Ăn khuya


Châu Cẩm tức giận đỏ bừng mặt, cất lời: “Ba mẹ? Hai ngày chị không về, bọn họ có tìm qua chị không? Sợ là họ còn vui vì chị không về nữa là đằng khác.”
 
“Cũng chẳng cần em phải ở đây giả vờ giả vịt nữa.” Cô nói nhanh: “Nếu họ thật sự lo lắng cho chị, rõ ràng họ có thể báo cảnh sát. Hai bữa nay chị vẫn luôn ở Dịch Sơn, sao không có ai đến tìm?”
 
“Còn nữa, những hành vi mà em làm cũng khiến chị cảm thấy buồn nôn.” Châu Cẩm thấy sắc mặt của Châu Gia Hạo ngày càng tệ đi, lòng cô vô cùng sung sướng: “Em đừng tưởng bản thân vô tội, khi em trơ mắt đứng nhìn, và cả khi em vênh mặt hất cằm sai khiến, chị đều nhớ rõ rõ ràng ràng. Em chính là đồng phạm lớn nhất! Rõ ràng là người được hưởng lợi ích, nhưng hết lần này đến lần khác muốn chị nhường bộ…”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Chị thà không được mấy người nuôi dưỡng! Chị đã chịu đựng mọi người quá đủ rồi…”
 
Giọng nói của Châu Cẩm không biết từ lúc nào đã trở nên nghẹn ngào.
 

Ngày thường Châu Cẩm che giấu cảm xúc rất tốt, chỉ cô biết được bản thân dễ dàng ấm ức và buồn tủi đến mức nào. Nhiều khi cũng không hẳn là tính toán thật, nhưng cũng rất khó khống chế cảm xúc đột ngột ập đến.
 
Không ngờ cảm giác nói hết nỗi lòng lại sướng đến vậy. Châu Cẩm cảm thấy những ấm ức, phiền muộn mà bản thân tích tụ qua nhiều năm được phóng thích ra ngoài, lồng ngực đã không còn cục đá đè nặng, bỗng cảm thấy vô cùng dễ chịu. Căm giác sung sướng trước nay chưa từng có, những vệt nước nơi khoé mắt đã chẳng là gì nữa, rõ ràng cô đang vô cùng vui sướng.
 
Hành lang người qua lại đông đúc, dù có cố hạ thấp âm lượng thì vẫn vào trong tai của một số người, đám học sinh đi đi lại lại đều nhìn sang phía này.
 
Sự dơ dáy bẩn thỉu đột nhiên được lôi ra ánh sáng, xé rách một lỗ, mủ không ngừng chảy, toả ra một mùi hôi thối lâu năm. Châu Cẩm ngâm mình trong nơi này, đã không còn đường lui nữa.
 
Lúc này Châu Gia Hạo hơi trừng mắt, vẻ mặt ngạc nhiên. Từ nhỏ đến lớn, tính cách của Châu Cẩm rất trầm tĩnh, dù có chịu ấm ức, cô cũng nhẫn nhịn hoặc là tự mình tiêu hoá, gần như không nói ra những lời nặng nề. Không ngờ chỉ mấy tháng ngắn ngủi cô dường như đã trở thành một người khác, rốt cuộc là nhờ ai mà cô có thể nói ra những lời lẽ cay nghiệt, khó nghe đến như vậy?
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cậu nhìn xung quanh, phát hiện có người đang chỉ chỉ trỏ trỏ, vẻ mặt xem thường hoặc coi khinh. Giọng nói của bọn họ rất nhỏ, nhưng Châu Gia Hạo nghĩ chắc bọn họ đều nói những lời chế nhạo. Cậu cảm thấy vô cùng mất mặt.
 
Lửa giận sộc thẳng lên não, Châu Gia Hạo đưa tay muốn đẩy Châu Cẩm: “Chị em miệng cho em…”
 
Hệt như hôm nào đó của hai tháng trước, cậu cũng giơ tay như vậy, muốn sử dụng bạo lực với cô. Thời tiết hôm nay rất đẹp, mắt trời sáng chói, khoảnh khắc đó khiến Châu Cẩm cảm thấy không chân thực, hai khung cảnh giao thoa trước mắt cô.
 
Châu Gia Hạo không biết mục đích mình giơ tay để làm gì, có lẽ chỉ nóng lòng muốn Châu Cẩm im lặng, mà cậu lại chọn cách làm dứt khoát hơn theo bản năng. Mỗi câu nói của cô đều đâm vào người cậu, khiến cậu cảm thấy mọi thứ mình hy sinh đều là vô nghĩa.
 

Nếu Châu Cẩm biết được độc thoại nội tâm của Châu Gia Hạo cũng sẽ cảm thấy kỳ lạ. Hy sinh? Cậu dã hy sinh cái gì?
 
Xung quanh ồn ào, có nữ sinh nhìn thấy Châu Gia Hạo đưa tay lên, ý thức được gì đó bèn kêu thét lên.
 
Bỗng một tiếng “bốp”, mu bàn tay của Châu Gia Hạo bị đánh, nhanh chóng lướt qua không trung. Cậu ngây ngốc.
 
Lục Man đứng ở một bên, tay phải còn đang giờ cuốn sách giáo khoa Anh văn chưa kịp bỏ xuống.
 
“Bạn học này, em lớp nào vậy?” Cô ấy nhìn qua hai người: “Trong giờ học lại ở đây ồn ồn ào ào, còn muốn động tay động chân? Cùng cô đến tìm chủ nhiệm Thịnh hết.”
 
Chủ nhiệm Thịnh là chủ nhiệm của khối mười hai, chuyên kiểm tra vấn đề tác phong, kỳ luật của học sinh trong và ngoài trường. 
 
Lục Man đi đôi cao gót bảy phân, mùa đông cô ấy cũng mặc một chiếc váy dài siết eo. Cô ấy trang điểm nhẹ, đôi môi diễm lệ, mái tóc uốn sắc vén sang một bên, trông rất có khí thế.
 

Châu Gia Hạo hệt như một chú bê con tức giận nhìn người phụ nữ trước mặt. Trước giờ cậu hung hăng, coi trời bằng vung, trong mắt không có thầy cô quen rồi, thậm chí ngay cả chủ nhiệm lớp cũng từ bỏ cậu, chỉ đành nhắm một mắt, mở một mắt cho qua.
 
Lục Man cứ nhìn cậu như vậy, ánh măt kiên định, dường như ai cũng không lay động được quyết định của cô ấy.
 
Mà cô ấy là một giáo viên nữ, không thể lôi kéo giống giáo viên nam được, vì vậy khung cảnh nhất thời trở nên cứng ngắc.
 
Mãi cho đến khi chủ nhiệm Thịnh đi tuần tra buổi học đến lầu bốn, mới phá vỡ bầu không khí cứng ngắc này.
 
Châu Cẩm cắn môi, cúi đầu không biết đang nghĩ gì.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận