Anh Ấy Là Ma Cà Rồng

Mọi người ngồi ở đấy bàn bạc, thảo luận thêm một lúc thì dừng, Âu Diệu Hàm đưa Phương Châu Hoa lên phòng nghỉ ngơi, Hàn Gia Tường bỗng đứng dậy gương mặt nghiêm túc nói: “Cố Ngạn Thanh! Anh ra ngoài một chút đi, tôi có chuyện muốn nói với anh.”

Hai người các anh đi ra bên ngoài gần khu vườn nhỏ để nói chuyện, Hàn Gia Tường lấy ra một bao thuốc, rút ra một điếu đưa cho Cố Ngạn Thanh, anh lắc đầu xua tay từ chối: “Tôi không hút, Hoa Hoa không thích mùi thuốc lá.”

Hàn Gia Tường vừa đưa điếu thuốc lên miệng chưa kịp lấy bật lửa thì nghe Cố Ngạn Thanh nói thế cậu để điếu thuốc lại vào trong bao, cất vào túi. Cậu nhìn chằm chằm vào mấy đóa hoa trước mặt, không nhanh không chậm mở miệng hỏi: “Anh thật sự chắc chắn người mình yêu là chị ấy rồi đúng không?”

“Chắc chắn! Cả đời này chỉ có duy nhất cô ấy, người của Cố gia một khi đã rung động, yêu ai rồi thì chỉ có người đó, cả đời này đều không thay đổi, nó giống như một lời nguyền vậy.”

Hàn Gia Tường khẽ cười, đầu gật gù đáp lại: “Tôi biết chứ, tôi đã từng nghe qua chuyện của Cố gia rồi, ba anh, anh cả, chị hai của anh đều si tình đến mức có thể bỏ cả tính mạng, anh chắc cũng vậy.”


Cố Ngạn Thanh bật cười, cái này anh không thể phủ nhận được, nó hoàn toàn đúng.

Hàn thiếu gia không vòng vo nữa, cậu bắt đầu vào chuyện chính: “Dương Hoài Châu đã đến đây rồi, hiện tại tôi không biết ông ta đang ở đâu, nhưng ông ta đã biết Hoa Hoa là cô gái mang sức mạnh đặc biệt, ông ta cũng nói thẳng với tôi là muốn bắt chị ấy đi, một mình tôi không thể nào bảo vệ chị ấy được, anh cùng mọi người nhất định phải bảo vệ cho chị ấy thật tốt, một khi chị ấy rơi vào tay của Dương Hoài Châu thì coi như xong, sống không bằng chết.”

Hàn Gia Tường thật sự rất sợ Phương Châu Hoa bị rơi vào tay của Dương Hoài Châu, cậu sợ chị gái của mình sẽ giống như cậu bị hắn tiêm thuốc, với tính cách của hắn e là cô sẽ không thoát khỏi cảnh bị cưỡng bức, Dương Hoài Châu sẽ bắt chị gái cậu sinh ra một đứa trẻ để kế thừa sức mạnh đó, điều đó rất khủng khiếp.

Cố Ngạn Thanh nhíu chặt hai mày, cảm thấy bản thân hình như nghe nhầm rồi, Hoa Hoa của anh từ khi nào lại trở thành cô gái mang sức mạnh đặc biệt vậy chứ? Cố tiểu thiếu gia thắc mắc hỏi: “Cậu nói cái gì vậy? Sao Hoa Hoa lại là cô gái mang sức mạnh đặc biệt? Có nhầm lẫn gì không thế?”

“Không có nhầm lẫn gì ở đây cả, Hoa Hoa đích thực là cô gái mang sức mạnh đặc biệt mà Dương Hoài Châu đang tìm kiếm. Vào ba năm trước, người của Dương Hoài Châu đã tiên đoán rằng sau này ông ta sẽ bị một cô gái mang sức mạnh đặc biệt giết chết, ông ta lo sợ nên bắt đầu cho người âm thầm tìm kiếm, không biết Dương Hoài Châu đã nghe được tin tức từ đâu mà biết cô gái đó đang ở thành phố này nên mới cử tôi đến tìm.”

Hàn Gia Tường cảm thấy bây giờ không cần thiết phải che giấu điều gì nữa cả, cậu không còn là thuộc hạ của Dương Hoài Châu nữa, vì bảo vệ cho chị gái cậu phải nói hết mọi chuyện: “Ban đầu tôi cũng không biết Hoa Hoa chính là cô gái đó, sau cái lần đầu tôi gặp chị ấy thì tôi liền biết chị ấy là người mà ông ta cần tìm, tôi bắt đầu sợ, sợ chị ấy sẽ bị Dương Hoài Châu tìm ra, tôi đã cố gắng bảo vệ Hoa Hoa nhưng cuối cùng vẫn bị ông ta phát hiện.”

“Cậu nói hết mọi chuyện như vậy không sợ bị Dương Hoài Châu phát hiện rồi xử lý cậu sao?” Cố Ngạn Thanh nheo mắt nghi hoặc hỏi, cậu đã từng nghe người khác nói Hàn Gia Tường cực kỳ trung thành với Dương Hoài Châu, thậm chí còn từng suýt mất mạng vì hắn, sao bây giờ lại nói ra hết mọi chuyện như thế?


Hàn thiếu gia nở một nụ cười nhàn nhạt, đôi mắt xa xăm, vô định: “Tôi đã không còn là thuộc hạ của ông ta nữa rồi, anh hãy nhìn những vết thương trên người tôi đi là do ông ta gây ra đó.”

“Sao chứ?” Cố Ngạn Thanh kinh ngạc, sửng sốt trước lời của cậu, anh cũng đã đoán ra được phần nào chuyện Hàn Gia Tường không còn là thuộc hạ của hắn, nhưng chuyện anh không ngờ đến là Dương Hoài Châu lại có thể ra tay tàn nhẫn như thế, dù nói thế nào cậu cũng từng là thuộc hạ trung thành, dùng cả mạng sống để bảo vệ cho hắn.

Hàn Gia Tường biết Cố Ngạn Thanh bất ngờ vì điều gì, tất cả mọi người đều đã nhầm về Dương Hoài Châu, ai ai cũng nghĩ hắn đối xử tốt với thuộc hạ của mình nhưng đó chỉ là vẻ bề ngoài mà Dương Hoài Châu cố gắng xây dựng lên thôi, thực chất hắn tàn nhẫn, độc ác hơn bất cứ ai.

Hàn thiếu gia nhận được tin nhắn từ người anh em của mình, cậu xoay người muốn đi gặp Tiểu Gia thì bị Cố Ngạn Thanh kéo lại. Ngay chính giây phút Cố Ngạn Thanh nắm lấy cánh tay của cậu thì một loạt ký ức không vui, đáng sợ xuất hiện trong đầu của anh.

Hàn Gia Tường giật nảy mình gạt mạnh tay của Cố tiểu thiếu gia ra, trừng mắt cảnh cáo: “Sau này đừng có tùy tiện chạm vào người của tôi.”

Cố Ngạn Thanh không đáp lại chỉ nhíu mày nhìn theo Hàn Gia Tường, quá khứ của cậu nó quá kinh khủng, phải nói là vô cùng, vô cùng thê thảm. Anh đứng suy nghĩ, đắn đo một lúc lâu mới đi vào bên trong, anh sẽ đem những gì mà mình đã thấy nói cho cô biết, anh nghĩ chuyện này cô nên biết.


Âu Thanh Nguyên từ trong bếp đi ra thấy Cố Ngạn Thanh đang muốn đi lên phòng của Phương Châu Hoa liền bước nhanh tới cản lại: “Hiện tại Hoa Hoa đang nghỉ ngơi, cậu đừng lên đó làm phiền, với lại cậu là con trai không nên tùy tiện bước vào phòng của con gái.”

“Tôi có chuyện cần phải nói với cô ấy, hơn nữa tôi nghĩ bạn trai bước vào phòng của bạn gái mình cũng không được coi là quá tùy tiện đâu.” Cố tiểu thiếu gia đút hai tay vào túi quần, hất mặt ngông nghênh đáp trả.

“Cậu mới vừa nói cái gì? Cái gì mà bạn trai? Tôi chưa từng nghe Hoa Hoa nói cậu là bạn trai của cháu ấy bao giờ, cậu đừng có nhận bừa.” Âu Thanh Nguyên cảm thấy hai chữ bạn trai này vô cùng chói tai, càng không muốn tin là thật, ngày nào Phương Châu Hoa còn chưa công khai, thừa nhận thì ngày đó Cố Ngạn Thanh vẫn chưa phải là bạn trai.

Cố tiểu thiếu gia nhướng mày, đầu gật gù, bày ra vẻ mặt đắc ý: “Tôi không có nhận bừa, anh sẽ sớm nghe được hai chữ đó từ miệng của Hoa Hoa thôi, không chừng là một lát nữa đấy, anh cứ đợi đi.” Dứt lời, anh vừa đi vừa huýt sáo, bộ dạng cực kỳ gợi đòn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận