Anh Chiếu Lương Tiêu


Thiếu niên cao lớn chân dài không có sức chống cự ngã xuống dưới người nàng.

Linh lực chấn động, rèm màn cũng rơi xuống, ánh nến bị che khuất sau lớp rèm dày, chỉ có một tia sáng chiếu vào bên trong màn trướng thông qua kẽ hở vẫn chưa được khép kín.
 
Thiếu niên cứ như bị hoảng sợ, tứ chi dang rộng hơi run rẩy, đã hoàn toàn khuất phục dưới dâm uy của Anh Chiêu nhưng lại không có dấu hiệu giãy dụa từ chối.
 
Anh Chiêu nằm trước ngực hắn, lo rằng hắn sẽ bị hoảng sợ đến mức ngu người nên sau khi suy nghĩ một lát, nàng vẫn chống vai hắn giải thích: “Ừm… mặc dù nói vậy thì hơi kỳ lạ nhưng Truy Hồn ấn trên người vi sư đang… Ừm, những lúc kề sát bên ngươi thì thần kỳ là lại không bị đau nữa! Để tránh nó lên cơn một lần nữa, đêm nay tạm thời khiến ngươi chịu thiệt thòi một chút, cùng vi sư… Ừm, ngủ chung giường vậy.”

 
Sau khi lắp bắp nói xong câu này, nàng không khỏi đỡ trán.
 
Rốt cuộc nàng vừa nói cái gì vậy?
 
Anh Chiêu nàng đây vốn rạng danh một đời, thế mà lại rơi vào cảnh ngộ phải cưỡng ép đệ tử ngủ chung giường với mình, có thể gọi là không bằng cầm thú nhỉ?

 
Càng giải thích lại càng đen tối, còn không bằng không giải thích, dù sao hắn cũng không chống cự được.
 
Chẳng qua người trong tiên môn đa phần đều đã quen với việc tiên lễ hậu binh mà thôi.
 
Cây cối bên ngoài bị gió thu thổi xào xạc, trái tim của Hạ Lan Tiêu cũng bị thổi đến mức nhăn nhúm.

Tình yêu tích lũy trong lòng hắn đã bị lộ ra một khe hở lớn ngay khi Anh Chiêu kéo cánh tay hắn, theo hai tay như muốn siết chặt, bí mật của hắn đã hoàn toàn lộ rõ.
 
Hơi thở nóng rực của Anh Chiêu phả vào tai hắn khi nói chuyện khiến vành tai hắn run rẩy, thế nhưng những lời nói không ra thể thống gì ấy đã thành công khiến người thiếu niên đang run rẩy vì rung động kia bình tĩnh trở lại.
 

Bất kể lời nói ấy kỳ lạ cỡ nào, hắn vẫn biết lời nói của sư phụ đều là sự thật.
 
Không phải Anh Chiêu nhắm vào hắn, chẳng qua nàng ấy bị đau đớn đến mức không tỉnh táo nên mới cần hắn mà thôi.

Nếu đổi thành một người khác có thể giúp nàng không bị đau đớn như bây giờ thì nàng cũng sẽ làm ra hành động tương tự.
 
Tuy nhiên hắn vẫn cảm thấy mình may mắn, chí ít vào thời khắc này, người ở bên cạnh sư phụ là hắn.
 
“Sư phụ.” Lồng ngực của thiếu niên run lên, Anh Chiêu nghe thấy hắn nói: “Đệ tử sẵn lòng phân ưu giúp sư phụ.”
 
Cố gắng tỉnh táo nghe thấy câu trả lời này, Anh Chiêu mới yên lòng nằm về trên người hắn một lần nữa, khép hờ mắt lẩm bẩm: “Sẵn lòng, vậy thì đơn giản.”
 
“Vâng, sư phụ muốn làm gì cũng được.” Hắn vẫn đáp lại mỗi một câu nói của nàng theo thói quen.
 
Anh Chiêu cười khẽ, nâng tay xoa đầu hắn: “Không cần, cứ thế này thôi, cho ta kề sát bên ngươi là được, ngươi đừng nhúc nhích.”

 
“Vâng.”
 
Một lúc sau, dường như nghĩ đến điều gì đó, Anh Chiêu bỗng lên tiếng: “Không phải ta cố ý kêu người cút đi đâu, sau này ta sẽ không làm như vậy nữa.”
 
Lời hứa hẹn muộn màng một năm khiến cổ họng của Hạ Lan Tiêu hơi nghẹn ngào.

Thật lâu sau, hắn mới hỏi: “Cho nên… đệ tử vẫn có thể bầu bạn bên cạnh sư phụ ạ?”
 
“Đó là dĩ nhiên.”
 
Hắn có ích đến nhường này thì nhất định phải cẩn thận giữ lại bên cạnh mình mới được, để tránh tình huống nàng phải chịu khổ khi Truy Hồn ấn lên cơn thêm lần nữa.
 
Khi trăng lên giữa trời, Anh Chiêu đã ngủ mơ màng, Hạ Lan Tiêu lại không cảm thấy buồn ngủ chút nào.
 
Anh Chiêu kêu hắn đừng nhúc nhích, thế là hắn thật sự không nhúc nhích dù chỉ một chút.

Thân thể cứng ngắc khiến máu khó lưu thông, thế nên hắn hoạt động cổ tay, hoạt động gân cốt trong phạm vi nhỏ để không bị tê mỏi.

 
Chẳng qua chỗ nào đó dưới thân vẫn phấn khởi dựng đứng, may mà Anh Chiêu nằm nghiêng trên người hắn nên mới không nhận thấy sự biến hóa trên thân thể của hắn, không thì hắn thật sự không biết nên giải thích như thế nào.
 
Tuy rằng hắn chưa bao giờ cố tình xem thể loại sách diễm tình nhưng buổi học đan dược đã giải thích cặn kẽ về cấu tạo thân thể ngay từ những buổi đầu.

Sự khác biệt về cấu tạo thân thể của nam và nữ được vẽ rõ ràng chi tiết trong sách đan dược.

Chẳng qua đệ tử mới nhập môn vẫn còn nhỏ tuổi, đạo tâm không vững, giáo viên dạy học cũng không tiện truyền thụ kiến thức “âm dương thải bổ” gì gì đó.
 
Những hình ảnh ấy, hắn chỉ xem qua chứ không để bụng.

Phương pháp luyện chế đan dược mới là thứ hấp dẫn hắn nhiều hơn.
 
Chỉ có điều đến buổi tối trở về đỉnh Bắc Nghiêu, nhìn thấy Anh Chiêu, nơi nào đó trên thân thể của hắn bỗng nhiên xảy ra biến hóa khó có thể nói nên lời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận