Ăn Vạ Bị Lật Xe

Chương Trí Thành và Dương Diệp đang đợi trong phòng khách, thấy Chương Linh vào cửa, Chương Trí Thành hỏi: "Thằng bé về rồi?"
 
"Vâng, con ngồi thử xe ba bánh của cậu ấy đi hóng gió, thú vị lắm."
 
Chương Trí Thành vẫy tay với cô: "Linh Linh, đến đây, chúng ta họp một lúc."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Chương Linh đi đến ngồi lên ghế sô pha hỏi: "Họp gì thế ạ?"
 
Chương Trí Thành nói, "Bác sĩ Dương nói trước đi."
 
Dương Diệp nhìn con gái, không nói cười nữa, biểu cảm có chút nghiêm túc: "Linh Linh, bé toác xoăn bạn cùng bàn của con, mẹ nhìn ra được là thằng bé bị suy dinh dưỡng."
 
"A?" Chương Linh kinh ngạc, "Thật sao? Bình thường buổi trưa cậu ta ăn nhiều cơm lắm mà."
 
"Cơm không thì làm gì có dinh dưỡng? Nó có ăn thịt không?"
 
Dương Diệp là bác sĩ phẫu thuật chỉnh hình, bệnh viện số 4 không có khoa nhi, trẻ em đến phòng khám ngoại trú chỉnh hình tổng quát để đo tuổi xương, cô ấy thấy nhiều trẻ em có xương già hơn hoặc chậm phát triển.
 
Chương Linh nhớ lại một lúc, sau đó lắc đầu: "Mỗi lần cậu ấy chỉ ăn một phần rau, nhiều nhất là thịt và rau xào. Con chưa bao giờ thấy cậu ấy ăn thịt cả."
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Thằng bé đúng là quá gầy.” Chương Trí Thành hỏi con gái, “Nghe cô Đặng nói, thằng bé còn không đặt cả bữa ăn phụ, đúng không?”
 
Chương Linh gật đầu.
 
Dương Diệp nói: "Thế thì không được, con trai đang tuổi dậy thì, cần phải bổ sung protein, phải ăn nhiều thịt cá trứng sữa, nếu thằng bé không xem trọng vấn đề này sẽ dẫn đến nhiều hậu quả nghiệm trọng như còi xương suy dinh dưỡng, sức đề kháng kém, rất dễ sinh bệnh.”
 
Chương Linh nhớ lại những gì Tưởng Uân đã nói: "Mẹ, cậu ấy còn không ngủ đủ giấc nữa. Cậu ấy nói một ngày chỉ được ngủ 4,5 tiếng. Trước đây con còn không hiểu tại sao, nhưng bây giờ thì biết rồi, cậu ấy phải đi làm sau đó mới quay về làm bài tập, vậy nên mới ngủ ít như vậy."
 
"Thằng bé như vậy chẳng phải đang muốn tự sát sao? Một đứa trẻ như vậy làm sao mà đi làm dược?"
 
Chương Linh lo lắng hỏi: "Ba, ba có biết gìvề gia đình của Tưởng Uân không?"
 
"À, lần đi họp phụ huynh ba biết được một chút."
 
Chương Trí Thành không giấu giếm nữa, kể lại những gì ông nghe được từ chú Chung, Chương Linh nghe xong hồi lâu không nói nên lời, sau đó mới nhận ra Tưởng Uân là một đứa trẻ mồ côi cha mẹ.
 
"Đứa trẻ này thật là... mẹ nó sao có thể cứ như vậy bỏ đi? Cô ta còn không muốn quay lại gặp nó? Mỗi năm đi thăm nó một lần cũng được mà” là một người mẹ, Dương Diệp không thể nào lý giải nổi chuyện này “ Không được, thằng bé quá đáng thương, thời đại nào rồi còn có trẻ em suy dinh dưỡng chứ, mọi người nói xem em nên đưa thằng bé đi khám dinh dưỡng trước, hay nên đặt bữa phụ ở trường cho thằng bé trước đây, nếu cứ để thằng bé như thế này, sang lớp 11, 12 học tập áp lực, thân thể nó làm sao mà chịu nổi."
 
Chương Trí Thành đồng ý: "Anh cũng nghĩ vậy, Linh Linh giao chuyện này cho con nhé, ba mẹ sẽ phụ trách chuyện tiền, còn con phụ trách làm công tác tư tưởng cho thằng bé nha."
 
Chương Linh: "..."
 
Cô lại phải giả vờ nũng nịu để dỗ cậu ta một lần nữa sao? Vừa rồi, vì để dỗ Tưởng Uân vui vẻ, mà cô vừa phải giả ngu, vừa phải tỏ ra đáng yêu, nũng nịu. Có bao nhiêu công lực cô đã dung hết rồi, chuyện này vẫn chưa kết thúc sao.
 
Sau khi cuộc họp gia đình kết thúc, gia đình ba người lần lượt trở về phòng riêng.
 
Chương Trí Thành dựa vào đầu giường đọc sách, Dương Diệp đắp mặt nạ từ phòng tắm đi ra, thì nhìn thấy chồng mình đang ngẩn ngơ, cô biết có lẽ chồng mình còn chưa lật được trang sách nào.
 

“Vẫn đang nghĩ về chuyện của bé tóc xoăn à?” Dương Diệp hỏi.
 
Chương Trí Thành ngước mắt nhìn cô, tháo kính đặt lên bàn cạnh giường nói: "Lâu rồi anh chưa gặp học sinh nào có hoàn cảnh như Tưởng Uân."
 
Dương Diệp quá hiểu chồng mình, nói: "Em hiểu tại sao anh lại nặng long chuyện của thằng bé, hoàn cảnh của nó rất giống anh hồi còn đi học."
 
Chương Trí Thành cau mày: "Có sao? Nhưng khi ấy anh đẹp trai hơn thằng nhóc kia nhiều mà."
 
Dương Diệp cười xoa xoa tóc ông: "Nhưng khi ấy anh cũng nghèo y như vậy, Chương tiên sinh ạ."
 
——
 
Tưởng Uân đỗ chiếc xe ba bánh ở cổng trạm nước, nhìn bánh trung thu và sữa trong thùng xe, Tưởng Uân gãi đầu, cuối cùng, cậu xách mỗi tay một hộp chậm rãi đi về nhà. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lý Chiêu Hương đã ngủ say, Tưởng Uân cũng không đánh thức bà dậy, sau khi tắm xong, cậu ngồi ở phòng bếp tập thể, lấy một hộp sữa và một chiếc bánh trung thu ra, cắn từng miếng ăn.
 
Bánh trung thu nhân trứng nhân hạt sen vừa ngọt vừa béo, Tưởng Uân thấy rất ngon.
 
Đây có lẽ là tết trung thu tươm tất nhất của cậu.
 
Ăn xong, cậu đánh răng rửa mặt, trở vào nhà nằm lên giường.
 
Đêm nay trôi qua như một giấc mộng, Tưởng Uân nhớ lại lúc mình và Chương Linh cùng ngồi trên xe ba bánh ăn Oden, còn nô đùa, cậu không nhịn được mỉm cười.
 
Chương Linh có vẻ không còn giận cậu nữa, nhưng cậu vẫn còn chưa xin lỗi mà. Chương Linh là người rộng lượng như vậy sao?
 
Tình cảm của cha mẹ cô có vẻ rất tốt, đặc biệt là cha Chương Linh, một người đàn ông rất ôn hòa, Chương Linh nói, cha cô là một người cha tốt, cũng là một người thầy tốt.
 
Khi cô ấy nói điều này, cô mới hơn chín tuổi, vẫn còn là một đứa trẻ.
 
Tưởng Uân nhớ tối nay cô đã nói cô không thích ăn một mình và bị người khác nhìn mình ăn.
 
Đó không phải là nói dối, bởi vì đây là lần thứ hai Tưởng Uân nghe cô ấy nói điều này rồi.
 
Chuyện xảy ra ngày hôm đó vẫn còn nguyên vẹn trong ký ức của Tưởng Uân.
 
Đó là lần đầu tiên cậu và Chương Linh gặp nhau.
 
Đó là vào một ngày cuối tháng 10. Những đứa trẻ học lớp ba và lớp bốn của trường tiểu học Vân Thọ được đi dã ngoại.
 
Đầu tiên chúng được đến thăm một viện bảo tàng nhỏ, sau đó là đi dã ngoại và tham gia các hoạt động miễn phí.
 
Khi đó Tưởng Uân mới 9 tuổi rưỡi, mới từ trường dạy võ trở về không lâu, đầu tháng 9 cậu chuyển đến trường tiểu học Vân Đào, cậu học lớp 4.
 
Thoát khỏi hang ổ của yêu ma, nhưng cuộc sống cũng không có tia hy vọng nào chào đón, cậu cứ như con thú nhỏ từ rừng rậm trở về thế giới văn minh, cả người mang theo vết thương và gai nhọn, cậu không có kỷ luật cũng không theo kịp nhịp học văn hóa với các bạn khác, vì lẽ đó nên không ai tình nguyện làm bạn với cậu .
 
Cậu chưa bao giờ tham gia các hoạt động du xuân do trường tổ chức, cậu không có khái niệm gì về hoạt động này, Lý Chiêu Hương cũng không hiểu rõ, vì thế không ai chuẩn bị đồ ăn mang đi cho cậu.
 
Suốt buổi dã ngoại, cậu không có gì để ăn, thậm chí không có nước để uống, vì vậy Tưởng Uân chỉ có thể trốn góc ngồi một mình, bụng kêu gào vì đói.

 
Dù vậy, đám nam sinh nghịch ngợm trong lớp cũng không buông tha cho cậu, chúng đến nhìn thấy bộ dạng đau khổ của cậu, bọn chúng vui sướng giễu cợt cậu, còn cố ý ăn bánh ngọt và khoai tây chiên trước mặt cậu một cách thích thú.
 
Một cậu bé đưa bánh mì cho cậu và hỏi: "Muốn ăn không?"
 
Tưởng Uân hung dữ nhìn cậu ta.
 
“Còn lâu tao mới cho mày!” Đứa nhỏ cười to, làm mặt quỷ với cậu, “Lêu lêu lêu…”
 
Nhỏ một bãi nước bọt vào bánh mỳ: "Bah!"
 
Thắng bé:"……"
 
Không còn ngi ngờ gì nữa, bọn chúng lao vào đánh nhau.
 
Sức chiến đấu của Tưởng Uân rất mạnh mẽ, cậu nhằm vào thằng bé đưa bánh mỳ true chọc cậu mà đánh, chẳng mấy chốc thằng bé kia đã bị đánh khóc, Nhưng nó bị Tưởng Uân giữ chặt không động đậy được. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Mấy đứa trẻ khác thấy vậy liền lao vào đẩy Tưởng Uân ngã lăn ra đất.
 
Tưởng Uân ẩu đả cùng bọn chúng, một đám nhóc lao vào nhau lăn dưới đất như quả bóng, đột nhiên vang lên giọng nói của một cô bé: "Các cậu làm gì vậy? Không được đánh nhau! Mình đi mách thầy cô giáo đó nhé"
 
Vài cậu bé nhảy dựng lên, khi nhìn thấy Chương Linh, chúng đều hét lên:
 
"Là Chương Linh!"
 
"Là lớp trưởng đó!"
 
"Chạy mau!"
 
Trong chớp mắt, tất cả đều bỏ chạy không thấy tăm tích.
 
Chỉ còn lại một Tưởng Uân trên bãi cỏ, cậu nằm đó thở hổn hển.
 
Chương Linh bước đến cúi xuống nhìn cậu.
 
Tưởng Uân nhớ kỹ cảnh tượng đó, mặt trời từ phía sau chiếu xuống, cô gái nhỏ trên đầu đội một chiếc mũ nhỏ màu vàng có hai bím tóc, khuôn mặt tròn xoe, một đôi mắt tròn xoe, lo lắng hỏi: “Cậu có sao không?"
 
Tưởng Uân từ dưới đất đứng dậy, phủi bụi cỏ trên người, nhặt đôi giày bị đá lên và xỏ vào không nói một lời.
 
Khi đó cậu còn rất thấp, thấp hơn Chương Linh nửa cái đầu.
 
Cậu bé chín tuổi rưỡi cao khoảng 1 mét 3 và nặng chưa đến năm mươi cân ( là 25kg theo đơn vị quốc tế) , đầu cạo trọc, màu da không đen như khi lớn lên và không có mụn.
 
Đồng phục học sinh rất rộng giống như một cái bao tải trùm trên người cậu, cũ rách và còn có vài dấu giày.
 
Cậu cảnh giác nhìn Chương Linh, định rời khỏi đây, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ lại, cậu không còn nơi nào để đi, đành ngồi xuống bên một gốc cây lớn, dựa vào thân cây tiếp tục nhịn đói.
 

Chương Linh cũng không đi, vẫn nghiêng đầu nhìn cậu, thấy cậu ngồi xuống, liền đi tới hỏi: "Cậu làm sao vậy?"
 
Tóc Tưởng Uân bị thổi bay, cậu mím môi trừng mắt nhìn cô.
 
Chương Linh tìm chỗ sạch sẽ ngồi xuống, lại nhìn xung quanh, sau đó nhìn Tưởng Uân hỏi: "Cặp sách của cậu đâu?"
 
Tưởng Uân vẫn không nói lời nào.
 
Chương Linh ăn liên tục vài miếng, thấy dáng vẻ hung hăng của bạn học này, cô định chuồn đi, nhưng lúc này, bụng Tưởng Uân kêu lớn một tiếng: Gululu, Gululu...
 
Hai đứa nhỏ sững sờ, Tưởng Uân có vẻ tức giận, không biết nên nói gì, nằm rạp xuống đất, hai tay ôm đầu, nhắm mắt giả bộ ngủ.
 
Chương Linh bị hành vi kỳ lạ của cậu làm cho sửng sốt, chớp mắt rồi chạy đi.
 
Mãi cho đến khi tiếng bước chân của cô hoàn toàn biến mất, Tưởng Uân mới lại ngồi lên, ôm đầu gối, yên lặng ngẩn người nhìn trời.
 
Hai phút sau từ xa lại có một bóng người chạy đến.
 
Cô gái đội chiếc mũ nhỏ màu vàng lại trở lại, hai bím tóc tung bay, cô mang theo chiếc cặp sách nhỏ của mình.
 
Tưởng Uân nhìn cô đầy cảnh giác, Chương Linh ngồi xuống bên cạnh anh, bắt chéo chân, lấy đồ từ trong cặp sách ra, bao gồm bánh mì, bánh tôm, sô cô la, xúc xích dăm bông, thạch, mực bào...Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tưởng Uân nuốt nước miếng, Chương Linh mở bánh mì ra, xé làm đôi, đưa cho cậu nửa lớn hơn: "Lại đây, chúng ta cùng nhau đi ăn đi."
 
Tưởng Uân: "..."
 
Cậu hơi cúi đầu, hung hăng nhìn Chương Linh.
 
Chương Linh không bị cậu làm cho sợ hãi, trực tiếp nhét bánh mì vào tay anh, sau đó xé gói xúc xích giăm bông đưa cho cậu: “Bánh mì nên ăn với giăm bông.”
 
Tưởng Uân ném bánh mì đến trước mặt cô: "Tôi không ăn."
 
Bánh mì rơi xuống cỏ lăn hai vòng, bị bẩn. Bụng Tưởng Uân lại reo thêm lần nữa, cậu không nhịn thêm nữa, đang định đứng dậy rời đi, Chương Linh lại nhặt bánh mì trên cỏ lên nói: "Vậy tôi ăn vậy."
 
Cô há miệng định cắn một miếng, Tưởng Uân lập tức giật lấy bánh mì: "Cậu làm gì vậy!"
 
“Ba tôi dạy, không đượ lãng phí đồ ăn.” Chương Linh ngẩng đầu nhìn cậu, “Không ăn cũng không được vứt đi.”
 
Tưởng Uân: "..."
 
Chương Linh nhặt mẩu bánh mì nhỏ hơn, cắn một miếng và nói: "Chúng ta cùng ăn cơm dã ngoại đi. Tôi không thích ăn một mình, chúng ta cùng nhau ăn."
 
Tưởng Uân lạnh lùng nhìn cô, Chương Linh nhai bánh mì, tiếp tục nói: "Cậu xem, ba tôi chuẩn bị rất nhiều đồ ăn, một mình tôi ăn không hết."
 
Lời vừa dứt, bụng Tưởng Uân lại kêu vài tiếng.
 
Chương Linh cười với cậu, lộ ra một hàng răng trắng: "Ngồi đi, chúng ta cùng nhau ăn dã ngoại."
 
Tưởng Uân ngồi trở lại dưới gốc cây đại thụ, cầm lấy nửa miếng bánh mì, phủi bụi cỏ trên đó, đầu tiên là cắn một miếng nhỏ, sau đó miếng lớn ăn sạch.
 
Chương Linh kinh ngạc nhìn cậu, vội vàng đưa cho cậu xúc xích giăm bông và bánh phồng tôm, Tưởng Uân lại ngấu nghiến, đổ vụn bánh tôm từ trong túi ra.
 
Chương Linh đưa tiếp thạch và sô cô la, hỏi cậu chọn cam hay chuối, Tưởng Uân chọn chuối mà không do dự, vì cậu rất đói.
 
Sau khi diệt sạch mồi ngon, cơn đói cồn cào khiến cậu không chịu nổi cuối cùng cũng biến mất. Tưởng Uân ợ lớn một tiếng, Chương Linh cố nén cười đưa cho cậu một lon trà chanh: "Uống đi."
 
Tưởng Uân nhìn cô, Chương Linh lắc lắc bình nước hoạt hình, "Cậu uống đi, mình có nước rồi."

 
Sau khi Chương Linh ăn xong cam, cô mở gói mực vụn cuối cùng và đưa cho Tưởng Uân một nắm.
 
Sau đó, Tưởng Uân mới nhận ra rằng mình dường như đã ăn hết đồ ăn của cô bé này rồi.
 
Cậu đỏ mặt không biết làm sao, Chương Linh cũng không thèm để ý, chỉ chỉ mực vụn: "Cậu ăn cái này đi, ngon lắm."
 
Tưởng Uân chỉ nếm thử một cái rồi nói: "Tôi no rồi."
 
“Ồ.” Chương Linh ăn bánh mì và mực vụn, hỏi cậu, “Cậu học lớp nào?”
 
"Lớp 5."
 
"Tôi học lớp 2. Tên tôi là Chương Linh. Còn cậu thì sao?"
 
Tưởng Uân không trả lời, cậu nhìn vào cánh tay trái của cô, có một huy hiệu ba sọc được ghim vào cánh tay áo của cô.
 
“Tôi là đoàn trường.” Chương Linh nhìn cánh tay trái của cậu, hỏi: “Lớp cậu có đoàn trưởng không?”
 
Tưởng Uân không biết gì về sự phân chia cán bộ lớp, sau hai tháng nhập học, cậu thậm chí còn không nhận ra mọi người. Cậu nhìn số vạch trên áo đoán, 3 vạch có lẽ lợi hại hơn 2 vạch, nếu không thì đám ôn con kia đã không bỏ chạy nhanh như vậy. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
"Vừa rồi, mấy bạn nam kia bắt nạt cậu sao?" Chương Linh hỏi: "Cậu nên nói cho giáo viên biết."
 
Đối với Tưởng Uân, giáo viên hay huấn luyện viên đều không khác gì ma quỷ.
 
“Vô dụng thôi.” Cậu bé vẻ mặt âm trầm nói: “Giáo viên không phải người tốt.”
 
Chương Linh trợn tròn mắt: "Tại sao? Ba tôi là giáo viên đó, ông ấy rất tốt."
 
Tưởng Uân ngậm miệng lại.
 
"Chương Linh ——cậu sống ở đâu?"
 
Một người phụ nữ từ xa gọi tới, Chương Linh quay đầu lại và nói: "Ồ, giáo viên chủ nhiệm của tôi đang gọi tôi. Có lẽ đã đến giờ tập hợp. Tôi phải đi rồi. Cậu nên trở về lớp của mình đi."
 
Cô nhét túi mực vụn còn dang dở vào trong tay Tưởng Uân, vỗ vỗ mông đứng dậy, xách cặp sách trống không lên nói: "Tôi đi đây, nếu lại có người bắt nạt bạn, bạn có thể tới nói cho tôi biết." Tôi biết cách đối phó với bọn họ."
 
Chạy đi mấy bước, cô quay đầu lại nói: "Còn nữa, đừng đánh nhau với bọn họ, cha tôi nói có đánh cũng vô ích, học sinh tiểu học nên dùng điểm số để nói chuyện, ba tôi thật sự là một người tốt và một giáo viên tốt."
 
Nói xong cô bỏ chạy.
 
Dưới gốc cây đại thụ, chỉ còn lại Tưởng Uân ngồi trên bãi cỏ, tay trái cầm nửa gói mực vụn, tay phải cầm một lon trà chanh.
 
...
 
Tưởng Uân nằm ở giường tầng, không biết từ lúc nào trong tay lại nắm chặt hươu cao cổ, nghĩ đến mình và Chương Linh năm chín tuổi.
 
Sau đó bọn họ không còn cơ hội để nói chuyện nữa.
 
Tưởng Uân chỉ có thể nhìn Chương Linh trên sân khấu, lúc cô dẫn chương trình hoặc hát.
 
Có lẽ, chính là từ ngày đó, Tưởng Uân mới thật sự trốn thoát khỏi nơi ma quỷ kia.
 
Bởi vì ở hang ổ ma quỷ kia không có cô gái nào như Chương Linh cả.
 
Chính từ ngày đó trong đời cậu mới thực sự có một tia hy vọng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận