Anh Chiếu Lương Tiêu


Anh Chiêu thu nhận đồ đệ đầu tiên trong cuộc đời mình ở tuổi 88, cho dù vẫn chưa hoàn toàn yên tâm về hắn nhưng nàng cũng coi như đã hết lòng hết dạ trong việc chỉ dạy hắn.

Mặc dù kiếm tu không giàu có nhưng dù gì Anh Chiêu cũng là trưởng lão một phái, trừ chuyện ăn uống ra, nàng tự nhận những chi phí khác chưa từng bạc đãi hắn chút nào, những thiên tài địa bảo có lợi cho việc tu luyện của hắn càng không hề keo kiệt nửa phần.
 
Vì vậy tu vi của hắn tăng lên cũng khá nhanh, chưa đến một năm đã thành công lên trúc cơ, thời gian so với đệ tử thân truyền của chưởng môn là Tô Thường Tịch cũng không cách nhau nhiều lắm.

Trong số những đệ tử thân truyền cùng thế hệ còn có một người bái Phong Hi làm sư phụ, là một thiếu niên trên đầu thắt mấy bím tóc nhỏ, tên là Yến Trì.

Yến Trì lên Trúc Cơ kỳ chậm hơn Hạ Lan Tiêu vài tháng.
 
Theo lý thuyết, ba người này có tuổi tác gần bằng nhau nên thân thiết nhất với nhau mới phải nhưng có lẽ do khí phách của người trẻ tuổi, hơn nữa ai cũng đều là người có tư chất tu luyện hơn người.

Vì vậy ba người luôn âm thầm cạnh tranh phân cao thấp với nhau thì nhiều, lúc hoàn thuận với nhau thì ít.

 
Còn Hạ Lan Tiêu, ngoài những lúc đến đỉnh núi Bất Hiêu học tập ra, khoảng thời gian còn lại chỉ ở yên trong đỉnh Bắc Nghiêu, ngồi điều tức luyện kiếm, cần cù chăm chỉ tu hành, tự gò bó mình đến nỗi không hề giống một thiếu niên tuổi trẻ hăng hái chút nào, còn nghe lời hơn Anh Chiêu năm đó nhiều.
 
Chí ít nguyện vọng của Anh Chiêu vào năm mười lăm tuổi chỉ là nằm hấp thu linh khí của trời đất, dù sao linh khí núi Thương Ngô cũng dồi dào, cho dù nàng có kém cỏi đến đâu đi chăng nữa thì tu vi cũng có thể tịnh tiến nhanh hơn những đệ tử ở tiểu môn tiểu phái khác.
 
Huống chi khi đó Tham Liễu làm Đại sư huynh mà cũng không làm gương tốt cho chúng sư đệ sư muội noi theo mà suốt ngày cứ có dáng vẻ cà lơ phất phơ.


Lúc thay mặt sư phụ dạy bảo Anh Chiêu, lúc nào cũng hôm nay không tốt, ngày mai chưa đủ tốt, từ nay trở đi không nên tiếp xúc với vũ khí nữa.
 
Tóm lại cứ để mặc nàng tự mình làm bừa mày mò tu luyện.
 
Cứ chậm trễ mấy năm như thế, mãi cho đến một ngày nào đó nàng giật mình nhận ra mình đã tụt lại quá nhiều, khi đó nàng mới bắt đầu hăm hở tiến lên, chăm chỉ tu luyện.
 
Vì thế dáng vẻ điềm tĩnh của Hạ Lan Tiêu lại khiến nàng cảm thấy bớt lo hơn nhiều.
 
Chỗ bớt lo còn có rất nhiều.
 

Làm một kiếm tu, Anh Chiêu chỉ chăm chỉ trong chuyện tu hành, những chuyện còn lại nàng không quan tâm gì cả, thậm chí còn có thể nói là lười biếng.

Nàng thích cảm giác bất cứ chuyện gì cũng có người làm hộ cho mình nhưng nàng lại không thích bên cạnh mình xuất hiện quá nhiều người.

Vì vậy, nàng đã tự tay điêu khắc rất nhiều con rối để thỏa mãn nhu cầu cơ bản của bản thân.

Chỉ có điều dù sao những con rối kia cũng do nàng điêu khắc, linh lực rót vào con rối cũng là linh lực của nàng, thứ nàng không biết thì tất nhiên con rối cũng sẽ không biết.

 
Nàng là người hay quên trước quên sau, pháp bảo cấp cao hay cấp thấp đều để chung một chỗ, cho dù đám con rối có cẩn thận nhưng cũng chẳng đi đến đâu, lúc cần lại không ai tìm được.

 
Hà Lan Tiêu vừa hay trái ngược hoàn toàn với nàng, tên này soi mói cứng nhắc cực kỳ, không thích côn trùng không thích chuột cũng không thích dơ dáy bẩn thỉu.

Mặc dù tuổi tác còn nhỏ, tuy trong nhà cho hắn cơm ngon áo đẹp nhưng trái lại cũng không phải dạng công tử bột.

Hắn có thể phân loại sắp xếp vật phẩm của mình tốt không nói, lúc nhìn thấy Anh Chiêu vứt bừa vứt bãi vật phẩm của nàng, hắn cũng sẽ tiện tay sắp xếp lại một phen, sau khi sắp xếp xong sẽ còn cẩn thận căn dặn nàng quy luật để vật phẩm.
 
Anh Chiêu thấy vậy mừng rỡ vung tay mặc kệ mọi chuyện chỉ làm bà chủ, dĩ nhiên lại càng không quá để tâm đến những chuyện cỏn con này.
 
Dù sao cũng đã có người làm hộ cho nàng, không phải sao?
 
Tự nhiên kiếm được một đồ đệ không chỉ có tư chất tốt lại biết tiến lùi, lúc nhàm chán còn có thể trò chuyện với nhau, cảm giác làm sư phụ người khác hình như cũng không tệ lắm thì phải.
 
Chì là lâu lâu nàng lại phát hiện, tên đồ đệ này của nàng quá trầm lặng.

Nàng cố ý bảo hắn nên đi lại tất cả các đỉnh núi xung quanh nhiều hơn, kết bạn với vài vị bằng hữu, mặc dù lúc nàng nói những lời này nàng cũng cảm thấy rất khó chịu nhưng nàng đã nhận hắn làm đồ đệ thì phải gánh một phần trách nhiệm dạy bảo hắn.
 
Nhưng khi nàng hỏi, Hạ Lan Tiêu lại hỏi lại nàng: “Bây giờ sư phụ yên tâm để đồ đệ đi lại xung quanh rồi sao?”
 
Nàng nghĩ thầm đây không phải do có chim ruồi giám sát hay sao, dù sao cũng không thể bay ra khỏi bầu trời này được nhưng ngoài mặt nàng vẫn không thể thừa nhận mình vẫn có chỗ đề phòng hắn như trước, nàng cười gượng vài tiếng: “Ngươi nói gì vậy, trước đó là do ta thấy ngươi ra vào không tiện, sợ sau khi bị thương ngươi lại đến làm phiền ta mà thôi, bây giờ ngươi đã học được cách ngự kiếm, luyện tập nhiều hơn dù sao vẫn tốt hơn.”

 
“Sư phụ…” Lúc đó hắn đang ngồi bên cạnh nàng, tập trung lau sạch trường kiếm trong tay.

Thanh kiếm này là quà Anh Chiêu tặng hắn vào hôm hắn trúc cơ thành công, tên của thanh kiếm này là “Thời Vũ”.

Thanh kiếm này cũng không phải thần binh lợi khí gì mà chỉ là món đồ cũ nàng mang theo người thuở thiếu thời mà thôi, nó đã cùng nàng đi qua không ít năm tháng thăng trầm của cuộc đời.

Hạ Lan Tiêu lại xem nó như một món bảo bối nào đó, ngày nào cũng tỉ mỉ lau chùi.
 
“Chuyện con không qua lại nhiều với người bên ngoài trong mắt sư phụ là rất kỳ lạ sao?”
 
Lúc hắn nói câu này, giọng điệu rất bình tĩnh, trong lời nói cũng không có chút cảm giác cô đơn nào cả, ánh nắng chiều nghiêng nghiêng chiếu vào trong đôi mắt hắn khiến đôi mắt đó trông càng giống bảo thạch hơn.
 
Anh Chiêu cẩn thận suy nghĩ một lát, sau đó mới lắc đầu nói: “Không phải, là vì sư phụ quá lo lắng thôi.

Người ta thường nói, triêu khuẩn bất tri hối sóc, huệ cô bất tri xuân thu*, thường ngày ngươi chỉ có một mình, đáng lẽ nên có niềm vui mà ta không hiểu được.”
 
*Triêu khuẩn bất tri hối sóc, huệ cô bất tri xuân thu: Như cây nấm chỉ sống một buổi sáng thì không biết được trọn một ngày, con huệ cô (một loại ve sầu, sinh mùa xuân thì mùa hè chết, sinh mùa hè thì mùa thu chết), không biết được trọn một năm.

Ám chỉ cuộc đời ngắn ngủi không biết ngày mai sẽ ra sao.
 
“Sư phụ, từ nhỏ đồ đệ đã như thế rồi, người không cần quá mức lo lắng.” Hạ Lan Tiêu hơi giơ kiếm lên, thân kiếm phản chiếu ra một đường ánh sáng chói mắt, hắn híp mắt lại, nhìn xuyên qua thân kiếm sáng loáng kia trông thấy khuôn mặt đã có phần nhẹ nhõm của Anh Chiêu.
 
Trời chiều cỏ thơm, có gió nhẹ thổi qua.


Anh Chiêu lại ngửi thấy mùi đào thanh mắt trên người Hạ Lan Tiêu, mùi hương đó xông thẳng vào mũi khiến người ngửi nó chỉ muốn ngửi nhiều thêm mấy hơi.

Nàng âm thầm ngồi dịch sang bên cạnh, kéo giãn khoảng cách giữa hắn và nàng thêm một đoạn ngắn nhưng lại bị hắn nhạy cảm phát hiện ra.
 
Hóa ra vừa nãy nàng đã ngồi gần hắn như vậy, gần đến nỗi hắn chỉ cần nghiêng người thôi là có thể chạm vào bả vai nàng.

Nhưng hắn chỉ ôm kiếm cứng ngắc ngồi nguyên tại chỗ không dám động đậy chút nào.
 
“Sư phụ.” Hắn đột nhiên đứng dậy, cúi đầu hành lễ với nàng: “Nếu không còn chuyện gì nữa, vậy đệ tử xin được cáo lui trước.”
 
Ở cái tuổi này của hắn chính là thời điểm tính cách dở dở ương ương nhất hay làm ra những chuyện kỳ lạ, Anh Chiêu cũng đã quen với chuyện này, nàng cũng không thèm nhìn hắn lấy một cái mà chỉ phất tay với hắn rồi nói: “Vậy ngươi lui ra đi.”
 
Nhanh nhanh chóng chóng lui ra rồi trả lại cho nàng hơi thở bình thường đi.
 
Thiếu niên mười năm tuổi lớn lên đúng là cơ thể mỗi ngày một khác, nàng nhìn bóng lưng càng lúc càng xa của Hạ Lan Tiêu, đột nhiên giật mình nhận ra hắn đã cao lớn hơn rất nhiều.
 
Hài tử cũng lớn rồi, nàng cũng không tiện mỗi ngày dùng chim ruồi giám sát hắn, dù sao nếu ngày nào cũng theo dõi hai tư trên hai tư thể nào cũng sẽ nhìn thấy hình ảnh không nên nhìn nào đó.
 
Ví dụ như tấm lưng ngày càng rộng lớn rồi thì từng khối cơ bụng săn chắc gọn gàng trên bụng.

Dĩ nhiên, xuống chút nữa thì Anh Chiêu không nhìn thấy, cho dù nàng không có đạo đức của người làm sư phụ, cũng nhất quyết không làm ra chuyện cầm thú như cố ý nhìn trộm thân thể đồ đệ như thế này.
 
Dùng người thì không nghi ngờ người, mà đã nghi ngờ người thì không dùng người, vậy chim ruồi kia là lúc công việc hoàn thành rồi thì nên lui về thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui