Ăn khuya

Châu Cẩm đi rất xa mà không rõ đích đến. Cô không hẳn là không muốn về nhà, chỉ là không muốn trở về lúc này để đối diện với những lục đục trong gia đình.
 
Còn chưa đến một năm nữa là cô sẽ rời khỏi đó rồi, cô an ủi mình như vậy.
 
Một trận mưa thu rét căm căm, cơn mưa buổi sáng khiến nhiệt độ đêm nay giảm xuống. Chiếc lá bị gió cuốn bay, giẫm dưới chân phát ra tiếng “xoạt xoạt”.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Châu Cẩm cứ thế giẫm lấy nó đi thẳng về trước, ngẩng đầu lần nữa thì phát hiện đã đến trước cửa hàng tiện lợi.
 
Cô vào trong mua một bình sữa đậu nành nóng, khi nhìn thấy nhân viên cửa hàng lấy khui để mặt nắp bình, cô chợt nhớ về nước ngọt vị dứa ngày hôm qua.
 
“Cảm ơn.”
 
Châu Cẩm cảm ơn, rồi ngồi xuống bàn ăn công cộng cạnh cửa sổ.
 
Cô lục lọi trong ngăn cặp sách, rất lâu sau cảm nhận được tay bị cứa, cô lấy nắp chai ở dưới cùng kia ra. 

 
Hôm qua sau khi nhặt lên, chẳng biết ma sui quỷ khiến thế nào mà cô lại bỏ nó vào trong cặp.
 
Có lẽ bởi vì trên đó có hàng chữ “Thêm một chai nữa”, khiến cô cho rằng đây là may mắn bất ngờ, đáng để cất giữ.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nắp chai kia màu xanh dương, dường như cón đang phát ra những tia sáng lấp lánh.
 
*
 
Đêm nay Chung Nghiên Tề không đến quán bar, chín giờ anh đã bị gọi điện kêu về nhà.
 
Anh tưởng rằng gọi điện trễ vậy là có chuyện gì quan trọng, không ngờ khi anh dừng xe ở gần cửa mới biết ba anh, Chung Quốc Cường muốn giới thiệu bạn gái cho anh.
 
Ba anh chọn ra tấm ảnh của mấy cô gái bày một hàng trên bàn trà, bảo Chung Nghiên Tề chọn ra hai cô gái vừa ý để đi xem mắt.
 
Anh thiếu kiên nhẫn nhất là đối phó với những chuyện này, giọng nói trở nên lạnh lùng: “Có thể đừng nhúng tay vào việc của con được không.”
 
“Con về Hoa Lâm Giang Sơn ngủ, tuần sau sẽ đến ăn cơm với ông nội.”
 
Chung Nghiên Tề để lại câu nói này, chẳng quan tâm tiếng mắng chửi tức giận của ba mình, cứ thế quay người rời đi.
 
Thế là tối nay giải tán trong sự bất hoà.
 
Trên đường lái xe, Chung Nghiên Tế lục thuốc lá, nhưng lục khắp túi quần và hộp đựng đồ cũng không tìm được. Anh nhìn đồng hồ, chậm rãi lái xe vào cửa hàng tiện lợi mở cửa hai mươi tư giờ.
 
Trong cửa hàng không còn thuốc lá Đăng Hỷ Lộ mà anh thường hút, Chung Nghiên Tề bảo nhân viên lấy đại một bao Nhuyễn Trung Hoa. 
 

Động tác của anh nhìn có vẻ bực dọc, quét mã xong bèn nhanh chóng rời đi.
 
Chung Nghiên Tề dừng chân trước cửa. Gió hôm nay có hơi lớn, bật lửa quẹt hai lần mới lên. Khói thuốc lá chậm chậm hít vào trong phổi, cảm giác phiền muộn bực dọc kia mới bình ồn lại.
 
Hai bữa nay anh nghỉ ngơi không tốt, cảm xúc của anh lộn xộn, quầng thầm dưới mắt khiến đáy mắt cũng chẳng được rõ ràng nữa.
 
Anh đứng một chỗ hút vài hơi, lúc đang muốn rời đi, ánh mắt nhìn ra xa thì thấy một bóng dáng quen thuộc.
 
Cô gái mặc bộ đồng phục trường xanh trắng ngồi xổm ở bên tường, thân hình cô có hơi yếu ớt, khẽ loạng choạng. Phía sau có đeo một cái cặp sách màu đen giống như muốn đè ngã cô vậy.
 
Chung Nghiên Tề nheo mắt, rồi lại hít một hơi thuốc.
 
Anh có phần hứng thú, từ từ đi lại bên đó.
 
Châu Cẩm đứng dậy, sau khi bọc mảnh giấy trong tay lại, thì vứt miếng thịt hun khói vào trong bụi cỏ.
 
Chú chó lang thang thò đầu ra, rồi lại dè dặt rụt đầu lại.
 
Thực ra, Châu Cẩm không thích lại gần động vật nhỏ, lúc này cô cũng không dám đến quá gần nó.
 

Nhưng ở trong tiệm, thông qua ô cửa kính cô nhìn thấy nó cứ đi loanh quanh bên ngoài, khiến người ta nổi lên lòng thương xót.
 
Châu Cẩm đã bình tĩnh hơn nhiều, cô định trở về nhà.
 
Cô xoay người, suýt chút đã bị thân hình cao to phía sau làm giật mình.
 
Khó khăn lắm mới nuốt xuống tiếng hét sắp phát ra, lại bởi vì người trước mặt mà trái tim bắt đầu đập thình thịch.
 
Cô cúi đầu theo phản xạ, ánh mắt có ý tránh né người đàn ông này.
 
“Anh Bảy.”
 
Cuối cùng Châu Cẩm giả vờ như không có chuyện gì mà chào hỏi anh.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui