Anh Ấy Là Ma Cà Rồng

Cố Ngạn Thanh gõ cửa vài lần vẫn không nghe được tiếng gì truyền ra bên ngoài, anh vặn ổ khóa mở cửa đi vào, thấy Phương Châu Hoa đang ngồi thơ thẩn trên giường anh tiến lại gần lay nhẹ cô: “Hoa Hoa! Hoa Hoa!”

Phương Châu Hoa giật mình hả một tiếng, ngước mặt nhìn anh: “Có chuyện gì?”

“Em có bị làm sao không? Sao lại ngồi như người mất hồn vậy?” Cố tiểu thiếu gia hỏi với giọng điệu khá lo lắng, anh vẫn còn hơi ám ảnh chuyện cô bị một ma cà rồng nhập vào, trong lòng cứ sợ chuyện đó sẽ lại xảy ra một lần nữa.

“Em mới vừa tỉnh lại từ trong giấc mơ, trong mơ mẹ đã nói xin lỗi em, sau lần xuất hiện này mẹ đã trở nên suy yếu, mẹ nói vì mẹ đã là một linh hồn việc lưu luyến ở lại trên thế gian này đã là một việc trái với tự nhiên rồi, nên mỗi lần mẹ ra mặt giúp em mẹ sẽ yếu dần, phải mất một thời gian mới có thể ổn trở lại.” Phương tiểu thư buồn bã trả lời, ban đầu cô khá là tức giận, oán trách vì chuyện mẹ có một đứa con trai, mà đứa con trai đó không phải là con của ba cô, nhưng sau khi biết được sự thật Phương Châu Hoa không những tha thứ, không tức giận nữa mà ngược lại còn thấy thương mẹ mình nhiều hơn.


Phương Châu Hoa nhìn Cố Ngạn Thanh với đôi mắt rưng rưng ngấn lệ, cô cực kỳ khó chịu, bất lực nói: “Em phải làm sao bây giờ? Em cảm thấy bản thân quá vô dụng, không thể làm gì giúp mọi người cả, mọi người đều phải bảo vệ cho em.”

Cố tiểu thiếu gia ngồi xuống bên cạnh Phương Châu Hoa, xoa xoa nhẹ gương mặt của cô, giọng nói trầm ấm, êm tai cất lên: “Em không có vô dụng, đừng nói bản thân mình như thế, em chỉ là một con người bình thường làm sao có thể đấu lại ma cà rồng được chứ? Huống hồ chi đó còn là một đám ma cà rồng rất mạnh.”

Phương Châu Hoa như được an ủi phần nào, cô thở một hơi dài, cố lấy lại tinh thần mỉm cười nghiêng đầu hỏi anh: “Anh đột nhiên vào đây tìm em là có chuyện gì à? Mà ai cho phép anh chạm rồi xoa mặt của em thế?”

“Ơ, có chuyện gì anh mới được tìm em à? Anh là bạn trai của em đấy, bạn trai mà không được xoa mặt bạn gái của mình sao?” Cố Ngạn Thanh xụ mặt xuống giả vờ giận dỗi.

“Bạn gái, bạn trai gì ở đây? Em thừa nhận anh là bạn trai em từ khi nào thế?” Phương tiểu thư giả vờ ngơ ngơ không biết gì nhưng khóe môi cứ nâng lên.

“Này, em là trap girl đấy à? Em trap cả ma cà rồng luôn sao? Sống hơn hai trăm năm, đây là lần đầu tiên anh bị con gái trap luôn đấy. Anh không cần biết, em đã hứa với anh chỉ cần anh hoàn thành hết tất cả vòng thi thăng cấp S thì sẽ cho anh cơ hội, bây giờ anh đã là ma cà rồng cấp S, em không thể nuốt lời, anh mặc kệ em có đồng ý hay không anh cũng sẽ bám dính lấy em, tuyệt đối không buông tay.” Cố tiểu thiếu gia ôm chặt cánh tay của Phương Châu Hoa, mặt áp vào đến nổi biến dạng, kiểu gì anh cũng sẽ không buông tha cho cô đâu.

Phương Châu Hoa phì cười, cô vỗ vỗ lên mặt rồi bàn tay của anh: “Được rồi, là bạn trai, là bạn trai được chưa? Anh buông em ra được rồi đấy, mà khoan đã, anh mới vừa nói anh mấy tuổi? Hơn hai trăm tuổi á? Già dữ vậy!” Cô thản thốt, tròn mắt thốt lên, tính ra thời gian anh sống bằng mấy đời nhà cô luôn.


Cố Ngạn Thanh vừa định vênh mặt lên vì mình sống lâu nhưng câu sau của cô khiến cho nụ cười của anh tắt ngóm, cảm giác có gì đó mới vừa đâm vào tim: “Đâu có già lắm đâu, chỉ mới có hai trăm lẻ ba tuổi thôi.”

“Phải rồi, đâu có già lắm đâu, anh chỉ hơn em có một trăm tám mươi tuổi thôi à, tuổi của anh bằng mấy đời của nhà em luôn đấy. Không được, anh già quá rồi, em phải suy nghĩ lại.” Bà chủ Phương mím mím môi nhịn cười trêu anh, cô phát hiện mỗi lần bị trêu vẻ mặt của anh trông rất buồn cười, rất đáng yêu.

“Này!” Cố tiểu thiếu gia xụ mặt, bĩu môi hờn dỗi, anh không ngờ là cô có thể tính như vậy luôn, anh là ma cà rồng cơ mà, tuổi như thế là trẻ lắm rồi.

Anh cố tình hờn dỗi để cô dỗ nhưng chờ mãi vẫn không thấy cô có động tĩnh gì chỉ ngồi đó cười mãi, anh khẽ hừ một tiếng rồi tự động hết dỗi, dỗi mãi không khéo chọc cho cô dỗi ngược lại thì nguy. Cố Ngạn Thanh đặt cằm của mình lên vai của Phương Châu Hoa, hai mắt chớp chớp nói: “Một lát nữa, khi xuống lầu em nhớ phải công khai cho mọi người biết anh là bạn trai của em đấy.” Công khai để Âu Thanh Nguyên hết hy vọng.

“Tại sao chứ? Chỉ cần nhìn hành động của em và anh thì mọi người cũng đã biết rồi mà, cần gì phải nói.” Phương tiểu thư khẽ cau mày không hiểu sao anh lại nằng nặc muốn cô phải đích thân công khai như thế.


Cố Ngạn Thanh vốn không quan trọng mấy chuyện này, nhưng anh chính là muốn dằn mặt, dập tắt hy vọng của Âu Thanh Nguyên: “Không được, em nhất định phải xuống nói cho mọi người biết, danh phận của anh phải được công khai rõ ràng.”

Phương Châu Hoa bật cười thành tiếng, lần đầu tiên cô thấy anh làm mình làm mẩy đấy, cứ như con nít, cái hình tượng ngầu ngầu, mặt lạnh của anh biến mất không còn chút dấu vết nào luôn, ban đầu cô còn tưởng anh khó ở, lạnh lùng lắm cơ nhưng ai có ngờ được Cố tiểu thiếu gia lại trẻ con như thế.

“Này, tuy anh không đọc được suy nghĩ của em nhưng qua ánh mắt anh có thể đoán được đấy nhá, xem cái ánh mắt của em kìa chắc chắn là đang nghĩ trong đầu là anh rất trẻ con chứ gì? Đúng không? Em nói anh sao cũng được, anh chỉ cần em chịu công khai danh phận của anh là được rồi.” Anh vừa nói vừa véo nhẹ hai má của cô, không đọc được suy nghĩ nhưng ánh mắt thì hiện rõ sự khinh bỉ, đánh giá của cô khiến anh lại muốn dỗi.

Phương Châu Hoa cười bất lực, gật đầu hứa với Cố Ngạn Thanh, chắc là anh già rồi nên luôn có cảm giác không an toàn. Cố tiểu thiếu gia mà nghe được những gì cô đang suy nghĩ chắc chắn sẽ cảm thấy tổn thương sâu sắc, hối hận vì đã nói tuổi thật cho người yêu mình biết, rõ ràng trong tình yêu tuổi tác không phải là vấn đề mà, sao bây giờ Hoa Hoa của anh lại thích đem tuổi tác ra trêu anh thế?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui