Ăn khuya

Trong cơn gió lạnh giá, cô có hơi run lên, cố gắng khống chế giọng nói đang run rẩy của mình. Thân hình của Chung Nghiên Tề hệt như một đám mây đen, bao trùm trước mặt cô, mang theo cảm giác áp bức khiến người ta bất an trong lòng.
 
Chung Nghiên Tề giẫm tắt điếu thuốc, ánh mắt hứng thú quan sát cô.
 
Ngón tay trái của anh lại ma sát lần nữa, như đang nhớ lại cảm giác đụng chạm lúc trước. Hình xăm trên cổ tay cũng lay động theo động tác của anh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Giờ này còn chạy đến đây cho chó ăn?” Khoé môi anh khẽ cong lên, khiến cô có phần không hiểu được ý của anh.
 
Đôi hàng mi như lông vũ rũ xuống che đi cảm xúc trong ánh mắt của Chung Nghiên Tề, giọng nói khàn khàn vang lên: “Cô không sợ bị bắt đi à?”
 
Châu Cẩm lắc đầu, trong lòng như đang đánh trống, còn cả sự kỳ lạ khó nói rõ được.
 
Mùi đất thoang thoảng trong không khí. Gió đang kêu ẫm ĩ, thôi bày những chiếc lá, “loạt xoạt” mãi không dừng. Trong thời tiết mây đen giăng mịt, ngay cả ngôi sao cũng chẳng thấy đâu, nhưng dường như có một điểm sáng nơi góc tường.
 
Cô muốn nói gì đó, nhưng lại sở làm ảnh hưởng khung cảnh này.
 

Châu Cẩm ngẩng đầu, lộ ra chiếc cổ trắng nõn nã, khuôn mặt xinh đẹp như cây dành dành đọng sương ban mai. Đôi môi cô đỏ mọng, ánh mắt ướt át nhìn anh, có chút thuộc về cảm giác ngô nghê của thiếu nữ.
 
Có lẽ cô không biết dáng vẻ hiện giờ của bản thân là gì, thật khiến người ta muốn…
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bắt đi.
 
Tốt nhất là ở trên chiếc giường mà anh thân thuộc, tấm ga giường trắng xoá, làm ướt đẫm nó.
 
“Chị!”
 
Giọng nói gấp gáp của thiếu niên truyền đến, khiến bầu không khí mờ ám này dần thanh tỉnh lại, cho đến khi nó biến mất hoàn toàn.
 
Châu Cẩm còn chưa lấy lại tinh thần, cổ tay đã bị kéo dang bên cạnh, lảo đảo một bước.
 
“Em làm gì thế!” Cô quan sát ánh mắt của Châu Gia Hạo không còn mơ hồ như ban nãy nữa, ngoại trừ lạnh nhạt, cũng chỉ còn lạnh nhạt.
 
Nhìn Châu Gia Hạo có vẻ rất tức giận, cậu dùng sức trừng mắt nhìn người đàn ông bên cạnh như đang nhìn kẻ địch.
 
“Vậy chị đang làm gì vậy? Nửa đêm nửa hôm đi hẹn hò với đàn ông à?” Cậu đỏ bừng mắt, vẻ mặt hung dữ, nói năng không chút chừng mực.
 
Trước giờ Châu Gia Hạo ăn nói rất cay nghiệt, chưa từng suy nghĩ cho người khác, cứ phải so đo cao thấp, câu nào khó nghe là nói câu đó.
 
Châu Cẩm dùng sức hất tay cậu ra, cất cao giọng nói: “Chị làm gì không cần em lo, bất cứ ai cũng không quản được chị!”
 
Ở trước mặt Châu Gia Hạo, cô đã không còn vẻ dè dặt nịnh nọt như ở trước mặt ba mẹ, cũng không còn dáng vẻ thấp thỏm lo lắng của cô gái như ở trước mặt Chung Nghiên Tề nữa. Giờ đây cô chỉ còn lại những câu nói mắng chửi cậu mà thôi.
 
“Em là em chị, sao em lại không quản chị được? Chị còn nói những lời nữa em sẽ mách mẹ!”
 

Trong mắt cậu mang theo sự bướng bỉnh, hung dữ trả lời cô.
 
Nghe được câu nói này, Châu Cẩm đột nhiên ngây ngốc. Vẻ mặt cô bỗng trở nên mơ màng, cả người hệt như quả bóng bị đâm, nhanh chóng xì hơi.
 
Cô lại trở về là Châu Cẩm kia.
 
Châu Gia Hạo bắt đầu không quan tâm đến ý muốn và phản kháng của cô, cứ thế kéo cô đi ra vỉa hè.
 
Châu Cẩm im lặng giãy giụa, nhưng cô không thể chống lại sức mạnh của con trai.
 
“Đợi chút.”
 
Cuối cùng Chung Nghiên Tề lười biếng mở miệng, mí mắt khẽ rũ xuống, ánh mắt anh nhìn sang có vẻ lạnh lẽo mà tẻ nhạt.
 
Châu Cẩm và Châu Gia Hạo đang trong tư thế lôi kéo nhau.
 
Anh bước lên trước, tay đặt trên vai Châu Gia Hạo, sau đó mỉm cười: “Dù có là chị em thì cũng nên chú ý đến động tác của bản thân.”
 
Sau đó dùng lòng bàn tay nhấn xuống, không hề giữ chút thể diện nào.
 
Châu Gia Hạo đau đớn, nhanh chóng buông cánh tay giữ chặt bả vai của Châu Cẩm ra.

 
Châu Cẩm cúi đầu, mím chặt môi. Ở góc độ của Chung Nghiên Tề, anh chỉ thấy được xoáy tóc trên đỉnh đầu của cô.
 
“Mẹ nó…”
 
Châu Gia Hạo muốn lao đến đánh người, nhưng thấy Châu Cẩm ở bên cạnh chẳng quan tâm đến ai, bèn quay người rời đi.
 
“Chị!”
 
Cậu nhanh chóng chạy lại chỗ Châu Cẩm, còn không quên quay đầu mấp máy khẩu hình câu chữ “mẹ mày”.
 
Châu Cẩm chỉ muốn tránh xa trận cãi vã này.
 
Có một người em trai, một cặp ba mẹ như vậy, dường như đang nhắc nhở cô rằng cuộc sống của mình có bao nhiêu là kinh khủng.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận