Bọn họ bị dẫn đến văn phòng của tổ chủ nhiệm lớp mười hai, thầy Đổng chủ nhiệm lớp Châu Cẩm đang nói chuyện với học sinh ở bên trong.
Chủ nhiệm Thịnh đã quá quen mặt với học sinh đến Châu Gia Hạo này, lâu lâu giữa các thấy cô cũng sẽ nói đến cậu, cho nên thái độ của ông cũng không hẳn là rất tốt.
“Thầy Đổng, đây là học sinh của lớp thầy.” Chủ nhiệm Thịnh đẩy mắt kình, nói: “Để cô Tiểu Lục nói thầy nghe mọi chuyện như thế nào.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lục Man ở bên cạnh mỉm cười: “Thầy Đổng, chuyện cụ thể thì tôi cũng không rõ, chỉ là sau khi hết tiết tôi vừa ra khỏi lớp đã thấy hai em ấy đang cãi nhau, bạn nam này còn đưa tay muốn đánh người…”
“Em không có.” Châu Gia Hạo xen vào.
Lục Man nhìn cậu, không thèm để ý đến.
Thầy Đổng cảm thấy kỳ lạ. Châu Cẩm là học sinh ngoan, trước giờ chưa từng gây chuyện thị vì. Bởi vì tính cách khiêm tốn nên cảm giác tồn tại ở trên lớp không mạnh lắm.
“Cũng may cô Lục đã ngăn lại rồi.” Chủ nhiệm Thịnh sau khi nghe được thì gật đầu mỉm cười, vết châm chim lộ đầy nơi khoé mắt.
“Không có, chỉ là đúng lúc tôi đụng phải thôi.” Lục Man không nói nhiều thêm, giơ cuốn sách giáo khoa Anh văn trên tay: “Vậy chủ nhiệm Thịnh, thầy Đổng, tôi đi trước đây, lát nữa còn có tiết dạy.”
Có lẽ Lục man đã nghe thấy gì đó, nhưng không hề làm lớn chuyện mà giải vây giúp cho Châu Cẩm, điều này khiến cô có ấn tượng rất tốt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thời gian mấy thầy cô nói chuyện, Châu Gia Hạo dời sang một bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: “Chị hài lòng chưa?”
Châu Cẩm rũ mắt cúi đầu, hận không thể che đi lời nói của cậu.
Vừa nãy quả thực cô không kìm chế được cảm xúc, gây nên chuyện cười giữa chốn đông người. Mà lòng tự tôn của cô rất mạnh mẽ, trước giờ cô không muốn để bạn học biết được những chuyện trong gia đình mình.
Châu Cẩm không muốn trở thành tiêu điểm, cũng không muốn là một trò cười.
“Lát nữa em đừng có ăn nói lung tung.” Cô nghĩ một lúc, nói ra lời cảnh cáo.
Châu Gia Hạo hừ một tiếng, chế giễu: “Lúc này biết sợ rồi à?”
Vẫn còn một nguyên nhân khiến cô không muốn mọi chuyện bại lộ là vì Châu Cẩm sợ thầy Đổng sau khi biết được sẽ liên lạc với ba mẹ Châu đến đón cô về. Hiện tại cô đã có chốn đi, càng không muốn đụng chạm vào bất cứ chuyện gì của căn nhà đó nữa, chỉ muốn bình yên tốt nghiệp.
Lúc này, thầy Tưởng chủ nhiệm lớp của lớp 10/5 chạy vào, vẻ mặt gấp gáp, mới vào đã hỏi: “Chủ nhiệm Thịnh, em ấy lại làm gì nữa vậy?”
Vẻ mặt Châu Gia Hạo xem thường, chỉ nhìn một cái đã ưỡn thẳng lưng, dáng vẻ cây ngay không sợ chết đứng.
Chủ nhiệm Thịnh gọi hai người lần lượt kể mọi chuyện, Châu Cẩm kiên trì nói chỉ là bạn bè cãi vã nhỏ nhặt mà thôi.
“Chủ nhiệm Thịnh, đây là chị em.” Châu Gia Hạo lười nhác phản bác: “Chị ruột, cùng một hộ khẩu.”
Cậu dùng sức nhấn mạnh hai chữ “chị ruột”, khi nói còn cố ý nhìn sang Châu Cẩm, thái độ khiêu khích.
Châu Cẩm giả vờ như không nhìn thấy, Môi cô vô cùng nhợt nhạt, đuôi mắt phiếm hồng, nhưng ánh mặt lại rất kiên định.
“Chủ nhiệm Thịnh, chị em không học được cái tốt, lại thích đi cùng người đàn ông xa lạ đến quán bar, mới dạy dỗ vài câu đã bỏ nhà ra đi. Em làm em trai, tức giận chút thì quá đáng sao ạ?” Cậu nói như lẽ dĩ nhiên.
Gần như mỗi lần thi cử Châu Cẩm đều là hạng nhất, trước giờ chưa từng xảy ra những chuyện đại loại như vậy, ngay cả lời đồn cũng không có, bạn bè đánh giá cô đều rất tích cực. Ngược lại, Châu Gia Hạo cúp học, đánh nhau, còn hết lần này đến lần khác cãi thầy giáo. Chủ nhiệm sẽ tin lời ai, nhìn là biết ngay.
Châu Cẩm khi gặp ba thầy thì vẻ mặt như bình thường, cô đoán bọn họ sẽ không tin những lời nói của Châu Gia Hạo, thể là hơi yên tâm.
Cô nói: “Em không có.”
Giọng điệu khẳng định.
Nào ngờ Châu Gia Hạo gật đầu, cười: “Ừ, chị không có?”
“Vậy thầy gọi điện thoại hỏi ba mẹ em đi. Có hay không mọi người tự khắc rõ, phụ huynh sẽ không nói dối phải không?” Cậu nhìn sang thầy Đổng, lại nói với chủ nhiệm Thịnh: “Vấn để tác phong kỷ luật nghiêm trọng này, chủ nhiệm Thịnh, thầy phải quản đi đó.”
Cậu ra vẻ đau lòng, buồn khổ, dường như thật sự đang làm chuyện chính nghĩa, tố giác bạn học vậy.
Chớp mắt lòng Châu Cẩm hoảng loạn. Cô có thể hung hăng với Châu Gia Hạo, có thể chỉ trích cậu, nhưng khí đối diện với ba mẹ Châu, tính cách lấy lòng được nuôi dưỡng suốt mười mấy năm nay lại trỗi dậy theo tiềm thức, khiến cô nghẹn ngào.
Cô rất sợ phải đối mặt trực diện với ba mẹ Châu, luôn có cảm giác bất lực sâu sắc.
Chủ nhiệm Thịnh gật đầu, cảm thấy chuyện này vẫn nên tìm phụ huynh để nói chuyện mới có thể nói rõ được. Hiện giờ Châu Cẩm đang trong giai đoạn quan trọng nhất của thời trung học, không thể hỡ hững được, phải duy trì tâm thái ổn định mới có lợi cho việc học.
Thế là ông chuẩn bị bảo thầy Đổng liên lạc với phụ huynh của hai người.
“Chủ nhiệm Thịnh” Lúc này một giọng đàn ông bên cạnh đột nhiên chen vào: “Người hôm đó ở quán bar với Châu Cẩm là em.”
Sau hoảng loạn, Châu Cẩm lại ngây ra, nhìn về phía sau thầy Đổng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...