Ăn Vạ Bị Lật Xe

Vào ngày thứ tư của kỳ nghỉ lễ Quốc khánh, Thảo Hoa đến trạm nước chơi với Tưởng Uân.
 
"Uân ca, nhớ mày chết mất!" Bé mập vẫn trắng nõn mập mạp như vậy, vừa nhìn thấy Tưởng Uân liền lao vào ôm lấy cậu, gào thét nói: "Sao mày lại không có điện thoại di động cơ chứ, làm tao muốn nói chuyện với mày cũng không được!"
 
Tưởng Uân vội vàng đẩy cậu ta ra: "Mày làm gì vậy, cấm động!"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Thảo Hoa tên là Thảo Hoa, cậu ta quen Tưởng Uân từ khi còn học ở trường trung học số 16. Bọn họ đã quen nhau được 3 năm và là người bạn duy nhất của nhau.
 
Trên thực tế, Tưởng Uân và Thảo Hoa có tính cách hoàn toàn khác nhau, một người gai góc không sợ bất cứ điều gì, học hành tuy không tệ nhưng nghèo kiết xác và liều lĩnh, còn người kia nhát gan, không khác gì cái bánh bao mềm, học hành dốt nát, tuy không giàu có nhưng cha có mẹ, được lo đầy đủ cơm ăn áo mặc.
 
Quá trình quen biết của họ rất đơn giản, bởi vì Thảo Hoa vừa béo vừa nhát gan, từ nhỏ đã bị bạn học bắt nạt, lên cấp hai cũng không thoát khỏi số phận bị bắt nạt.
 
Ngày hôm đó, cậu ta lại một lần nữa bị các nam sinh chặn lại trong nhà vệ sinh nam, đang khóc lóc cầu xin sự thương xót, thì Tưởng Uân khi ấy như vị chúa cứu thế từ đâu xuất hiện, giải cứu cậu ta thoát khỏi một trận đòn.
 
Từ đó về sau, Thảo Hoa luôn sống dưới sự che chở của Tưởng Uân, hai đứa trẻ làm bạn với nhau, 3 năm cấp 2 cứ thế trôi qua, cũng không có gì là khó khăn.
 
Sau kỳ thi tuyển sinh cấp ba, Thảo Hoa thậm chí còn không đủ điểm tốt nghiệp cấp 2, không thể vào nối cấp 3, cậu ta chỉ có thể đi học trung cấp nghề, cậu ta chọn nghề đầu bếp món Trung với mục tiêu trở thành một đầu bếp bậc thầy sau khi tốt nghiệp.
 
Tưởng Uân nhập học 1 tháng, ngày nào cũng vừa học vừa làm, hai người không có thời gian để gặp mặt nói chuyện, bây giờ nhìn thấy bộ dạng vui vẻ của Thảo Hoa, Tưởng Uân cũng có chút kích động.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chú Cương Tử rất hiểu chuyện: "Tiểu Bân, hôm nay đừng làm việc, cùng bạn học ra ngoài vui chơi, dù sao cũng nghỉ mấy ngày, đừng mải lo chuyện kiếm tiền."
 
Thảo Hoa lập tức nói: "Cảm ơn chú! Uân ca, đi thôi, tao mời mày ăn ma lạt thang!"
 
Hai cậu bé rời trạm nước và đi ra khỏi thôi Nguyên Gia, ThảoHoa hỏi: "Uân ca, chúng ta đi đâu đây?"
 
Tưởng Uân không biết phải đi đâu, cậu nhớ đến cuộc trò chuyện giữa Chương Linh và Tiết Hiểu Dung.
 
Hình như hôm nay bọn họ sẽ đi xem phim, không biết họ xem ở đâu? Sau đó đi dạo ở bách hóa Thiên Dương.
 
Tưởng Uân hỏi Thảo Hoa, "Mày biết bách hóa Thiên Dương ở đâu không?"
 
"Biết, cách nơi này không xa." Thảo Hoa kinh ngạc, "Uân ca, mày cũng muốn đi dạo bạch hóa sao?"
 
“Không được sao?” Tưởng Uân đút hai tay vào túi quần, cúi đầu nhìn quần áo, tương đối sạch sẽ, không có một vết bẩn hay lỗ thủng nào, bộ móng trên tay trái cũng đã được Giả Tiểu Điệp tháo ra vào đêm hôm trước.
 
Thảo Hoa nói: "Tao đâu có nói không được, vậy chúng ta thôi, đi xe buýt hay là đi bộ?"
 
Tưởng Uân: "Đi bộ."
 
Thảo Hoa thở dài, quãng đường hai ba cây số thực sự quá khó khăn với bé mập.
 
——
 
Chương Linh cùng ba người bạn hẹn nhau đến cửa bách hóa Thiên Dương chơi, buổi trưa họ ăn pizza và mua sắm, 2 giờ chiều sẽ đi xem phim.
 
Trong khi đi dạo quanh quầy quần áo nữ, Tiết Hiểu Dung nắm lấy cánh tay của Chương Linh hỏi nhỏ, "Thứ sáu tuần trước sau khi tan học có phải cậu đi gặp học trưởng Kiều không?"

 
Chương Linh tim đập thình thịch, hỏi: "Sao cậu biết?"
 
“Có người nhìn thấy, rồi hỏi ta.” Tiết Hiểu Dung nói: “Hình như là ở học quán trà sữa bên ngoài trường, nhìn thấy 2 người đứng xếp hàng.”
 
Chương Linh nghĩ cũng không có gì phải dấu diếm nên lập tức thừa nhận: "Đúng vậy, học trưởng mời tớ uống trà sữa. Anh ấy đã hứa với tới từ lâu rồi. Chuyện này không phải cậu cũng biết sao?"
 
Tiết Hiểu Dung "xuỵt" một tiếng: "Mình biết, nhưng những người khác thì không."
 
Chương Linh hỏi: "Ai đã nhìn thấy?"
 
“Không biết là ai nhìn thấy, nhưng mà là Thẩm Mạn tới hỏi tớ.” Tiết Tiểu Dung hạ giọng nói: “cậu ta hỏi tớ học trưởng Kiều có phải là bạn trai của cậu không.”
 
Chương Linh khóe miệng giật giật: "Trời ạ. . . thế cậu nói thế nào?"
 
"Đương nhiên là nói không phải rồi!"
 
Chương Linh vì chuyện này rất khó chịu, ở trường cấp hai cũng có tin đồn rằng người ấy người nọ thích cô, nhưng cô luôn ngồi nghiêm túc học tập, không để tẩm đến những chuyện này. Nhưng hiện tại có chút khác biệt, cô đối Kiều Gia Đồng … không thể nói là hoàn toàn không có tâm tư. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nhưng Chương Linh xác định rất rõ ràng, trong lòng cô, cấp 3 phải lấy học tập làm ưu tiên hàng đầu, cho dù trong nhà có một cặp tình yêu chó con làm gương, cô cũng sẽ không vì thế mà bị ảnh.
 
Bên cạnh đó, cha mẹ cô đều là những học sinh có thành tích cao, cả hai đều tốt nghiệp thạc sĩ, Chương Linh đã có mục tiêu học tập từ lâu, cô cũng lấy bằng thạc sĩ làm mục tiêu phấn đấu.
 
Thấy Chương Linh không vui lắm, Tiết Hiểu Dung do dự nói: "Còn nữa, cậu có muốn nghe tiếp không?"
 
“Còn gì nữa?” Chương Linh thật sự kinh ngạc.
 
Tiết Hiểu Dung ngập ngừng nói: "Thẩm Mạn còn hỏi ... có phải Tiêu Lượng cũng thích cậu không?"
 
Chương Linh sắp sụp đổ: "Không phải Tiêu Lượng thích Hứa Thanh Di sao?"
 
"Tớ cũng nghĩ Tiêu Lượng thích Hứa Thanh Di!" Tiết Hiểu Dung cũng cảm thấy kỳ lạ, "Nhưng Thẩm Mạn nói rằng chính Tiêu Lượng là người đề nghị với cô Đặng để cậu tranh cứ vị trí MC thay vì HỨa Thanh Di."
 
“Vì sao?” Chương Linh khó hiểu.
 
Tiết Hiểu Dung nhún vai: "Tôi đoán vậy, có lẽ là do cậu ta cảm thấy Hứa Thanh Di sẽ không được chọn."
 
Chương Linh: "..."
 
Lý Tịnh và Tôn Diệu Lam đi trước, bước vào một quầy bán phụ kiện và đồ chơi cho bé gái, Tiết Hiểu Dung và Chương Linh cũng theo sau.
 
Họ không tiếp tục chủ đề vừa rồi nữa, tất cả đều cảm thấy vô vị. Trước quầy bán phụ kiện tóc, các cô gái lấy nhiều loại kẹp tóc và băng đô để thử.
 
Chương Linh bắt đầu nuôi tóc từ kỳ nghỉ hè, lúc này tóc cô đã dài đến nửa cổ, cô cố gắng buộc tóc ra sau đầu và hỏi Tiết Hiểu Dung: "Tóc tớ thế này đã cột được chưa?"
 
Tiết Hiểu Dung cười khúc khích: "Có, nhưng mà ngắn lắm, nhìn cứ như đuôi thỏ."
 
“Tớ để tóc ngắn hai năm rồi, đợi thêm một thời gian nữa là có thể buộc lên.” Chương Linh lấy ra mấy cái dây buộc tóc cùng kẹp tóc, sau đó tháo kính ra hỏi: “Tiểu Dung, cậu thấy tớ đeo kín xinh hơn hay tháo kính ra xinh hơn?"

 
Tiết Hiểu Dung nhìn cô một chút, sau đó gật đầu: "Tháo kính ra xinh đấy, sau này cậu đeo kính áp tròng đi."
 
Chương Linh mím môi cười, cầm lấy mấy cái dây buộc và kẹp tóc đi thanh toán.
 
Cạnh quầy tính tiền có một bức tường treo đầy móc khóa hình thú bông, Chương Linh nhìn thấy một con hươu cao cổ, cô đã giật mình lấy nó ra nhìn.
 
"Thật đáng yêu." Cô lật bảng giá, "Nhưng mà đắt quá."
 
Tôn Diệu Lam xếp hàng cùng cô hỏi: "Cậu thích hươu cao cổ à?"
 
"Ừ." Chương Linh nói, "Tớ cũng từng có một con hươu cao cổ, đã treo trên ba lô nhiều năm rồi, đó là quà ba tớ tặng, nhưng không may tớ làm mất rồi."
 
Tôn Diệu Lam hỏi, "Cậu muốn mua con khác không?"
 
Chương Linh lắc đầu: "Cái này đắt quá. Cho dù có mua thì cũng là ba tớ mua, tớ không muốn tiêu tiền linh tinh?"
 
Cô treo con hươu cao cổ trở lại tường, các cô gái trả tiền xong khoác tay nhau rời khỏi quầy.
 
Mãi cho đến khi họ rẽ vào góc phố, Tưởng Uân và Thảo Hoa mới bước vào quầy này.
 
Trước đó, hai chàng trai đang lang thang trong trung tâm mua sắm, Thảo Hoa ban đầu không biết Tưởng Uân muốn làm gì nên cậu ta lặng lẽ đi theo. Sau đó, cậu ta phát hiện ra Tưởng Uân đột nhiên trở nên lén lút, cậu ta nhìn kỹ hơn thì phát hiện ra, kia chẳng phải là Chương Linh đó sao? Vì yêu mà người này còn dám đến cả trung tâm thương mại sờ đồ. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
"Sao mày biết Chương Linh sẽ đến đây? Sao mày tìm được cô ấy?" Thảo Hoa đối với Tưởng Uân thần thông tràn ngập hâm mộ, vội vàng hỏi, "Uân ca, hôm nay mày có dự tính gì không? Tao sẽ giúp mày! Hay tí nữa vào thang máy tao vờ đụng ngã cô ấy… có điều, cô ấy có nhận ra tao không, chắc là không đi, lần đó tao chỉ đứng im không nói câu nào mà..."
 
Tưởng Uân cắt ngang sự tưởng tượng của tên mập: "Tao và Chương Linh là bạn cùng bàn."
 
Thảo Hoa: "Có lẽ cô ấy chỉ nhớ... cái gì?!"
 
Tưởng Uân kiêu ngạo hếch cằm: "Tao và Chương Linh là bạn cùng bàn, mày hiểu chưa?"
 
Thảo Hoa há hốc mồm.
 
Cậu ta đi theo Tưởng Uân hệt như một con chó nhỏ đang vẫy đuôi: "Uân ca, mày đã thêm Q.Q của cô ấy chưa?"
 
Tưởng Uân: "..."
 
Đkm, vẫn chưa nữa.
 
Ngoài việc giao nước, Tưởng Uân chưa bao giờ đến trung tâm mua sắm, bởi vì giá của ngay cả một đôi tất trong trung tâm mua sắm cũng không hợp túi tiền của cậu.
 
Tưởng Uân chưa bao giờ đến một cửa hàng bán đồ dùng như thế này, đứng trong cửa hàng, cậu khá bối rối khi nhìn thấy những đồ vật nhỏ xinh đầy màu sắc.
 
Cậu không ngờ mình gặp Chương Linh ở đây thật, bỗng nhiên gặp cô ở đây cậu không có dung khí đi ra bắt chuyện.
 
Cậu chỉ muốn biết Chương Linh thường chơi với bạn bè ở đâu.

 
Tưởng Uân đi vòng quanh, giả vờ cầm sản phẩm lên xem, một nhân viên trong cửa hàng đi tới hỏi: "Bạn nhỏ, có muốn mua quà cho bạn gái không?"
 
Thảo Hoa cười phá lên, Tưởng Uân lườm cậu ta một cái, trịnh trọng nói: "Em đi xem một chút."
 
Cô nhân viên kia đi rồi, Tưởng Uân nhặt một chiếc băng đô có tai thỏ đáng yêu lên, tưởng tượng Chương Linh đeo nó sẽ trông như thế nào, chắc là rất dễ thương.
 
Thảo Hoa nhắc nhở: "Uân ca, vừa rồi Chương Linh hình như còn đứng ở nơi đó."
 
Cậu ta chỉ vào quầy tính tiền, Tưởng Uân đi tới và nhìn thấy cả bức tường móc khóa búp bê động vật, cậu nhìn thấy con hươu cao cổ.
 
Tưởng Uân lấy con hươu cao cổ xuống và nhìn vào giá - 68 tệ.
 
“Mẹ kiếp, đắt như vậy?” Cậu nhìn đi nhìn lại con hươu cao cổ, thử xem nó có đáng giá này không — con hươu cao cổ này so với con của Chương Linh lớn hơn một chút, trông cũng khác, vẻ mặt nghiêm túc hơn, nhưng rất mềm mại, cầm trên tay cảm giác rất thú vị.
 
"Hả? Đây không phải Chương..." Thảo Hoa còn chưa nói xong, Tưởng Uân đã cắt ngang: "Câm miệng."
 
Chuyện đáng xấu hổ như vậy không thể nhắc lại nữa, Tưởng Uân nhìn chằm chằm vào con hươu cao cổ một lúc lâu, nghiến răng đi đến quầy thu ngân để thanh toán.
 
"Em có cần đóng gói không?" nhân viên thu ngân hỏi.
 
Tưởng Uân không hiểu: "Đóng gói cái gì?"
 
Cô thu ngân lấy ra một cái hộp giấy và một cái túi trong suốt đưa cho cậu xem: "Cái hộp năm tệ, cái túi ba tệ, tất cả đều buộc ruy băng và hoa, còn có một tấm thiệp chúc mừng."
 
Tưởng Uân suy nghĩ một chút nói: "Em lấy cái túi."
 
Cậu móc hết số tiền trong túi quần ra và đếm từng đồng đưa cho cô thu ngân.
 
Là tiền công đi giao nước ngày hôm qua, may mà cậu không để ở nhà, đều là tờ năm mười tệ, còn có cả xu. Sau khi trả tiền, cậu nhìn nhân viên thu ngân bỏ con hươu cao cổ vào túi, thắt chặt túi, buộc ruy băng hồng và hoa, cuối cùng cho một tấm thiệp chúc mừng cùng với một phong bì vào một chiếc túi nhựa.
 
Tưởng Uân cầm chiếc túi và rời đi, Thảo Hoa nhìn một màn này với biểu cảm hết sức vặn vẹo, chỉ một chiếc moc skhoas giá 68 tệ, một chiếc túi giá 3 tệ!
 
Tưởng Uân còn thực sự trả tiền mà không chớp mắt lấy một cái!
 
Lúc đó đã gần 1 giờ chiều, Thảo Hoa rất đói nên kéo Tưởng Uân đi ăn.
 
Trong trung tâm mua sắm quá đắt đỏ, bọn họ đi một đoạn tìm thấy quán Ma lạt thang cạnh chợ rau, họ gọi hai bát đầy ngồi ăn. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tưởng Uân không gọi nhiều đồ ăn, chỉ gọi 3 tệ bánh phở, cậu không muốn lợi dụng Thảo Hoa, đành phải ăn bao nhiêu cũng được.
 
Trong khi ăn, hai cậu bé trò chuyện, Thảo Hoa hỏi Tưởng Uân: "Học cấp ba có khó không? Ngày nào cũng phải làm bài kiểm tra à?"
 
Tưởng Uân húp mì, đáp: "Không đến nỗi, mới học, bài kiểm tra cũng không nhiều."
 
Thảo Hoa lại hỏi: "Uân ca, bây giờ thi m còn xếp hạng đầu nữa không?"
 
Tưởng Uân ngước mắt nhìn cậu ta, thầm nghĩ nếu cố gắng hơn nữa, có lẽ mình sẽ về đích cuối cùng.
 
Thấy cậu không trả lời, Thảo Hoa rất sáng suốt nên không nhắc nữa, cười nói: “Bây giờ mày với Chương Linh ngồi cùng một bàn, hai đứa mày đã thành bạn bè chưa, vụ kia cô ấy đã biết chưa?"
 
Tưởng Uân sửng sốt một chút, biết Thảo Hoa đang nói đến chuyện gì, cậu lắc đầu: "Không biết."
 
Thảo Hoa thắc mắc: “Sao mày không nói với cô ấy?”
 
"Nói cho cô ấy biết để làm gì?" Tưởng Uân cảm thấy Thảo Hoa thật sự rất ngu ngốc, "Trường trung học số mười sáu có nhiều chuyện tào lao đến nỗi viết được thành sách, nếu không thì tại sao tự nhiên cô ấy lại chuyển trường? Dù sao tao cũng sẽ không nói cho cô ấy biết, ở trường cấp 3 số 5 cũng không xảy ra những chuyện như vậy bao giờ."

 
Thảo Hoa cười lạnh nói: "Đúng vậy, cấp 3 số 5 là trường học tốt, không giống như trường tao, trường tao còn hỗn loạn hơn cả cấp 2 số 16 cơ. Ngày nào đi học tao cũng … thấp thỏm lo sợ."
 
Tưởng Uân mẫn cảm vô cùng, ngẩng đầu hỏi: "Lại có đứa nào bắt nạt mày sao?"
 
Thảo Hoa bĩu môi không dám nói, Tưởng Uân hỏi: "Tao hỏi mày, lại cóđứa nào bắt nạt mày sao?"
 
"Là, là … một thằng đần khối 11 chơi với mấy thằng lông bông bên ngoài trường học, trong trường thì bắt nantj người khác, tan học thì chặn đường tống tiền.” Thảo Hoa ảo não, khuôn mặt tròn đỏ bừng, "Tao bị cướp 2 lần rồi, mỗi lần trăm tệ, tao không dám mang tiền đi học nữa, nhưng bọn nó vẫn chặn tạo, bắt tao mỗi tháng giao nộp ra 200 tệ. "
Tưởng Uân tức giận đập bàn một cái "bang": "Mẹ kiếp, chúng nó dám thu phí bảo kê à!"
 
Chủ quán thò đầu ra quát: "Làm gì vậy? Không đánh nhau ở đây!"
 
Thảo Hoa bị chủ quán quát liền run lên, chớp chớp mắt, òa lên khóc: “Uân ca, huhuhu… tao phải làm sao bây giờ, mỗi tháng tao chỉ có 200 tệ tiền tiêu vặt đó thôi, giao nộp rồi tao biết sống thế nào…huhuhu..."
 
Tưởng Uân dùng khăn giấy lau miệng, hỏi: "Mày có báo chuyện này cho giáo viên biết không?"
 
Thảo Hoa gật đầu: "Tao nói rồi, vô dụng, thầy giáo cũng sợ gặp phiền phức bảo tao báo cảnh sát."
 
"Báo cảnh sát cũng không được sao?"
 
“Chỉ có tác dụng nhất thời thôi.” Thảo Hoa nức nở nói: “Mày nhĩ xem, tao còn học ở đó 3 năm lận, cảnh sát có thể quản chuyện này tận 3 năm lận sao?”
 
"Mày đã nói chuyện với cha mẹ mày chưa?"
 
“Không.” Thảo Hoa khịt mũi nhìn cậu, “Ba tao 3 ngày không đánh nổi một cái rắm, nói chuyện với ông ấy cũng vô dụng, hơn nữa ông ấy ngày nào cũng phải làm ca đêm. Tao cũng đã lớn ngần này rồi, lẽ nào còn mặt mũi kể với ba tao chuyện này?"
 
Tưởng Uân lại hỏi: "Có tất cả bao thằng bắt nạt màyi?"
 
“Thường là ba, có khi là bốn.” Thảo Hoa vừa khóc vừa nói: “Có lần tao chạy không được, bị bọn chúng đánh đau lắm”.
 
Cậu ta vén tay áo lên cho Tưởng Uân nhìn, trên cánh tay phải trắng nõn mập mạp của có một vết bầm tím lớn, sau khi bỏ tay áo xuống, cậu ta chỉ vào lưng mình, “Còn có vết bầm tím ở lưng và ở chân, tao bị đánh tơi tả, van xin không được, chỉ có giao nộp tiền ra mới được tha ”.
 
Tưởng Uân nhìn cậu ta, cậu biết nếu không phải bị bắt nạt không chịu được nữa, Thảo Hoa sẽ không tìm cậu cầu cứu. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hôm nay hai người cùng nhau chơi mấy tiếng đồng hồ, đến tận bây giờ Thảo Hoa mới nói chuyện này, hiển nhiên là cậu ta giằng co rất lâu, sợ cậu gặp rắc rối.
 
Nhưng không tìm cậu, Thảo Hoa còn có thể tìm ai? Bé tóc xoăn là người bạn duy nhất của cậu ta, và cậu ta cũng là bạn duy nhất của cậu.
 
Ở bên nhau tròn ba năm, cả hai đều biết hết những bí mật nho nhỏ của nhau, Thảo Hoa đối với cậu thật sự rất tốt.
 
Tưởng Uân hỏi: "Bọn chúng thường tới tìm mày lúc nào, mày biết không? Tao không thể ngày nào cũng đến trường mày canh được."
 
Thảo Hoa ngơ ngác nhìn cậu, hỏi: "Uân ca, mày định giúp tao à?"
 
Tưởng Uân sốt ruột: "Đừng nhiều lời nữa, tao hỏi mày bọn nó thường đến tìm mày vào thứ mấy?"
 
“Bình thường là thứ hai.” Thảo Hoa nói: “Đầu tuần, thường mọi người sẽ có nhiều tiền hơn.”
 
Tưởng Uân cười lạnh một tiếng: "Tên mập ngu ngốc mày xem ra đầu óc vẫn còn biết tính toán, được rồi, nghỉ lễ xong thứ 2 tao đến trường mày, xem có gặp được không, tao giúp mày giải quyết chuyện này."
 
Thảo Hoa cổ vũ: "Uân ca, tao cảm thấy mày nhất định có thể đánh bại bọn nó!"
 
"Thật sao?" Tưởng Uân nhớ lại trận chiến trước đây với Tiêu Lượng, cậu còn không dám xuống tay quá nặng, nếu không với vóc dáng bên ngoài cường tráng bên trong yếu mềm của Tiêu Lượng, cậu sợ cậu đánh ngã lớp trưởng ngay từ cú đấm đầu tiên.
 
Cậu cười lạnh, động đậy khớp ngón tay, phát ra tiếng “cạch cạch”: “Lâu rồi tao không vận động gân cốt.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận