Anh Chiếu Lương Tiêu


Ban đêm tẻ nhạt.
 
Anh Chiêu đang định xoay người thì lại phát hiện có người đang ôm chặt nàng vào lòng.

Cơ thể cao lớn bao phủ lên người nàng, trước mắt như đang có sương mù che phủ, nàng không thể nhìn thấy rõ đối phương, chỉ biết người đó là nam nhân, có lẽ nguồn nhiệt truyền đến từ cơ thể của nam nhân kia.
 
Người kia hôn lên cổ nàng, hơi thở nóng bỏng không ngừng bám lên từng tấc da thịt của nàng, từ xương quai xanh đến bờ vai không có chỗ nào là không có.

Hơi thở nặng nề của hắn phả lên tai nàng giống như một con sói hung ác, nhưng môi lưỡi của hắn lại vô cùng dịu dàng, chỉ có khi hắn ngậm lấy vành tai nàng, hắn mới dùng hàm răng cắn nhẹ.

 
Có lẽ cơ thể của nàng cực kỳ quen thuộc với hắn, rõ ràng tình trạng hiện giờ nàng cần phải lập tức đẩy hắn ra hơn nữa còn phải vung kiếm đâm xuyên người hắn, nhưng nàng lại vô thức vươn hai tay ra ôm lấy đối phương, cơ thể dán chặt lấy nhau đến nỗi không có bất cứ khe hở nào còn chưa đủ, nàng còn uốn éo ma sát với hắn.
 
Xúc cảm trên lòng bàn tay trơn bóng như ngọc thạch, nàng vô thức cào cào mấy cái, gương mặt nàng dán sát lên sườn mặt hắn, hơi thở hỗn loạn.

 
Nhưng thứ hỗn loạn không chỉ có hơi thở mà còn có cả quần áo của nàng.
 
Dường như sương mù che khuất đôi mắt nàng đã tan đi phần nào, nàng cúi đầu mới phát hiện bản thân đang mặc một bộ sa y không hề phù hợp với khí chất của mình, hiện giờ bộ sa y kia đã bị người kia xoa đến nỗi nhăn nhúm, cởi được một nửa đến khuỷu tay nàng, hai bầu ngực mềm mại trên ngực bị ngực hắn đè chặt đến nỗi chỉ có thể nhìn thấy da thịt trắng như tuyết tràn ra từ mép bầu ngực.
 
Nhờ phúc của việc nàng cứ uốn éo lung tung, khi núm vú cọ qua ngực hắn, vậy mà nàng lại cảm thấy ngứa ngáy, thoải mái không chịu nổi.
 
“Anh Chiêu…” Giọng nói của hắn như dòng suối mát lạnh, lúc này thấm đẫm tình dục khiến giọng hắn hơi khàn khàn.
 
“Ừ.” Nàng nhẹ nhàng đáp lại hắn, cảm thấy giọng nói của hắn có hơi quen tai.
 

Có lẽ giọng điệu khi nói chuyện của hắn sẽ lạnh lùng hơn một chút, chứ không phải mềm mỏng khiến người ta không tài nào từ chối nổi giống như bây giờ.
 
Đầu óc Anh Chiêu choáng váng bị nam nhân nâng mặt lên hôn sâu triền miên một lúc lâu, đôi môi bị cạy ra liếm láp.

Khi bờ môi của hắn rời ra, đôi môi của nàng bị hắn ăn đến nỗi lấp lánh ánh nước.

Bên khoé môi của nàng có một ít nước chảy ra, hắn khẽ cười một tiếng, lại lưu luyến không rời đến gần hôn sạch sẽ.
 
Ngựa quen đường cũ như vậy giống như hai người đã từng triền miên với nhau trăm nghìn lần.
 
Rốt cuộc là ai?
 
Anh Chiêu vẫn không thể nhìn thấy rõ mặt hắn, mà nàng chỉ có thể phân biệt ra được có lẽ khuôn mặt của nam nhân kia cực kỳ cực kỳ anh tuấn từ đường nét gương mặt.
 
Chẳng lẽ là đạo lữ lúc trước của nàng? Nàng có từng tìm đạo lữ sao?

 
Dường như nam nhân rất bất mãn với một thoáng ngẩn ngơ của nàng, hắn duỗi tay dễ dàng nhấc bổng nàng lên, ôm cho nàng ngồi vững trên người hắn.

Tư thế này thật sự rất xấu hổ, thậm chí nàng còn không mặc tiết khố, toàn thân chỉ khoác một tấm lụa mỏng mặc mà như không mặc.

Hắn thì đỡ hơn nàng một chút, ít nhất còn mặc một cái quần, nhưng bộ ngực cường tráng và vòng eo săn chắc bị lớp xiêm y nửa cởi che đi, nhìn thế nào cũng thấy đang quyến rũ người ta phạm tội.
 
Càng tệ hơn nữa là nơi riêng tư của hai người đang dán sát vào nhau qua một cái quần hơi mỏng vừa dâm dục vừa khêu gợi, nàng ướt sũng còn hắn thì cứng như thể bàn ủi.
 
Nàng còn chưa kịp cảm thấy xấu hổ thì hắn đã há miệng ngậm lấy nhũ hoa đang hếch lên, đầu lưỡi đảo quanh nhũ hoa, vừa liếm vừa mút, có khi thì hết sức dịu dàng, có khi lại như đang nghiến răng, cắn khiến núm vú nhỏ kia vừa cứng vừa sưng.

Bàn tay to đỡ lấy vòng eo lúc thì nhẹ nhàng, lúc lại nặng nề di chuyển trên lưng nàng, một núm vú khác cũng bị hắn nắm trong tay mân mê.
 
Có lẽ là do biểu cảm liếm mút của hắn quá trân trọng, rõ ràng là cách vuốt ve có hơi tục tĩu nhưng lại không hề khiến nàng cảm thấy khó chịu, trái lại cơ thể nàng lại như rơi vào trong chảo dầu, rất khó chịu.
 
Không đủ.
 
Nàng không khỏi ưỡn thẳng eo, hai bả vai khuỵu xuống đưa bộ ngực đến bên miệng hắn.


May mà hắn không phải kiểu người thích nói nhiều, hắn chỉ cúi đầu xoa nắn ngực nàng, ngậm lấy đầu vú để an ủi nàng.

Phần thân dưới lại không kiềm chế được, eo bụng nơi đó vẫn luôn có ý thức vặn vẹo chạm vào nơi riêng tư đã lấp lánh ánh nước từ lâu của nàng.
 
Cái quần hơi mỏng kia của hắn bị nước của nàng thấm ướt đến mức gần như trong suốt, đầu nấm kia phấn chấn chọc lên lớp vải dệt, mơ hồ có thể nhìn thấy hình dạng của nó.
 
“Ưm…” Cảm giác dùng tư thế mở rộng hai chân để người kia chạm vào hoa môi cách một lớp quần thật sự quá dày vò, nàng say mê đến mức rên rỉ thành tiếng, đôi tay cào lung tung lên lưng hắn tạo ra những vết đỏ.
 
Bỗng dưng hắn buông núm vú của nàng ra, đôi tay di chuyển xuống dưới vạch cánh mông nàng ra xoa nắn, sau đó nhẹ nhàng đặt nàng lên trên giường.

Nàng trơ mắt nhìn hắn bò đến giữa hai chân nàng tách hai chân nàng ra, vươn ngón tay ra đùa nghịch ở nơi riêng tư của nàng một phen, vậy mà đầu ngón tay lại dính ra một sợi chỉ bạc.
 
Nàng rùng mình muốn khép hai chân lại thì lại nghe thấy hắn nhẹ giọng nói: “Nơi này đã chảy đẫm nước rồi, nàng có nhớ ta không? Anh Chiêu.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận