Ăn khuya

Châu Gia Hạo thấy ba mẹ nói cũng kha khá rồi, lúc này mới “có lòng tốt” đứng ra đặt dấu chấm hết cho vở kịch này.
 
Mẹ Châu còn nhiều điều muốn nói, nhưng thấy con trai đã mở miệng, cũng đành trở về phòng.
 
Cửa phòng ngủ đã được đóng vào, chỉ còn lại hai người ở phòng khách, im lặng đối mặt với nhau.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cuối cùng, Châu Gia Hạo đánh vỡ sự yên ắng này trước.
 
“Chị, anh ta không phải người tốt, chị phải tránh xa anh ta một chút, có biết không?” Cậu tỏ vẻ bình thường, dường như những gì ban nãy chưa từng xảy ra.
 
Châu Cẩm cảm thấy người trước mắt thật xa lạ.
 
Châu Gia Hạo của lúc nhỏ, dù có nghịch ngợm, bướng bỉnh, nhưng vẫn chỉ là một đứa con nít, không đến nỗi xấu xa.
 
Nhưng cậu của hiện tại, dường như để thay đổi thành một con người khác. Ánh mắt nhìn cô tràn đầy cảm xúc khó hiểu, khiến người ta rét run.
 
Trong tiềm thức, cô phát giác được điểm đáng sợ của Châu Gia Hạo.

 
*
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một thời gian sau, trong nhà đã không còn ai nhắc đến chuyện hôm đó nữa. Bọn họ dường như đã ngầm hiểu Châu Cẩm sẽ “hiểu chuyện” giống trước đây.
 
Những lục đục ẩn giấu dưới cuộc sống yên bình, trên khuôn mặt cô không hề biểu hiện ra sự khác thường, nhưng lại giống như sự tĩnh lặng trước khi giông bão đến, chờ đợi sự xé nát cuối cùng.
 
Châu Cẩm không có tâm tư nghiễn ngẫm suy nghĩ của ba người, mà một lòng chuyên tâm vào học hành.
 
Đồng thời, cô cũng không đến những bữa tiệc của Viên Trĩ nữa.
 
Nguyên nhân không gì khác, chính là cô không muốn gặp mặt Chung Nghiên Tề mà thôi.
 
Châu Cẩm nghĩ giữa hai người họ chỉ là hai đường thẳng song song, không có điểm chung. Những chuyện xảy ra trước đây chỉ là tình cờ, biết dừng lại đúng lúc mới có lợi nhất cho cô hiện tại.
 
Nhiều khi tan học khỏi lớp tự học buổi tối, cô có đi ngang qua tiệm đồ nướng, mọi chuyện xảy ra ở lần gặp đầu hệt như những thước phim đã cũ đang phát trong đầu cô.
 
Nhưng cô chỉ lặng lẽ nhớ về nó, rồi lại lặng lẽ cất nó đi vào trong kỳ ức.
 
*
 
Thời gian trôi qua rất nhanh, giờ đây đã bước vào tháng mười một, bắt đầu bước vào mùa đông.
 
Hồng Thành Lâm Hải, cho dù ánh mặt trời có ấm nóng, thì phần lớn cũng vẫn rét lạnh như cũ.
 
Hai bên đường ở chợ Dịch Sơn trồng đầy những gốc cây bạch quả và dạ hợp. Lúc này lá cây đã rụng gần hết, gió bắc thổi đến, nhánh cây trơ trọi rơi đầy xuống đất.
 
Thành phố du lịch Hải Tân dần bước vào mùa vắng khách, tiếng người ồn ào náo nhiệt ở con phố cổ cũng thưa thớt, ban ngày càng thêm im ắng.
 
Tiệm đồ nướng và tiệm “Ngủ Đông” mà sở chiêu đãi mở ra, nằm sát cạnh nhau, việc làm ăn buôn bán vắng vẻ.

 
Khi thời tiết ngày càng lạnh dần, trạng thái của Chung Nghiên Tề cũng trở nên không ổn định.
 
Dạo gần đây anh không bận, nhưng gần như là không trở về Hoa Lâm Giang Sơn ngủ.
 
Mỗi ngày khi đến tám chím giờ tối anh sẽ đến phòng nghỉ của quán bar, cho đến chiều ngày hôm sau mới đi ra. Suốt khoảng thời gian đó anh chẳng ăn uống gì, chỉ nằm trong đó ngủ đến tỉnh, tỉnh rồi lại ngủ tiếp.
 
Những người làm lâu năm cho nhà họ Chung đều biết, cảm xúc của Chung Nghiên Tề thay đổi theo mùa, thời tiết càng lạnh, thì anh càng dễ mất khống chế.
 
Bác sĩ tư nhân bắt đầu thường xuyên ra vào phòng nghỉ ở quán bar, đám người làm cũng đều thấy rõ, âm thầm bàn luận sau lưng.
 
Lý Tịnh đến thường xuyên, mỗi lần đều rất vội vàng, anh ta xách theo một chiếc túi màu đen nhám. Anh ta đều là mang đồ đi vào, tay không trở ra, muốn nghiên cứu trong đó là gì cũng chẳng được.
 
Rèm cửa sổ trong phòng nghỉ được đóng kín, một mảnh tối đen. Mỗi lần Lý Tịnh đi vào đều phải dùng đèn pin chiếu sáng.
 
Bên trong là một bãi lộn xộn, chai rượu không lăn khắp mặt đất, mùi của nó sộc thẳng vào mũi.
 
Chung Nghiên Tề nằm ở trên giường, nửa mặt vùi vào trong gối, chăn đắp lên người. Chỉ để lộ ra một nửa khuôn mặt, góc cạnh rõ ràng.
 
Anh để trần thân trên, một cánh tay duỗi tháng, đặt ở mép giường. Những sợi gân ở mu bàn tay nhô lên, nhấp nhô theo hơi thở của anh.
 
Lý Tịnh không dám quấy rầy, anh ta đặt chiếc túi đen ở tủ đầu giường, rồi lặng lẽ lui ra ngoài.
 

Trong khoảng thời gian đó, Chung Nghiên Tề có tỉnh dậy một lần.
 
Anh nằm mơ thấy ác mộng, sau lưng đổ một tầng mồ hôi, gần như muốn thấm ướt cả tấm chăn.
 
Cảm giác quá chân thực, anh lại bắt đầu đau đầu.
 
Trong phòng có máy sưởi, nhiệt độ không thấp lắm, rõ ràng còn hơi khô hanh, nhưng anh cảm thấy lòng bàn tay mình đã đổ một tầng mồ hôi lạnh.
 
Chung Nghiên Tề đưa tay lục tìm chiếc túi đen, run rẩy lấy một giấy ra. 
 
Anh nằm trên giường trở người tới trở người lui, cảm nhận tiếng thì thầm đột nhiên truyền đến bên tai.
 
Có người nói anh biết, phải nhanh một chút, nhanh thêm chút nữa.
 
Anh muốn quay người bỏ chạy, nhưng đã bị người kia bóp chặt gáy.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui