rằng bộ phận của nam nhân cần cắm vào thân thể của nữ nhân, nhưng mà nên cắm kiểu gì? Làm vậy sẽ thật sự thoải mái sao?
 
Những ý nghĩ đầy nghiệp chướng ấy cứ như dòng suối sau cơn mưa, dần dần hội tụ thành thác nước chảy trong cơ thể, khiến hắn bị tra tấn đêm ngày.
 

Mỗi khi tỉnh dậy, hắn đều sẽ rơi vào nỗi áy náy sâu sắc.
 
Trước mặt hắn, sư phụ lúc nào cũng cao quý hơn người, không thể chạm vào, thế mà hắn lại vọng tưởng đè nàng dưới thân để thưởng thức cơ thể của nàng.
 
Từ góc độ nào đó mà nói, một năm sư phụ bế quan đã giải cứu hắn.

Mặc dù hắn vừa bất an vừa thương tâm nhưng không cần sợ mình sẽ không thể phân biệt được sư phụ trong hiện thực và sư phụ trong giấc mơ.
 
Nhưng bây giờ, lồng ngực của hắn lại có cảm giác nặng trĩu chân thật, đó là Anh Chiêu gác đầu lên ngực hắn.

Ngay cả hít thở hắn cũng thật nhẹ nhàng, chỉ sợ sẽ đánh thức nàng, nàng sẽ lập tức đẩy hắn ra.
 
Tính khí sưng to hùng hổ dựng đứng giữa hai chân, làm cách nào cũng không thể dịu bớt.

Hắn nhắm mắt lại, lúc này mới dần dần cảm thấy xấu hổ.
 
Trong màn trướng yên tĩnh, hắn lắng nghe tiếng hít thở đều đặn của Anh Chiêu, suy tư một lát rồi mới thử nhúc nhích ngón tay, cong khuỷu tay vén lên một lọn tóc của nàng.
 
Trong lúc ngủ mơ, Anh Chiêu bất giác dụi mặt lên lồng ngực của hắn, đồng thời nâng tay ôm cổ hắn.
 

Một tiếng “bộp” phát ra từ đầu giường, đó là âm thanh phát ra do hắn bối rối đạp chân muốn lùi ra đằng sau nhưng không có chỗ để lùi lại nên đụng trúng đầu giường.
 
Hắn cho rằng đây sự trừng phạt dành cho mình, nào ngờ Anh Chiêu lại mơ mơ màng màng hí mắt một chút rồi tiếp tục ôm hắn chặt hơn nữa.
 
“Ồn quá, nhanh ngủ đi.” Cánh môi mềm mại của nàng kề sát cổ hắn, liên tục hôn mấy cái rồi lẩm bẩm một câu, sau đó vùi mặt vào hõm vai của hắn, lại lần nữa nhắm đôi mắt.
 
Rốt cuộc sư phụ cho rằng hắn là ai nên mới làm ra những hành động bám người như thế này?
 
Hắn mở to mắt, đầu óc như sắp nổ tung, cổ họng như bị thiêu cháy, khát khô đến mức không thể hít thở nổi.
 
Có lẽ hắn sẽ bị đốt cháy thành thây khô thôi nhỉ? Bị lõa lồ dưới ánh mặt trời, một cơn gió thổi qua sẽ tan biến thành tro bụi bay đi, chỉ còn lại một khung xương màu đen.

Bởi vì hắn là bán ma nên chắc bộ xương cũng sẽ có màu đen thôi nhỉ?
 
Nghĩ đến đây, hắn thở hắt ra một hơi, mờ mịt hỏi: “Rốt cuộc lúc ở trong rừng, người khóc vì chuyện gì vậy, sư phụ?”
 
Không nhận được câu trả lời, hắn tin chắc Anh Chiêu đã chìm vào giấc ngủ say.
 
Mái tóc rối bời mà nàng đã gội sạch sẽ lúc tắm trong hồ nước nóng, còn chưa kịp chải chuốt được hắn kiên nhẫn dùng tay vuốt lại cho mượt, xõa tung trên giường.

Một lọn tóc rơi xuống bên gò má của hắn, hắn nghiêng mặt đưa lọn tóc ấy đến bên môi.

 
Khẽ hôn một cái.
 
Vẫn chưa đủ.
 
Kế tiếp, hắn cầm lấy bàn tay của Anh Chiêu gác lên bên gối của hắn, xòe năm ngón tay cầm trọn cả bàn tay ấy, ủ ấm rồi lại đưa đến bên môi hôn từng ngón tay của nàng.

Ánh mắt đã thích nghi với bóng đêm dần dần di chuyển lên trên, hắn thấy Truy Hồn ấn khiến nàng bị tra tấn đã biến thành hình dáng như lúc ban đầu nhìn thấy.
 
Chữ “Trảm” màu vàng kim được khắc trên cổ tay trắng nõn.
 
Không biết rốt cuộc đau đến mức nào mới khiến nàng làm ra những hành động như đêm nay.
 
Hắn nhắm mắt lại, hơi điên cuồng khẽ đặt một nụ hôn nóng bỏng lên cổ tay nàng, đôi môi vừa lúc chạm vào chữ “Trảm”.
 
Cứ như hiến tế.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận